“Cậu... Cái này...” Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu trắng bệch.
Cậu nhanh chóng thả tay áo xuống, trấn an cô: “Không sao. Tớ cũng không thấy khó chịu. Bà Tôn nói rồi, chỉ cần chưa chết hẳn thì có bị mổ bụng lòi ruột cũng không sao cả.”
“Xin lỗi...” Vết thương dữ tợn kia lại hiện lên trong đầu cô. Cô cực kì tự trách, nghẹn ngào nói: “Đều tại tớ...”
Cậu bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Sợ cậu nghĩ vậy nên tớ mới không dám cho cậu xem.”
Nước mắt của Bạch Chiêu Chiêu bắt đầu không ngừng rơi xuống. Ngay lập tức, cô không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì nữa mà ôm chặt lấy cậu.
Thân thể Diệp Chi Du đột nhiên cứng đờ lại. Trong nháy mắt, sức sống trong trái tim cậu đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng chạm đến, mang theo sự mềm mại khiến người ta suy yếu.
Cậu thậm chí còn không có tiền đồ mà nghĩ rằng: Chiêu Chiêu thương xót mình, còn khóc vì mình, bây giờ cho dù có chết thì cũng chẳng còn gì để hối tiếc cả.
Cậu chịu đựng cơn đau như muốn nổ tung, nhẹ giọng an ủi cô gái trong lòng: “Không sao. Chúng ta trở về tìm Đào Tử. Chị ấy là y tá, sẽ giúp tớ chữa trị.”
Bạch Chiêu Chiêu đã khóc đến mức thở không ra hơi.
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai học sinh lẻ loi kia đang ôm nhau thì khẽ lắc đầu.
-
Lúc xe bus đến trạm, cảm xúc của Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng ổn định hơn một chút. Cô đỡ Diệp Chi Du lên tầng: “Chúng ta đi tìm chị Đào Tử trước, để chị ấy xem vết thương cho cậu. Nhưng chuyện ở vùng đất bất hạnh, chúng ta trước tiên đừng nói với chú Thạch được không? Nhốt chú Hưng ở nhà chú Thạch trước, sau đó để chú Hưng giúp chúng ta mở cửa. Cậu thấy được không?”
“Ừ. Được...” Nói đến đây, sắc mặt cậu lại trở nên tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tay trái ôm chặt lấy tay phải.
Lúc đầu cậu còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cánh tay của cậu bỗng nhiên trở nên cực kỳ đau đớn.
Đáng chết. Trong miệng của ác quỷ sẽ không có độc đấy chứ...
Tầng 2, sau khi Từ Sĩ Hưng bị nhốt lại thì cuộc sống của Liễu Đào Tử càng thoải mái hơn. Cô ấy không cần phải đi làm, cũng không cần ăn cơm, mỗi ngày thức dậy là có thể bắt đầu cuộc sống xem phim truyền hình vui vẻ của mình— Tuy rằng cô ấy đã xem hết rồi nhưng vẫn rất hưng phấn.
Bây giờ, hai học sinh tìm đến, một đứa còn bị thương. Cô ấy vội vàng phủi vụn khoai tây chiên trên người rồi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh của y tá: “Đồ trong nhà rất hạn chế, tôi khử trùng cho cậu trước, sau đó đến bệnh viện khâu lại!”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng lấy một lọ cồn ở trong phòng ra, sau đó lại đưa một cái khăn mặt cho Diệp Chi Du: “Cắn lấy.”
Cậu không hiểu: “Cắn nó?”
Chưa đợi cậu nói xong thì cả lọ cồn kia đã đổ lên tay cậu.
“Á...” Tiếng kêu thảm thiết còn lại đã bị Diệp Chi Du dùng khăn mặt chặn lại...
Gân xanh trên trán cậu nhảy loạn.
Quả nhiên là phải cắn lấy!
Đang lúc cậu đau đớn đến mức tê cả đầu thì đầu cậu lại được ôm trong một vòng tay ấm áp.
Bạch Chiêu Chiêu đau lòng ôm lấy cậu rồi vỗ nhẹ như đang an ủi cún con: “Không sao dâu, không sao đâu...”
Cái chỗ mà đầu cậu bị ấn vào thật sự có hơi khó xử, sau đó cậu cũng quên luôn cả đau đớn. Trên khuôn mặt trắng bệch của cậu nổi lên hai vệt ửng đỏ sáng rực.
Cùng với cảm giác ngọt ngào mê muội này, trong đầu cậu lại càng có nhiều ý nghĩ vô giá trị hiện ra...
Liễu Đào Tử thấy hai người thân mật như vậy thì cũng cảm thấy có chút không ổn, nên cô ấy dùng giọng điệu giả vờ bình tĩnh của Thạch Dũng, nói:
“Khụ... Hai đứa cho dù tình cảm tốt, cũng không được làm xằng bậy, nhớ chưa...”
“Chị Đào Tử yên tâm.” Bạch Chiêu Chiêu rưng rưng nói: “Chúng em sẽ không tạo ra em bé đâu.”
Liễu Đào Tử - Một FA từ bé đến giờ, thiếu chút nữa bị nghẹn chết— Không phải chứ, bây giờ giới trẻ hẹn hò đã cởi mở đến thế này rồi hả?
Cô ấy vội vàng đạp đổ thức ăn cho chó, lắc lắc chìa khóa: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”
Toàn bộ bệnh viện vắng tanh, không có bệnh nhân nào, chỉ có một y tá trực ban.
“Tiểu Trần.” Liễu Đào Tử mất một lúc mới phân biệt được người giấy trước mặt là ai: “Bệnh nhân có vết thương hở, cần được khâu lại.”
Y tá tên Tiểu Trần vội vàng kê thuốc tê và đồ dùng để khâu vết thương cho cô ấy.
Liễu Đào Tử mang theo hai học sinh đi vào trong phòng. Sau đó cô ấy tiêm thuốc tê cho Diệp Chi Du rồi nói: “Kỹ thuật khâu của tôi không thể tốt như bác sĩ được...”
“Không sao ạ. dù sao cũng chỉ là trong mơ thôi.” Diệp Chi Du cắn răng nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liễu Đào Tử ngồi xuống, sau khi dùng cồn rửa sạch lần thứ hai xong thì cô ấy nhẹ nhàng kéo da của cậu, dùng kìm kẹp lấy sợi chỉ màu đen và bắt đầu khâu.
Thuốc tê đã làm giảm bớt cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể cảm giác được kim chỉ đang xuyên qua da của mình.
Bạch Chiêu Chiêu lo lắng nhìn cậu, không dám nhìn quá trình khâu.
Lúc này, y tá trực ban duy nhất kia đi vào—
Diệp Chi Du chú ý đến người giấy mặc bộ đồ y tá này còn đeo một tấm thẻ “Thực tập” ở trên cổ.
Liễu Đào Tử cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, tay run lên, lập tức đâm vào chỗ không có thuốc tê, làm cho Diệp Chi Du đau đớn kêu một tiếng.
Sau đó Liễu Đào Tử vội vàng cúi đầu xuống và tập trung hơn.
“Chị Đào Tử... Không nghĩ đến chị lại mang một bệnh nhân đến đây. Chỗ này, chỉ còn lại một mình em.” Y tá ngồi ở bên cạnh, giọng nói rất trẻ tuổi: “Vừa rồi em còn đang sợ nữa.”
“Tiểu Trần...” Cô ấy cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: “Tất cả mọi người đều xin nghỉ rồi, sao em còn ở đây...”
“Đúng thế. Tất cả mọi người sẽ không đến nữa...” Người giấy cô đơn nói: “Nhưng em lo có bệnh nhân đến... Ngộ nhỡ có người đến, nếu em cũng không ở đây nữa thì sẽ không có ai chữa bệnh cho họ. Cho nên em không đi.”
Một nỗi buồn khó hiểu bỗng quanh quẩn trong lòng Liễu Đào Tử. Cô ấy cảm giác tầm mắt mình đột nhiên trở nên mờ mờ, không khỏi giơ tay lên lau mắt.
Người giấy cười nói: “Quả nhiên có bệnh nhân đến rồi.”
“Đây có lẽ là bệnh nhân cuối cùng rồi.” Liễu Đào Tử nhẹ giọng nói.
“Vâng. Vậy em yên tâm rồi...”
Nó cúi đầu trầm mặc vài giây rồi lại hỏi: “Chị Đào Tử, chị cảm thấy trong lúc em thực tập, có làm tốt không?”
“Tất nhiên rồi. Tiểu Trần, em vừa tốt bụng lại vừa có trách nhiệm... Em là một y tá rất tốt...”
“Nếu bố mẹ em hỏi, chị cũng sẽ nói như vậy chứ?”
“Chắc chắn. Lời chị nói đều là thật. Em thật sự rất tuyệt.”
Người giấy ngượng ngùng trả lời: “Vậy thì tốt rồi. Thật ra bố mẹ em không hy vọng em sẽ trở thành y tá. Họ sợ em không thích ứng được với cuộc sống trên đảo, sợ em mệt mỏi. Họ hy vọng em ở lại bên cạnh họ hơn...” Nó nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng em rất vui. Trở thành y tá là ước mơ của em. Em còn nhớ rõ ngày em đọc lời tuyên thệ khi trở thành y tá... Một đời trong sạch, trung thành với cương vị công tác, không làm những việc có hại, không dùng những loại thuốc có hại...”
Nghe thấy cô ấy đọc thuộc lòng lời tuyên thệ của y tá, Diệp Chi Du thậm chí còn quên mất cả sự đau đớn của vết thương.
Cậu và Bạch Chiêu Chiêu nhìn người giấy này, phát hiện ra sự kỳ lạ của cô ấy.
Người giấy đọc xong lời tuyên thệ thì chậm rãi đứng lên: “Chị Đào Tử, vậy chị bận đi. Em... đi đây.”
Tay Liễu Đào Tử dừng lại.
Cô ấy cảm giác được nỗi buồn trong lòng đang dần biến thành nỗi đau thấu tim và lan ra trong lòng cô ấy. Cô ấy hoàn toàn không dám nhìn Tiểu Trần, bởi vì cô ấy đang cố gắng kiềm chế sự run rẩy và nước mắt của mình.
Cô ấy không hiểu vì sao mình lại đau lòng như thế.
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ và dạy dỗ em. Có thể trở thành y tá, có thể làm việc cùng chị, em đã học được rất nhiều thứ. Em rất hạnh phúc.” Người giấy nói xong thì nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó còn đóng cửa phòng lại cho họ.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lâu sau, Liễu Đào Tử lau nước mắt, tự giễu nói: “Thật kỳ quái, tại sao tôi phải khóc chứ? Thật mất mặt...”
“Không sao đâu chị Đào Tử. Chờ chúng ta sống lại rồi thì chị sẽ có thể gặp lại bọn họ...” Bạch Chiêu Chiêu dịu dàng an ủi cô ấy.
Giọng nói trong veo của thiếu nữ đã an ủi trái tim chua xót của cô ấy.
“Ừ... Hy vọng thế...” Cô ấy mơ hồ đáp lại, sau đó khâu lại chỗ cuối cùng cho Diệp Chi Du rồi dùng băng gạc quấn lại: “Được rồi. Tuy rằng tôi không biết trong mơ có gì khác nhau không, nhưng cậu tốt nhất vẫn không nên để nó dính nước.”
“Vâng...” Cậu gật đầu trả lời.
Ba người cùng đi ra khỏi phòng khám, bên ngoài trống rỗng, đi đến tận đại sảnh cấp cứu cũng không có một bóng người.
Liễu Đào Tử đi cuối cùng, trước khi ra khỏi bệnh viện, cô ấy không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Trong khu cấp cứu, đã không còn thấy Tiểu Trần đâu nữa.
Tấm thẻ “Thực tập” của cô ấy để ở trên quầy.
“Chị Đào Tử!” Bạch Chiêu Chiêu quay đầu lại và gọi cô ấy.
“Ừa. Đến đây!” Cô ấy tỉnh táo lại, sau đó đuổi theo hai người.
Xe nhanh chóng đã chạy ra khỏi cổng bệnh viện.
Bệnh viện không một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mặt trời xuyên của sổ trong suốt, chiếu xuống hành lang và phòng bệnh, những hạt bụi chầm chậm bay lượn trong ánh sáng.
Dần dần, trên vách tường bắt đầu xuất hiện các vết nứt mỏng. Vết nứt giống như đang sống, lan rộng ra và lớn dần từ mọi ngóc ngách...
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Những thanh thép chống đỡ trong tòa nhà phát tiếng gào thét...
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng “Răng rắc” cực lớn vang lên, cả bệnh viện ầm ầm sụp đổ, mang theo tất cả mọi người, những câu chuyện và bệnh tật mà nó từng chứa đựng... Hoàn toàn biến mất trong làn bụi tung bay...
-
Giữa buổi chiều, Thạch Dũng từ sở cảnh sát trở về, còn cố ý đến thăm Diệp Chi Du.
Vết thương đã được băng bó, tinh thần của cậu học sinh nhìn qua cũng không tệ lắm. Nhưng mà—
“Hai đứa đang lén lút làm gì thế hả!” Thạch Dũng vẫn hơi tức giận, luôn cảm thấy hai học sinh này đang lén lút làm chuyện nguy hiểm gì đó sau lưng mình: “Sao đột nhiên lại bị thương hả?”
“Không có...” Bạch Chiêu Chiêu cướp lời: “Lúc chúng cháu trở về, do tập trung thảo luận quá nên không cẩn thận đi vào cấm địa, sau đó bị tập kích. Cũng may chú lái xe lại đến...”
Lúc cô nói xong, trên mặt không có một chút khác thường nào, ánh mắt vừa chân thành lại vừa đáng thương.
Bộ dạng Bạch Chiêu Chiêu rất ngoan ngoãn và thành thật, cho nên Thạch Dũng rất dễ dàng tin lời cô nói. Sau đó ông ấy chỉ trách cứ: “Đã đi vào một lần rồi, sao cháu còn không cẩn thận chứ... Vậy các cháu có manh mối gì không?”
Bạch Chiêu Chiêu lắc đầu với vẻ tiếc nuối rồi cô hỏi ngược lại ông ấy: “Chú thì sao? Lý lịch của chú Hưng có vấn đề gì không?”
“Không có...” Nói đến đây, Thạch Dũng lại đau đầu: “Nhưng chú cũng không dám thức tỉnh cậu ta...”
Với tình hình hiện tại, Từ Sĩ Hưng vẫn là nghi phạm lớn nhất. Đối với Thạch Dũng mà nói, nếu như không cẩn thận thức tỉnh ác linh thì coi như sẽ hại chết tất cả mọi người. Vậy thì ông ấy sẽ rất hổ thẹn với đồng phục cảnh sát của mình.
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều yên lặng không nói gì, tự đắm chìm trong tâm sự của riêng mình.
Diệp Chi Du là người chột dạ nhất. Bởi vì cậu đã đồng ý với Bạch Chiêu Chiêu rằng tạm thời không nói ra chuyện Từ Sĩ Hưng không phải là kẻ giết người, cũng đồng ý giúp Thạch Dũng giấu vấn đề muốn hỏi bà Tôn. Điều này khiến cho đầu óc đáng thương của cậu không chịu nổi gánh nặng.
Với IQ này của cậu mà còn bắt cậu chơi vô gian đạo (*) thì đúng thật là quá sức mà.
(*) Vô gian đạo: Phim hình sự, trinh thám của Hồng Kông cực kỳ thành công và nổi tiếng. Ý câu nói là với IQ của Diệp Chi Du thì không chơi được trò điều tra hình sự này.
Thạch Dũng nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài cửa sổ, lại nhớ đến một nghi hoặc khác: “Lúc chú trở về, phát hiện người trong thành phố càng ngày càng ít hơn...”
Hôm nay ở trong sở cảnh sát, nhân viên trông coi vũ khí cũng không thấy đâu, chỉ có hai người giấy lảng vảng ở đấy.
Bạch Chiêu Chiêu vội vàng giải thích: “À, bà Tôn nói, bởi vì có nhiều người thức tỉnh quá nên giấc mơ sắp chết của chúng ta sắp sụp đổ. Nhưng chú đừng lo, bạn học và thầy giáo của cháu hình như biết gì đó. Bọn họ bảo ngày mai sẽ nói manh mối cho cháu.”
Ngày mai...
Thạch Dũng vô thức nhíu mày.
Còn phải đợi đến ngày mai à?
Ông ấy có dự cảm rằng bọn họ không còn nhiều “Ngày mai” nữa...
-
Trời đã tối rồi.
Lúc mở mắt ra, Chu Lạc Nhiên cảm thấy rất hoảng hốt. Một lúc lâu sau cậu ta vẫn không biết hôm nay là ngày nào.
Cậu ta hoảng loạn bật đèn ngủ lên, khi thấy mọi thứ trước mắt vẫn quen thuộc thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu ta cũng không thả lỏng được bao lâu thì sự kỳ quái lại một lần nữa ập đến—
Trong nhà, quá yên tĩnh...
Yên tĩnh đến mức giống như không có người ở vậy, cậu ta còn có thể nghe rõ ràng từng hơi thở của mình.
Lúc này, cửa phòng mở ra, chú Tiền đứng ở cửa.
Ông ấy đứng ở giữa nơi giao nhau của bóng tối và ánh sáng, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, làm cho một người luôn hiền lành như ông ấy nhìn có hơi đáng sợ.
“Cậu chủ, cậu tỉnh rồi. Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Chu Lạc Nhiên vừa nghi hoặc lại vừa hoảng sợ nhìn ông ấy, sau đó cậu ta nuốt nước miếng.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Sĩ Hưng: Em xem, anh đã nói là bệnh viện của em sắp đóng cửa rồi mà.
Liễu Đào Tử: Anh muốn chết hả!