Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 42: Bát tinh Thánh tượng




Dịch giả: Tiểu Băng



Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà dùng được Nghìn Rèn Ô Cương Chùy cực nặng? Phải biết, một số Đoán Tạo Sư cấp hai còn không thể dùng được chùy nặng tám mươi cân, và chính là Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bốn mươi cân a!



Rèn là một công việc thời gian dài tốn thể lực, nên sức mạnh bản thân là căn bản. Sử dụng trọng chùy đương nhiên hiệu quả rất tốt, nhưng cực kỳ tốn sức.



Đường Vũ Lân đã toàn diện ra tay.



Hai chùy hạ xuống, thông qua phản hồi Trầm Ngân mang lại, nó cảm nhận được khối Trầm Ngân này so với khối trước nó rèn phẩm chất không kém bao nhiêu, hoa văn gần như giống hệt, cảm giác quen thuộc truyền khắp trong óc. Song chùy vung lên, như cuồng phong mưa rào.



"Phanh, phanh, phanh!"



"Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh phanh phanh!"



Tiếng rèn dày đặc có tiết tấu tạo nên một loại mỹ cảm thần kỳ.



Đi vào Đông Hải Thành, mọi thứ đều lạ lẫm, mang tới áp lực và khẩn trương, đối với một thằng bé mới chín tuổi, là tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Tới được học viện, Đường Vũ Lân lại bị đồng học ức hiếp, bị phạt tiền, tất cả đều làm nó khó thở.



Nhưng mà, tới đây, tới trước bễ rèn, mọi thứ lại trở nên quen thuộc, Trầm Ngân với quy luật quen thuộc, hút nó chìm vào tiết tấu chỉ thuộc về chính mình.



Đôi mắt chăm chú, đôi tai không ngừng rung động, tiếp nhận sự phản hồi từ Trầm Ngân. Một chùy hạ xuống, Trầm Ngân không ngừng thay đổi hình dáng, nhưng nếu nghe kỹ vẫn nghe ra được. Dần dần, âm thanh va chạm của Nghìn Rèn Ô Cương Chùy và Trầm Ngân ngày càng trở nên êm tai.



Sắc mặt Đánh Giá Sư trở nên nghiêm túc hẳn, Sầm Nhạc cũng vậy.



Sự tập trung Đường Vũ Lân đang thể hiện, nhiều Đoán Tạo Sư hai, ba mươi tuổi cũng còn chưa đạt tới được.



Thiên tài! Đứa nhỏ này là một thiên tài!



Cả hai người đều cùng nghĩ tới câu này, họ không cần phải nhìn khối Trầm Ngân, với kinh nghiệm của mình, Sầm Nhạc chỉ cần nghe tiếng đánh, là biết Đường Vũ Lân sẽ đạt hiệu suất chiết xuất rất cao.




Chiết xuất Trầm Ngân, vốn là tiêu chuẩn đánh giá Đoán Tạo Sư cấp hai. Bởi vì Trầm Ngân có độ đặc cao, khả năng chiết xuất khó hơn kim loại thường rất nhiều, muốn chiết xuất được nó rất khó.



Lúc Đường Vũ Lân lựa chọn nó, trong lòng Đánh Giá Sư đã nghĩ thằng bé này không biết tự lượng sức mình, nhưng bây giờ, bà và Sầm Nhạc và đã bị biểu diễn của Đường Vũ Lân làm cho xúc động.



Đúng vậy, chính là biểu diễn.



Lúc Trầm Ngân phát ra âm thanh êm tai, việc kiểm tra của Đường Vũ Lân đã hoàn tất, nó đã đủ trở thành một Đoán Tạo Sư cấp một.



Còn lại, chính là biểu diễn. Nó có thể biểu diễn tới trình độ nào? Trong lòng Sầm Nhạc và Đánh Giá Sư đều chỉ nghĩ tới điều đó.



Hoàn toàn tiến vào trạng thái, Nghìn Rèn Ô Cương Chùy trong tay Đường Vũ Lân nhẹ bẫng chẳng khác gì rơm rạ, cảm nhận được khối Trầm Ngân và mình càng ngày càng thân cận, tốc độ vung Ô Cương Chùy càng lúc càng nhanh. Thời gian dần trôi qua, chỉ còn nhìn thấy hai luồng chùy ảnh trên không trung không ngừng lập loè, tiếng đánh dày đặc, gần như thành tiếng chảy.



Hiệp hội rèn, tầng ba.




Cửa thang máy mở ra, hai người từ bên trong đi ra. Một người chừng bốn mươi, dáng vẻ đường đường, mặc đồ màu xám bạc, trên ngực trái có một tấm huy chương.



Ai nhìn thấy cái huy chương đó cũng nhất định sẽ bị nó thu hút, nó có nền vàng, hình cái búa nổi hẳn lên, bên trên có tám ngôi sao màu đen.



Tám ngôi sao, chứng tỏ cấp bậc nghề nghiệp là cấp tám, nền vàng hình chùy, là biểu tượng cho rèn. Đoán Tạo Sư cấp tám, hay nói cho đúng, là Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng tám sao.



Trong cả Hiệp hội Đoán Tạo Sư, Đoán Tạo Sư cấp này chỉ có một người.



Bên cạnh người trung niên có một thiếu nữ, thoạt nhìn mười ba, mười bốn tuổi, dáng người cao gầy, rất xinh đẹp. Một đôi mắt to sáng ngời có thần, tóc dài màu vàng kim cột đuôi ngựa, mặc đồ khá ôm, dáng vẻ hoạt bát.



Nhân viên công tác vội đứng lên, "Hội trưởng."



Người trung niên khẽ gật đầu, "Không có gì, ta dẫn Mộ Hi tới kiểm tra cấp hai. Thỉnh một vị Đánh Giá Sư." Vị Thánh tượng bát tinh này, chính là hội trưởng phân hội Hiệp hội Đoán Tạo Sư Đông Hải Thành của Nhật Nguyệt Liên Bang, Mộ Thần.




"Vâng, hội trưởng chờ một chút. Mộ Hi tiểu thư còn lên cấp hai nữa! Thật không hổ là thiên tài giới rèn."



Mộ Hi sắc mặt bình tĩnh, không vì được khen mà vui vẻ, chỉ khẽ gật đầu chào người nhân viên.



Cô biết mình không phải thiên tài, mình có được như hôm nay, không chỉ vì thiên phú, mà còn nhờ cố gắng hơn xa người thường. Mục tiêu của cô là vượt qua phụ thân, trở thành Thần tượng cấp chín.



Trên cả Đấu La Đại Lục, Thần Tượng chín sao chỉ có ba người mà thôi.



"Ồ, tiếng gì thế?" mắt Mộ Thần giật giật, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc. Mộ Hi cau mày, lỗ tai nhỏ khẽ run, nghe được tiếng đánh dày đặc thanh thúy.



Tiết tấu, tần suất, và tiếng đánh kia, đều rất êm tai, làm người ta dễ chịu.



Mộ Thần hỏi: "Có người tới kiểm tra đẳng cấp bốn à?"



Nhân viên công tác ngơ ngác: "Không có ạ."



Mộ Thần suy tư, nói với Mộ Hi: "Ngươi đi tới phòng kiểm tra chuẩn bị trước, ta đi xem một chút."



"Dạ." Mộ Hi tuy hiếu kỳ, nhưng cô muốn đi kiểm tra hơn, lúc này không thể phân tâm.



Mộ Thần rời khỏi con gái, men theo âm thanh đi tới phòng số ba. Phòng rèn cách âm rất tốt, nhưng tới trước cửa, vẫn có thể nghe khá rõ.



Loại âm thanh này, nhất định là đang rèn một loại kim loại hiếm có độ đậm đặc cao, mỗi một lần đánh đều không có tạp âm, có nghĩa là kỹ thuật rèn tinh chuẩn, âm thanh dày đặc, cường độ va chạm, đều biểu hiện ra là đang sử dụng Nghìn Rèn chùy.



Đoán Tạo Sư phân cấp rất nghiêm khắc, trình độ nào thì là cấp bậc đó. Có thể đạt tới trình độ rèn cỡ này, chỉ có thể là cấp Đại Sư. Hơn nữa, Mộ Thần còn nghe ra được, vị Đoán Tạo Sư rèn này, và khối kim loại đã tiến vào trạng thái tương dung.