Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 22




Phần 2: 7 ngày tội ác

Bà cụ thấy vẻ mặt cậu hoảng sợ thì cười lạnh, khàn giọng nói: “Sợ cái gì? Tôi vốn định gọi cậu lại. Đồ ngốc nhà cậu, đi theo bọn họ làm gì?” Bà cụ quay người lại, thúc giục cậu: “Còn không nhanh đi theo tôi rời khỏi đây.”

“Bà, bà là ai... Tại sao cháu phải tin bà!” Cậu lên tiếng chất vấn.

“Hừ...” Bà cụ hừ cười: “Đồ ngốc này, còn giả vờ to gan, sắp bị dọa tè ra quần rồi chứ gì. Tin hay không tin thì bây giờ cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không?”

Diệp Chi Du nghẹn lời.

Quả thật cậu chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo sau bà cụ.

Bà cụ đi thẳng một đường, nhìn thì có vẻ chậm rì rì, nhưng Diệp Chi Du là vận động viên cao ráo lại có sải chân dài, vậy mà làm thế nào cũng không thể đuổi kịp bà cụ.

Bà cụ cứ lơ lửng cách cậu tầm 20 mét, không nhanh không chậm.

“Cậu đi theo bọn họ làm gì thế?” Giọng nói của bà cụ truyền đến, ngữ khí hơi bất mãn.

“Cháu, cháu hơi tò mò...”

“Hừ, tò mò? Tò mò hại chết mèo. Nếu không phải đúng lúc tôi nhìn thấy cậu thì cậu xong đời rồi.”

Không đến 10 phút sau, tiệm bánh ngọt và các tòa cao tầng quen thuộc đã xuất hiện trở lại.

Cậu vội vàng hỏi: “Bà ơi, những người lúc nãy, bọn họ, bọn họ...”

Bà cụ lạnh lùng nói: “Lo cho mình trước đi, quan tâm bọn họ làm gì.”

Trong đầu Diệp Chi Du đầy câu hỏi, nhưng cậu chỉ hỏi hai vấn đề quan trọng nhất: “Vì sao bọn họ không thở? Bọn họ chết rồi ạ?”

Bà cụ không kiên nhẫn: “Biết để làm gì? Cậu muốn đi theo họ?”

Nhìn thấy tiệm bánh ngọt đã gần ngay trước mắt, Diệp Chi Du có cảm giác như mình đang đi ra từ trong một màng bong bóng.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm nổ vang trời đất, không khác gì âm thanh thế giới sụp đổ! Một tia sáng lóe lên, Diệp Chi Du kinh ngạc phát hiện rằng, chỉ trong nháy mắt, đám người đông như cá mòi đóng hộp trên đường phố đã biến mất!

Không. Không riêng gì đám người quỷ dị giống như cá mòi này biến mất, mà ngay cả người bình thường đang đi lại ở đối diện của màng bong bóng cũng không thấy đâu nữa. Không có âm thanh, không có người nào cả. Con đường trống trơn, gió thổi những chiếc lá rơi trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc...

Nơi này đã biến thành một thành phố trống rỗng!

Cậu hoảng sợ nhìn về phía bà cụ áo đỏ.

“Vui mừng nốt đi...” Bà cụ cười nhạo: “Tôi rất bận, không phải lúc nào cũng đến đây đâu. Cậu may mắn thật đấy. Đi đến đây lại vừa vặn gặp được tôi.”

“Là sao ạ?” Mặt cậu đã bị dọa tới nỗi trở nên trắng bệch, cậu nhìn quanh bốn phía: “Người trong thành phố đi đâu hết rồi...”

“Thật ngu ngốc, vẫn chưa tỉnh táo lại à? Nhưng gần đây nhất định cậu đã cảm thấy có một số việc không bình thường. Có thể sẽ xảy ra chuyện kỳ quái nào đó, hoặc là một số chuyện mình muốn làm nhưng không dám làm, sau đó lại đột nhiên có dũng khí.”

Nghe vậy, Diệp Chi Du lập tức nghĩ tới sự theo đuổi dũng cảm không bình thường của mình...

“Cho dù cháu đột nhiên có dũng khí, điều đó có nghĩa gì à...”

Bà cụ chép miệng, cười hắc hắc không ngừng: “Còn có nghĩa gì nữa, nghĩa là cậu sắp chết rồi đó.”

“... Cái gì?!”

Câu trả lời gây sốc đến mức khiến người ta khiếp sợ. Cậu còn tưởng rằng mình nghe đã nhầm.

“Một số chuyện lúc trước muốn làm nhất nhưng không làm được thì sẽ trở thành chấp niệm, nó sẽ giúp cậu sống sót.” Bà cụ chỉ lên bầu trời, nhe hàm răng vàng ra rồi cười: “Bây giờ có người đang cứu cậu. Tôi thấy chấp niệm này của cậu rất sâu. Khả năng cậu được cứu sống rất lớn. Nhưng mà nếu vừa rồi cậu đi quá xa, vậy thì khó mà nói được. Cho dù được cứu sống thì cũng sẽ trở thành người thực vật.”

Vẻ mặt Diệp Chi Du giống như nghe được điều viển vông nào đó, cậu nhìn quanh bốn phía: “Đây, đây là chương trình chơi khăm gì đó đúng không? ... Có camera ẩn đúng không?”

Đèn đường nhấp nháy trên con đường trống rỗng. Rõ ràng là không có khả năng tìm được bất kỳ chiếc camera nào.

Bà cụ áo đỏ nhìn cậu một cách thương hại, không khỏi thở dài: “Haiz, thật ngu ngốc.”

Cậu lại mờ mịt nhìn bà cụ.

“Cậu là học sinh đúng không? Có nhớ được gần đây học cái gì không? Bố mẹ cậu gần đây cũng không liên lạc với cậu đúng không, ít nhất là họ không nói chuyện với cậu. Có lẽ cậu cảm thấy một ngày trôi qua rất nhanh. Ngoại trừ một số ít chuyện đặc biệt, cậu căn bản không nhớ nổi mình đã làm những gì.”

“Cháu...” Theo lời bà cụ nói, cậu cố gắng suy nghĩ. Quả thật, cậu không nhớ rõ chuyện của ngày hôm qua.

Nói chung, sau giờ học thì cậu thường nói chuyện phiếm với bạn, tâm sự về giải bóng chày Koshien, hoặc tâm sự về cô gái mình thầm mến... Nhưng bây giờ, ngoại trừ hàng xóm trong tòa nhà và Bạch Chiêu Chiêu ra, thì cậu không còn nhớ gì cả.

Đầu óc cậu trống rỗng, phần ký ức này đã bị mất.

“Buổi trưa cậu đã ăn gì, có lẽ cũng không nhớ nữa nhỉ.”

“...”

Quả thật, cậu thậm chí còn không nhớ là mình đã ăn cơm trưa.

“Đừng phí công vô ích nữa.” Bà cụ áo đỏ chế giễu: “Cậu không nhớ được là bởi vì căn bản nó không xảy ra. Mơ chính là như vậy, nhảy từ cảnh này sang cảnh khác, không có logic, cũng không có trải nghiệm đầy đủ.”

“Ý của bà là, bây giờ cháu... đang mơ?” Cậu nhìn hai tay mình, ngay cả vân tay cũng không còn rõ ràng nữa: “Không thể nào. Nếu như là mơ thì sao cháu lại có ý thức được chứ.”

“Nếu giấc mơ rất giống với thực tế thì làm sao cậu biết được đó là giấc mơ?” Bà cụ thở dài, đã không còn kiên nhẫn được nữa, “Nhưng mà giấc mơ chính là giấc mơ. Cho dù giống với hiện thực thì đại não vẫn sẽ tạo ra một số chuyện quái dị. Mục đích là để cho cậu cảm thấy không đúng, phải mau chóng tỉnh lại. Chỉ cần tích đủ chuyện quỷ dị thì cậu sẽ phát hiện ra, ồ, hóa ra là tôi đang nằm mơ, hoặc là cậu sẽ tiến vào giấc mơ mới.”

Sắc mặt Diệp Chi Du càng lúc càng trở nên trắng bệch.

Cậu thật sự đã mơ một giấc mơ giống như thật. Trong mơ, cậu đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xe bus đến trường. Nhưng vừa mở mắt ra, cậu vẫn còn nằm trong chăn—

“Nhưng mà, mơ thì mơ, sao bà lại nói cháu sắp chết?”

Bà cụ liếc cậu một cái, kiên nhẫn nói: “Bởi vì cậu thật sự sắp chết. Cậu ở hiện thực đang rơi vào hôn mê. Đại não vì bảo vệ cậu nên tiến vào trạng thái ngủ đông, nên mới có giấc mơ sắp chết. Giấc mơ sắp chết là một loại giấc mơ bị động, là sự kết nối giữa sự sống và cái chết của cậu. Trong mơ có hai tầng. Tầng thứ nhất là giấc mơ vô thức, giống với hiện thực, nhưng có rất nhiều điều không hợp lý. Rất nhiều người sẽ lặp đi lặp lại cuộc sống của họ ở đây, sau đó sẽ chết đi ở trong tình trạng hôn mê mà không biết gì cả. May mắn là cậu gặp được tôi. Sau khi tôi đánh thức cậu, cậu có thể tiến vào tầng thứ hai, giấc mơ có ý thức. Nếu như cậu đủ may mắn thì có thể hoàn toàn tỉnh lại đấy.”

Diệp Chi Du ngơ ngác, cậu thật sự bị sốc trước những câu nói của bà cụ, đầu óc cũng trở nên rối bời.

“Nhìn sắc mặt của cậu, có thể sống sót hay không chính là chuyện của hai ngày này.” Bà cụ áo đỏ lại nhe hàm răng vàng ra, hả hê cười: “Có lẽ ngày mai cậu sẽ chết đấy! Tôi nói ngày mai, nhưng đối với cậu mà nói, có thể sẽ trôi qua rất nhiều ngày. Thời gian trong mơ trôi qua rất khác đấy.”

“Vậy, vậy đợi cháu chết rồi... Cháu cũng sẽ biến thành đám người có khuôn mặt như cá chết kia ạ?”

“Trước hết đừng nghĩ đến việc chết hay không. Chỉ cần ý chí sống đủ mãnh liệt thì cậu sẽ có thể sống. Nếu cậu hoàn toàn mất hy vọng thì sẽ chết.”

“Cháu muốn sống!” Diệp Chi Du vội vàng nói: “Cháu không muốn chết!”

“Vậy cậu phải cách xa những chỗ mà cậu không biết ra. Giấc mơ sắp chết, mặc dù gọi là mơ, nhưng nó là một không gian được tạo ra dựa trên trí nhớ. Một khi cậu đi vào khu vực cậu không biết, nếu trí nhớ không đủ thông tin về chỗ đó thì sẽ ngộ nhận đó là nơi nguy hiểm— Giống như chỗ vừa nãy.” Bà cụ trừng cậu một cái: “Đi vào đường luân hồi coi như cậu may mắn. Bởi vì nơi đó đều là người tốt. Nhưng nếu không cẩn thận đi vào cấm địa... Hừ.” Bà cụ không nói tiếp, chỉ bĩu môi: “Được rồi. Tôi nói cho cậu biết như thế là muốn cậu thành thật ở lại đây để chờ được cứu. Đừng có tự đi tìm đường chết nữa!”

Nói xong, bà cụ áo đỏ quay người đi rồi biến mất trong không trung.

Trong nháy mắt, thế giới yên tĩnh lại trở nên ồn ào, người đi đường và đèn đường đã xuất hiện trở lại. Xe cộ và nhân viên bán hàng không có sắc mặt tốt cũng đã xuất hiện... Vừa náo nhiệt vừa ồn ào. Diệp Chi Du nắm chặt bánh ngọt trong tay, đứng thất thần ở giữa ngã tư.

Cậu lại nhìn những người đi đường kia, nhất thời bị dọa không nhẹ—

Khuôn mặt của người đi đường và người ngồi trong xe đều trở nên rất kỳ quái... Đó là những gương mặt trắng bệch, rõ ràng là được làm bằng giấy. Trên giấy vẽ những khuôn mặt tròn trịa màu đỏ. Giống như...

Giống như người giấy trong cửa hàng bán vàng mã?

Đúng vậy. Cậu càng ngày càng thấy rõ ràng, dưới ánh đèn đường, làm da mơ hồ của con người dần trở nên trong suốt rồi biến mất. Chẳng lẽ, da thịt của bọn họ đều được làm bằng giấy?!

Người giấy mặc quần áo giấy, dáng vẻ tươm tất, đảm nhận các vai trò khác nhau trong thành phố này.

Cậu rùng mình một cái, cúi người xuống bên lề đường, suýt thì nôn.

Cậu cố nén sợ hãi, tập tễnh đi về phía trường học, đầu đau như muốn nổ tung.

Trên đường đi, bất kể là đi bộ hay là đi xe bus, thì xung quanh cậu, tất cả đều là các loại người giấy quỷ dị. Có người mặc đồng phục học sinh, có người là nô lệ tư bản vừa mới tan làm... Cậu bị đám người giấy quái dị vây quanh, không đủ dũng cảm để ngẩng đầu lên.

Cậu mất hồn mất vía về đến khu chung cư Lâm Đường, nhưng lại không dám đi lên tầng. Nếu như Bạch Chiêu Chiêu cũng là một người giấy thì cậu sẽ gục ngã ngay tại chỗ mất.


Cậu cứ đứng ngơ ngác như thế ở dưới tầng, cho đến khi bà Vương ở tầng 4 đi qua bên cạnh cậu.

“Này, cậu học sinh. Sao cậu không đi vào?”

Cậu quay đầu lại và kinh ngạc phát hiện ra bà Vương không phải là người giấy, mà là người thật giống như mình.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của cậu, nhưng Vương Kim Hoa cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cậu hai câu rồi đi vào tòa nhà.

Một lúc lâu sau, Diệp Chi Du đột nhiên cảm thấy trong lòng vẫn còn hy vọng, cậu kiềm chế nỗi sợ hãi rồi gõ cửa nhà cô gái.

Cửa mở ra, dưới ánh đèn vàng ấm áp là thiếu nữ xinh đẹp đến mức không chân thật. Cô không phải là người giấy.

Diệp Chi Du vui mừng nhưng lại bối rối.

Tại sao cô và bà Vương không phải là người giấy?

Cậu lại nhìn về phía đồ ăn vặt và khăn quàng cổ trong tay mình...

Những thứ này có phải là thật không? Không phải cũng làm bằng giấy đấy chứ! Trên đường, cậu đã thử ăn một cái rồi. Vẫn là vị ngọt ngào sảng khoái của bánh mousse...

Giống như trong mơ vẫn ăn được thịt kho tàu, mùi vị cũng không thay đổi. Cậu bỗng cười khổ.

Cho nên bây giờ là tình hình gì đây?

Chẳng lẽ Bạch Chiêu Chiêu và bà Vương cũng sẽ biến thành người giấy, nhưng cần thêm ít thời gian nữa à?

Ở đối diện, Bạch Chiêu Chiêu mời cậu: “Cậu có muốn vào ngồi không? Để tớ rót trà cho cậu uống.”

“Không, không cần.” Cậu hoàn toàn không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Cậu nhớ mẹ luôn nói cậu “Ngây thơ muốn chết, không giấu được chuyện trong lòng”, có vẻ đúng là như thế. Cậu không có cách nào giấu Bạch Chiêu Chiêu chuyện này. Có lẽ chỉ cần cô hỏi dăm ba câu là cậu sẽ bị lộ tẩy ngày lập tức.

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn cậu: “Cậu có tâm sự à? Sắc mặt cậu không được tốt lắm.”

Diệp Chi Du đột nhiên trở nên luống cuống. Cậu nên nói như thế nào đây? [Xin lỗi, tớ sắp chết rồi. Cho nên bây giờ cậu chỉ đang sống trong giấc mơ của tớ thôi]?

Lúc này cậu mới phát hiện ra mình vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi bà cụ kỳ quái kia.

Trong lúc hoảng loạn, cậu đã nói linh tinh gì đó rồi chạy trối chết.

Cậu biết, bộ dạng của mình nhất định rất khả nghi, để ngày mai đi. Ngày mai cậu nhất định phải đi tìm bà cụ kỳ quái kia hỏi cho rõ ràng.

-

Ngày hôm sau, lớp học toàn là người giấy. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trông họ càng quỷ dị đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.

Đầu cậu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi bạn học ở đây đều khác nhau— Người giấy vàng, người giấy trắng. Có người mặt tròn màu hồng, có người đeo kính làm bằng que tre trông rất lịch sự...

Cậu liếc mắt một cái là đã nhận ra người mập mạp được vẽ đôi mắt cực kỳ to kia hẳn là con lai giữa Canada và Bồ Đào Nha của lớp bọn họ.

Lớp học quái dị toàn người giấy. Khi thấy cậu bước vào, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

“Ừng ực...” Cậu nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay run rẩy dữ dội.

“Dầu Dừa, cậu sao thế? Hôm qua huấn luyện viên không làm khó cậu chứ.” Một người giấy đang đứng ở cửa lớp phát hiện ra cậu trông rất khác thường, nên tò mò nghiêng đầu rồi hỏi, gương mặt to của người giấy sáp lại gần mặt cậu.

Giọng điệu quái dị cùng với đôi mắt đen láy, to như viên thuốc của người giấy liếc loạn xạ lên, khiến cho cậu không dám nhìn thẳng vào.

Đôi mắt kia rõ ràng là dùng mực nước vẽ trên khuôn mặt khô ráo của người giấy, sao có thể cử động được chứ?

Cậu lại cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.

Sau đó càng có nhiều người giấy hơn xông đến chỗ cậu:

“Dầu Dừa, vẻ mặt của cậu như vừa ăn phải cức ấy.”

“Này! Có phải miệng cậu hôi quá không? Sáng cậu ăn tỏi hả?”

“Khốn khiếp! Tớ còn chưa kịp ăn sáng mà!”

“Rốt cuộc sao thế? Sao cậu không nói gì? Cậu kỳ lạ quá...”

“Buổi chiều thi đấu bóng rổ. Huấn luyện viên nói không cho cậu tham gia. Cậu hại bọn tớ thua thảm rồi.”

Khuôn mặt của đám người giấy càng ngày càng tụ lại nhiều hơn. Những đôi mắt tròn xoay tới xoay lui, xoay tới mức khiến cậu choáng váng!

Tiêu tốn thời gian của một buổi sáng tươi đẹp để ở cùng một chỗ với đám người giấy, khiến Diệp Chi Du cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp đổ rồi.

Sau đó, nhân lúc được nghỉ trưa, cậu trèo tường ra khỏi lớp học. Cậu nhất định phải đi tìm bà cụ kia rồi hỏi cho rõ ràng mới được!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Chiêu Chiêu: Ở trong giấc mơ của cậu, ăn điểm tâm sẽ không béo nhỉ. Biết thế thì tớ đã ăn hết rồi...

Dầu Dừa: ...