- Ê! bà kia sao cản tôi?
- Hai tên này là người của tôi! - Anny vỗ vai hai tên bảo vệ
- Ể? A.. đắc tội haha.. - Bun gãi đầu.
Hai người kia chỉ nhìn nhau rồi cúi đầu chào. Cất súng đi và nép sang một bên.
Vừa lúc ấy, có một nhóm khoảng 15 cục đen đi đến.
- Má ơi.. Cái gì vậy? - Anny nhìn chằm chằm vào mấy vậy thể lại đang đi đến.
- Phù.. Phù.. Hít thở đã.. - một vật thể lạ gỡ mặt nạ ra thở phì phò
- Lucy đẹp gái đây. Phù phù. Ôi ôi cái bộ đồ này vừa nóng vừa khó chịu..
- Đồ gì vậy? - Anny nghiêng đầu hỏi.
- Đồ chơi. - Ken nháy mắt tinh nghịch.
- .. Thua..
- 1..2..10..15.. Còn thiếu.. Nhóm kia đâu? - Ken đếm dân số rồi quay đầu hỏi.
- Đi dụ dỗ người khác rồi. Thay đồ Lucy đưa rồi Lên trực thăng nhanh đi.Tôi có đặt máy định vị lên tụi nó, cũng không ở xa lắm đâu. - Anny nói.
- Ờ ờ..
Khi đã lên trực thăng đầy đủ, Anny ra lệnh cho phi cơ nổ máy, và bắt đầucất cánh. Nhỏ đưa cho phi cơ trưởng bộ định vị và nói tìm đến dấu chấmđỏ này. Ông gật đầu và bắt đầu bay đi.
Chỉ sau vài phút, họ đã đứng trên đầu của những đốm đỏ, nhưng...
Họ thấy ở dưới mặt đất là một nhóm khoảng 6-7 học sinh cấp 3 và hàng trămcảnh sát cùng hàng chục chiếc xe đang bao vây những người học sinh ấy.
Không khí lúc này cực kì nguy hiểm, và bất lợi cho đám học sinh. Dường nhưchỉ cần tiến một bước, những tên cảnh sát có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Còn thấy cả 10 tên cớm đang cầm súng nhắm vào đám học sinh kia. Khiến họ đổ mồ hôi nhìn cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Khi thấy trực thăng bay đến, chúng nó - bọn học sinh bị bay vây - đang nguy cấp bỗng trở nên mừng rỡ, hò hét vẫy tay. Trên trời thả xuống một cầuthang dây và tụi nó bắt đầu leo lên.
Gió quạt trực thănglàm cảnh sát khó chịu, nhăn nhúm mặt mày. Đất cái bay mù mịt tại thànhcơn gió cát lớn làm cảnh sát phải che mặt, che đi cát để không bị dínhvào mắt.
Khi nhận ra tội phạm đang dần tẩu thoát, những tên cảnh sát đeo kính chống bụi loại cao vào, cầm súng, nhắm một mắt, chờnghe hiệu lệnh.
- [ Bắn!! ]
Tiếng hô vừa dứt,tức thì một cơn mưa súng đạn bay ngập cả bầu trời, hàng ngàn viên đạnbay đi nhưng không viên nào có thể trúng nổi chúng nó. Điều này khôngthể xảy ra được, có cái gì đó không đúng. Nhưng suy nghĩ thế thôi, bắnthì cứ việc bắn. Những chiếc máy bay trực thăng không hề nhỏ, vậy tạisao chỉ một viên đạn cũng không thể trúng?
- Tạm biệt mấy chú lần hai nha. Hẹn không bao giờ gặp lại.. - Bun tinh nghịch nhổm dậy vẫy tay lần hai.
Lucy bảo những đứa mới lên mặc bộ đồ bảo hộ vào.
Vừa kịp lúc, dưới mặt đất có tiếng nói vọng lên từ cái loa.
- [ Cảnh báo! Cảnh báo! Mau xuống trực thăng, chúng tôi sẽ khoan hồng. Bằng không đừng trách chúng tôi ra tay độc ác! ]
Giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại vài giây một lần.
- [Mấy ông cho nổ đi.] - một người đàn ông mặc comple đen chỉnh tề bướctừ trong chiếc BMW ra. Không ai khác là papa của Anny, ông đưa cho cảnhsát trưởng một cái remote chỉ duy nhất một nút bấm màu đỏ.
- [Tôi muốn xem những người đó sẽ làm như thế nào. Đây là bộ bom tôi vừamới sáng chế. Không mạnh nhưng đủ để phá hỏng những chiếc trực thăngkia. Nhân đây tôi cũng muốn thử xem thành quả của mình.]
Papa Anny đắc chí khoanh tay nhìn đứa con đang ngồi trên trực thăng nhìnmình. Chiếc trưng thăng vẫn lặng yên, không có tiếng nói vọng ra. Bầukhông khí trở nên tĩnh mịch chỉ có tiếng đập phành phạch của cánh quạtmáy bay.
Đang đứng yên, cảnh sát đinh ninh lợi thế đang thuộc về mình. Từ trên trời rơi xuống một cuộn giấy khá to.
" Lêu lêu. Nằm mơ đi nheeeeeee! *biểu cảm mặt lè lưỡi trợn mắt* Bye bye mấy chú cảnh sát đẹp trai~~ "
Là nội dung của tờ giấy.
Ông cảnh sát trưởng khi nghe phiên dịch từ papa Anny, tay dùng lực bóp nát tờ giấy, mặt nổi đầy gân xanh gân đỏ.
Phía xa xa, có một người con trai nở nụ cười và quay bước đi.
Đồng thời, chiếc máy bay cũng bắt đầu di chuyển.
Phía cảnh sát thấy vậy, cũng thấy trực thăng bay càng ngày càng xa, giươngánh mặt nhìn cảnh sát trưởng. Ông đàn lắc đầu cầu nguyện, liền bấm vàocái nút đỏ đang cầm trong tay. Mọi người chạy lùi lại, đứng phía sau tấm khiên nhắm mắt bịt tai.
1s..2s..3s..10s..1 phút.. Không có gì xảy ra. Trực thăng đã thật sự bay xa rồi.
- [Cái gì??!] - papa Anny hết sức kinh ngạc. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Ông nhấc máy bấm nút nghe.
- Hello papa~ - Kane nói vọng lại từ trong điện thoại - Món quà thú vịchứ? Xem ra bom của papa không mạnh bằng lớp giáp của con rồi ~
- Ý con là sao??!
- Là.. Lớp vỏ bao bọc lấy boom của papa.. Được nhập từ công ty riêng củacon. Con "đặt cách" cho papa lớp chống mìn. Có phải hay không con vừacứu được mạng người.. Haha.... Tút..tút.. - Kane cười to vài tiếng rồitắt máy.
- Thẳng khỉ.!! - papa Anny tuy rất bực, nhưngkhông hiểu sao, miệng ông đang cong lên thành một nụ cười. Nụ cười tựhào về đứa con trai của mình. Đúng là "con hơn cha thì nhà có phước."