Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 57: (canh hai)




Thành Dương Mục Thu: “Các ngươi, quen, ở chung, một phòng rồi?”

Suýt chút nữa Ngân Nhung đã sợ đến hiện nguyên hình, cuống quít giải thích: “Là phòng đôi chữ Thiên đó, bọn ta chia giường ngủ!”

Trần Hướng Vãn cười nói: “Mục Thu, ta đâu lừa huynh đâu đúng không? Đúng là cũng một phòng. Cơ mà, ta khác với huynh, trước giờ ta vẫn chừa cho Ngân Nhung một cái giường.”

Ý là đang ám chỉ Thành Dương Mục Thu trước đây chỉ cho Ngân Nhung ngủ bồ đoàn.

“Giường? Được thôi.” Thành Dương Mục Thu giận quá bật cười, “Bản tôn trải đệm nằm ngủ dưới đất, Ngân Nhung ngủ trên giường.”

Chuyện của sau đó đã được quyết định như thế này, trong lúc Ngân Nhung còn đang hoảng hốt tưởng rằng mình nằm mơ, bèn tranh thủ lúc Chương lão đại đi trải giường chiếu, nơm nớp lo sợ hỏi Trần Hướng Vãn: “Ta thật sự phải ở cùng phòng với lão tổ sao?”

Trần Hướng Vãn xoa đầu Ngân Nhung: “Tạm thời ngươi cứ nhẫn nại một đêm đi, chờ chuyện này qua rồi, sẽ không phải chịu đựng nữa.” Thật ra trong lòng hắn biết rõ, mình không giành lại được Thành Dương Mục Thu, nói những lời đó, chẳng qua chỉ là để đảm bảo Thành Dương Hoành sẽ chia giường ngủ với Ngân Nhung mà thôi.

Ngân Nhung: “Thế, thế, thế hay là ta nằm ngủ dưới đất?”

Trần Hướng Vãn: “Đừng nghĩ rằng huynh ấy nằm đất là vì đang nhân nhượng ngươi. Với tu vi của Mục Thu thì từ lâu đã không cần ngủ rồi, chỉ là cần tìm một nơi để ngủ đông, chờ đợi đám yêu ma quỷ quái đó tự đến chui đầu vào lưới, nên nằm đâu cũng như nhau thôi. Nhưng ngươi thì khác, thân thể ngươi yếu, cần phải ngủ trên giường, không sẽ rất dễ bị lạnh. Vậy nên ta mới cố tình khích tướng hắn, nhưng cũng chỉ có thể giành được cho ngươi đến mức này.”

Tai lão tổ rất thính, cho dù không có mặt ở đây, thì vẫn có thể liên tục thả thần thức ra thăm dò động tĩnh của Ngân Nhung, nghe Trần Hướng Vãn nói vậy, suýt nữa hắn đã tức đến mức giơ tay đập nát gian nhà lá của Chương lão đại.

…mình xuống đất ngủ, vừa quay cái đã quy thành công lao của hắn? Sao trước đây không nhận ra hắn là kẻ dẻo miệng thế chứ?

Dù cho Ngân Nhung được nằm trên giường, nhưng còn không cả dám thở mạnh, kéo áo bào của mình lại thật chặt, ngay cả cổ áo cũng cẩn thận chình lại cho ngay ngắn, chỉ lo tổ tông đột nhiên nổi hứng, chọn xương trong trứng, mắng y “y sam xốc xếch”, “không biết xấu hổ” nữa.

“Ngân Nhung.” Tổ tông đang nằm dưới đất bỗng nhiên lên tiếng.

“Dạ có!” Ngân Nhung đáp lại theo phản xạ có điều kiện, giòn tan, căng thẳng run rẩy, như một tiểu đồ đệ chờ sư trưởng khảo bài bất cứ lúc nào.

“…” Thành Dương Mục Thu, “Ngươi sợ ta như vậy?”

Ngân Nhung thầm nghĩ: Nói gì phí lời vậy? Cả giới tu chân này làm gì có con yêu nào mà không sợ Thành Dương lão tổ hung danh lan xa?

Song giọng điệu của Thành Dương Mục Thu vẫn giữ ở mức bình bình thường thường: “Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy con người Trần Hướng Vãn như thế nào?”

Ngân Nhung: “…” Thoắt cái đi hỏi về đạo lữ của ngươi làm gì? Đang thử lòng ta đó hả? Câu hỏi đó thì trả lời thế nào được bây giờ, nếu như y nói không hay, không chừng lão tổ sẽ cho rằng mình vẫn còn dư tình chưa dứt với hắn, nên mới cố tình bêu xấu vị hôn phu của hắn đó chứ?”

Thế là Ngân Nhung nói: “Trần thiếu tông chủ là một người tài giỏi, thiên tư tốt, tu vi cao, tài đức vẹn toàn xuất thân cũng cao quý, con người lại còn dịu dàng nhã nhặn, là tu sĩ nhân tộc tốt nhất mà ta từng được gặp —— ”

“Đùng!”

Ngân Nhung nghi là gạch đã nát rồi, lập tức run rẩy ngậm miệng.

Thành Dương Mục Thu hòa người trong bóng tối im lặng chốc lát, mới hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn tốt như vậy sao?” Dù giọng điệu vẫn không có một chút gợn sóng nào, song Ngân Nhung vẫn không khỏi có cảm giác như là nghe thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi.

…cuối cùng thì mình nói sai ở đâu? Sao tổ tông khó hầu quá vậy?”

Thành Dương Mục Thu lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy ta so với Trần Hướng Vãn thì làm sao?”

Ngân Nhung: “…” Hôm nay sao lão nhân gia ngài lại đột nhiên bộc phát nổi hứng nói chuyện thế, không thể im lặng chờ cho Huyết Cô mắc câu à?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, song ngoài miệng vẫn theo thói quen lấy lòng: “Tất nhiên là ngài anh tư mạnh mẽ hơn rồi, hào sảng đĩnh đạc, vóc dáng cao ráo, tướng mạo khí phách, ngài cao hơn hắn, uy danh lớn hơn hắn. Chỉ cần nhắc đến bốn chữ “Thành Dương lão tổ”, làm gì có ai không nảy lòng sùng bái?”

“Mồm mép lanh lẹ, hư tình giả ý.” Thành Dương Mục Thu nói như vậy, lại mang ý cười, Ngân Nhung đang tính thở ra một hơi, rồi nghe hắn hỏi: “Vậy ngươi có chịu không về Thái Vi Cảnh với ta không?”

“…” Ngân Nhung quả quyết nói, “Không muốn.”

“Đến cùng thì những gì ngươi nói đều chỉ là dối trá, ngươi vẫn thích ——” Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên ngưng miệng lại, “Không được lên tiếng!”

Ngân Nhung tự nhiên ngoan ngoãn câm miệng, trong lòng vẫn còn không nhịn được văng tục: Rõ ràng là ngươi cứ luyên tha luyên thuyên, giờ lại bảo người ta không được lên tiếng?

Lúc này trời đã tối, vắng lặng không bóng người, tiếng vó ngựa từ ngoài cửa sổ vọng vào hết sức ồn ào, rồi lại trợ ngủ một cách khó hiểu, khiến cho mí mắt của người ta trở nặng. Ngân Nhung hoảng hốt nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng người nhỏ bé cỡ đứa trẻ, cưỡi một con ngựa cao lớn, lướt qua khung cửa sổ, rồi thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trần Hướng Vãn nhìn thấy người cưỡi ngữa đó rạch giấy cửa sổ phòng mình, lầm bầm một tiếng “Tam Thi Huyết Cô”, ánh mắt tức thì trở nên đờ dẫn, nghi hoặc hỏi: “Mục Thu?”

Thành Dương Mục Thu ở sát bên lòng dạ sáng tỏ, thu lại uy thế, rồi đột nhiên thu hồi thần thức đang trải rộng lại, tránh để đánh cỏ động rắn. Hắn chỉ dùng nhĩ lực hơn người, nghe được kế bên loáng thoáng vọng đến tiếng cười si mê: “Không, ngươi là Ngân Nhung? Đi đâu vậy, ngươi chậm một chút…”

Thứ đó bắt đầu hành động.

Một lát sau, Thành Dương Mục Thu cảm thấy có cái gì đó trườn bò vào phòng. Đến đây, hắn đã đoán được đại khái cách “câu hồn” của thứ đó rồi, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn gây ảo ảnh không đáng nhìn. Thường thì các loại yêu vật này đa số rất thấu hiểu lòng người, moi móc thứ người ta khao khát nhất trong lòng, ở nơi dục vọng sâu xa nhất tái tạo ra ảo cảnh, khiến cho người ta phải chìm sâu trong đó, để mặc cho mình bị chi phối.

Có điều, biện pháp của bọn chúng thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là… cuối cùng chúng muốn dẫn người đi tới đâu, có mục đích gì? Có đúng như lời Thích Vô Cấu nói không?

Thành Dương Mục Thu cảm giác được thứ đó thở một hơi lạnh lẽo tanh hôi vào mình, chẳng những không nhúc nhích mà trái lại còn tương kế tựu kế hít vào một ít sương mê hôn của nó. Khổ nỗi tu vi của hắn cao quá, hồi lâu vẫn không trúng chiêu, song vẫn nghe được Ngân Nhung nằm trên giường trở người, vui vẻ lầm bầm: “Nhiều như vậy sao? Chưởng môn ca ca, thật sự là ngươi?”

Thành Dương Mục Thu nghe thấy tiếng “chưởng môn ca ca”, trong lòng hơi động.

Phán đoán của hắn không sai, yêu vật đó thật sự dẫn dụ dục vọng lôi cuốn, khát khao nhất trong lòng người. Nhưng Ngân Nhung y… tại sao lúc này lại gọi tên mình? Có phải động nghĩa với việc, thật ra y…

Đã lâu rồi Ngân Nhung chưa từng có giấc mộng đẹp ngạo nghễ thế này!

Y ngả người vào chiếc giường mỹ nhân chạm trổ trong căn phòng hoa lệ nhất của Hồng Tụ Lâu, gối lên gối mềm thêu uyên ương bằng chỉ vàng. Bên cạnh là Lan Chi cô cô đang hạ mình dâng lên một cái mâm vàng óng, trên đó chất đầy linh thạch thượng phẩm được khắc thành hạt dưa.

Trước mắt là một loạt mỹ nam hoàn phì yến sấu, chừng mười mấy người. Có thân thể cường tráng, mặc áo ngắn vải thô, có da mỏng thịt mềm nâng quyển sách trên tay, có người cong cong khóe dịu dàng môi mỉm cười, cũng có thanh lãnh cao ngạo khí chất xuất chúng… trong đó nổi bật thu hút sự chú ý nhất thì phải kể tới một khuôn mặt quen thuộc.

Không thể không nói, mặc dù Thành Dương lão tổ không có tu vi đáng lấy làm kiêu, thuật pháp học thức bộn bề và danh vọng nổi tiếng như vậy, thì chỉ bằng vào dung mạo thôi cũng có thể làm trai bao, một đời ăn chơi ấm no. Ngũ quan tuấn tú sắc nét, còn cao ráo rắn rỏi, đứng trong một loạt “mỹ nam”, vẫn như hạc đứng trong bầy gà, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn ngay.

Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Ngân Nhung đã có phần không thể phân biệt được

có chút không nhận rõ mộng cảnh vả hiện thực, không quá chắc chắn hỏi: “Chưởng môn ca ca, là ngươi sao?”

“Thành Dương Mục Thu” dịu dàng cười với y: “Tất nhiên là ta rồi, Hồ công tử, trước là do ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, để ngươi chịu oan khuất, ngươi có thể tha thứ ta không?”

Ngân Nhung hả hê bật cười ha ha: “Không thể nói như vậy được, ngài cũng đã dạy ta rất nhiều công pháp, còn cho ta hút rất nhiều dương khí, hai ta huề nhau… có điều chuyện mà ngài mà, không phải là không thể! Lại đây đứng chung với bọn họ này, bóp chân cho ta!”

“Vâng.” “Thành Dương Mục Thu” trong mộng đáp, sau đó đứng chung với mười mấy mỹ nam khác, nắn vai nắn vai, bóp chân bóp chân, mỗi người một nhiệm vụ, vô cùng náo nhiệt.

Ngân · Hồ lão gia · Nhung thì vừa ăn nho mỹ nhân đút cho, vừa kêu “Thưởng! Tất cả có thưởng!”

Sau đó, các mỹ nhân cùng đồng loạt ngừng tay, đứng hầu môt bên, “Thành Dương Mục Thu” đại diện tất cả mọi người lên tiếng: “Hồ lão gia, chúng ta tìm một chỗ khác chơi đi, đi tắm suối nước nóng được không? Bọn ta thay phiên thị tẩm?”

“Ngươi muốn thị tẩm?” Ngân Nhung nhăn mũi lại, “Không được không được, ngươi kém quá, đau.”

“Thành Dương Mục Thu” ngoan ngoãn lui ra, lại có mỹ nam tiến lên nói: “Chỗ đó còn có rất nhiều gà xối mỡ, Hồ lão gia dẫn bọn ta đến thử được không?”

Cuối cùng thì Thành Dương Mục Thu cũng trúng ảo thuật, trước mắt như có hai khung cảnh, một là “Ngân Nhung” trong trạng thái ảo ảnh, đang làm điệu làm bộ cởi áo lông đỏ trên người xuống, để lộ cánh tay và một khoảng lớn ngực trắng như trứng gà bóc, nằm sấp trên người mình thì thầm: “Chủ nhân, Ngân Nhung biết sai rồi, ta đồng ý trở lại với người, trước đó Ngân Nhung tùy hứng, người đánh ta đi, hay là giống như ở Hành Cao Cư trước đây, ta không thuộc bài, người dùng thước phạt ta…”

Giọng nói giống tiểu hồ ly tinh y như đúc, tiếng nói mềm mại như chim oanh, rất mê hoặc, đến cả làn tóc đen mượt mà như thác nước cũng rủ trên người y.

Thế nhưng nhẫn ngọc thạch trên ngón tay cái của Thành Dương Mục Thu vẫn lạnh lẽo như cũ, lòng vẫn lặng như nước. Xuyên qua “Ngân Nhung” vừa “hồi tâm chuyển ý” trước mắt, rồi lại nhất tâm nhị dụng (một người một lúc làm hai việc) suy nghĩ: Quả nhiên điều mà hắn khao khát nhất lúc này là y.

Cùng lúc đó, trong tầm mắt hắn, Ngân Nhung thật sự nuốt một ngụm nước bọt: “Được được được, vậy thì đi ăn thử.”

Chợt bò lên, lảo đảo mà đi theo ra ngoài.

Ánh mắt Thành Dương Mục Thu đuổi theo y, trong lòng suy đoán: Có lẽ là đang mơ thấy đi thứ gì đó ngon với mình chăng?

Chợt đứng dậy, khóe môi vẫn còn mang theo ý cười chưa kịp thu hồi, một phát bóp chết “Ngân Nhung ảo ảnh”, rồi mới làm ra vẻ mắt mũi vô hồn, bước chân lảo đảo nghiêng ngã, đi theo ra ngoài.