Long Vương Xuất Thế

Chương 31: Thình thịch!




Vương Dung nói xong bèn gọi Triệu Thành rời đi.

Hai người vừa xoay người thì nhìn thấy Tê Thiên đang chạy tới.

Nhìn thấy Tề Thiên, trên mặt Vương Dung lộ ra biểu cảm châm chọc: "Chà, đây không phải là tên chuyên ăn bám sao? Thế nào, không lo nghĩ cách làm sao bám váy Thẩm Thu Thủy, còn có tâm trạng đi quan tâm đến hai lão già đáng chết nhà anh hay sao?"

Triệu Thành cười to: "Người ta muốn ăn bám, vậy cũng phải có người để cho hẳn ta ăn bám mới được, chỉ sợ người nào đó nở mày nở mặt trước mặt mọi người. Nhưng sau lưng chỉ là một con chó được Cố Văn nuôi mà thôi, tự mình biết cảnh ngộ của mình."

Lời mà hai người nói truyền đến tai Tê Thiên, Tê Thiên tiến lên một bước, chặn đường đi của hai người.

Bị chặn đường, Vương Dung đánh giá Tê Thiên từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt: "Sao, còn không muốn để tôi đi à? Cũng được, tôi cũng muốn xem, hôm nay. không có Cố Văn và Thẩm Thu Thủy chống lưng, anh có thể làm gì tôi?"

Vương Dung khoanh tay trước ngực, chẳng hề coi Tê Thiên ra gì.

Tê Thiên nhìn hành lang cực kì hỗn loạn: "Tôi nhớ rõ là mình đã nói, nếu để cho tôi nghe thấy những lời bẩn thỉu từ cái miệng thối của cô thì tôi sẽ xé nát miệng của cô ra."

Vương Dung cười lạnh: "Xé nát miệng của tôi? Tê Thiên, anh làm con chó cậy gần nhà quen rồi đúng không? Chỉ tiếc, hình như chủ nhân của anh không ở đây, chỉ bằng anh mà cũng dám động đến tôi? Anh động đến tôi một cái thử xem?

“Thình thịch!"

Vương Dung còn chưa nói xong, Tê Thiên đột nhiên đá mạnh một cước, cả người Vương Dung như một viên đạn bay ngược ra ngoài, va vào tường một cách nặng nề.

Cảm giác va chạm mãnh liệt này khiến Vương Dung cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân như sắp rụng rời cả ra, bụng truyền đến cơn đau như bị xé rách.

Vương Dung ôm bụng dưới, mặt lộ vẻ đau đớn, cô ta không ngờ răng trong trường hợp này, Tê Thiên lại dám động thủ!



Chờ đến khi Triệu Thành phản ứng lại thì Vương Dung đã quỳ rạp trên mặt đất đau đến mức không bò dậy nổi!

Triệu Thành lớn tiếng mắng: "Con mẹ mày, mày dám ra tay saol”

Tê Thiên trừng mắt nhìn Triệu Thành, không thèm để ý, đi về phía Vương Dung.

Đi tới trước mặt Vương Dung, Tề Thiên nằm tóc cô ả lên, trực tiếp giáng hai cái tát vào mặt Vương Dung.

Âm thanh giòn tan kia khiến tên Triệu Thành vốn muốn tiến lên nhục mạ lại lui về phía sau.

Vẻ vênh váo hung hăng trên mặt Vương Dung cũng bị hai cái tát này đánh tan thành mây khói, hai bên má sưng đỏ ngay tại đó.

"Đừng, đừng đánh nữa..."

Bụng đau nhức kịch liệt, cảm giác đau đớn phía sau lưng cùng với sự nóng rát truyền từ hai bên má đến khiến cho 'Vương Dung lập tức sợ hãi, bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Yên tâm, tôi không đánh nữa." Tê Thiên mỉm cười: "Đánh cô không phải là mục đích của tôi, tôi nói rồi, sẽ xé nát miệng của côi"

Tê Thiên dứt lời, một tay nắm lấy môi dưới của Vương

Dung, nhìn bộ dáng run rẩy của Vương Dung, dùng sức kéo xuống dưới.

“AI” Một loạt tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng Vương

Dung, chát chúa thê lương, sắp đâm thủng màng nhĩ mọi người đến nơi rồi.