Long Vương Ẩn Mình

Chương 11




Người mặc đồ đen đánh một đòn vào ngực Trần Xuân Độ nhưng Trần Xuân Độ lại không hề động đậy!

Phải biết rằng với cú đấm này của anh ta, đối thành người bình thường thì lồ.ng ngực của họ đã rạn nứt từ lâu.

Mà điều khiến người mặc đồ đen càng cảm thấy khó tin hơn là cú đấm của anh ta nện lên lồ.ng ngực Trần Xuân Độ phảng phất như đánh vào tấm sắt cứng chắc, khiến cả cánh tay của anh ta trở nên tê dại.

Thế chất của Trân Xuân Độ vượt xa sự tưởng tượng của người mặc đồ đen. Trần Xuân Độ đã trải qua quá trình rèn luyện thể chất cực kỳ đáng sợ nhất. Ngay cả một lưỡi dao bình thường, cũng chỉ có thể bị vết chai dày cộm chặn lại!

Làm sao có thế chứ? Người mặc đồ đen còn chưa kịp phản ứng, Trần Xuân Độ đã nhấc chân đập mạnh vào vai người mặc đồ đen.
“Ầm…”

Đọc truyện tại đây.

Một luồng sức mạnh khổng lồ khiến người mặc đồ đen không chống đỡ được đầu gối, xương bánh chè gần như bị đập nát…

“Mày muốn chết!” Toàn thân anh ta không

ngừng run rấy, đó là lửa giận, một luồng sát ý kinh người gần như đòng cứng bầu không khí.

“Kẻ muốn chết chính là bọn mày!” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng. Trên cánh tay của người mặc đồ đen truyền tới cảm giác đau xé ruột, đau đến nổi cả người anh ta ứa níô hôi lạnh.

“Răng rắc!”

Hai cánh tay của người mặc đồ đen bị Trần Xuân Độ vặn gãy.

Tiếp đó, người mặc đồ đen lại hít sâu một hơi, đôi mắt dưới cặp kính râm lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì… Trần Xuân Độ đã bẻ gãy hai chân của anh ta.

Hai tay hai chân của người mặc đồ đen đều bị bẻ gãy, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất. Anh ta muốn bò dậy nhưng hoàn toàn không khổng chế được tứ chi, cứ như chúng không ở trên người của anh ta!
Rốt cuộc vẻ ngưng trọng trên mặt anh ta cũng trở thành nổi sợ hãi, một giọt mồ hôi lạnh…chảy từ trên trán anh ta xuống!

“Mày là ai!” Người mặc đồ đen hoảng sợ hỏi. Anh ta không dám tin. Anh ta ở nước ngoài chém gϊếŧ vô số nhưng không ngờ lại lật nhào ở nước c.

Đây là nổi nhục nhã ê chề chưa từng có trong cuộc đời anh ta từ trước tới nay.

“Mày không có tư cách biết.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.

“Nếu mày dám gϊếŧ tao thì tao sẽ dùng mạng của mình xin thề, mày cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu. Người của tổ chức chúng ta sẽ không bỏ qua cho mày.” Người mặc đồ đen lớn tiếng mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo!

“Chúng mày thuộc tổ chức nào?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Với thân phận của mày làm sao có thể biết được, nói cho mày biết cũng không sao. Dù sao mày cũng trở thành người sắp chết rồi… Nhớ kỹ cái tên Huyết Nhẩn này, vài ngày nữa, mày sẽ bị tổ chức của chúng tao trả thù!” Người mặc đồ đen cười nói, ánh mắt dưới cặp kính râm lóe lên vẻ kiêu ngạo.
“Hóa ra là Huyết Nhẫn à… Tao còn tưởng là một thế trâu bò nào nữa chứ…” Kết quả nằm ngoài dự đoán của người mặc đồ đen, khi Trần Xuân Độ nghe anh ta nói ra tên tố chức của mình thì phì cười, khiến vẻ mặt của người mặt đồ đen bỗng nhiên cứng đờ.

“Có vô số tố chức sát thủ ở nước ngoài, lúc nào thì đến lượt tổ chức của tụi mày làm màu rồi?” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói.

“Mày biết tố chức Huyết Nhẩn sao?” Người mặc đồ đen sửng sốt. Huyết Nhẩn đã thực hiện

vô số nhiệm vụ ám sát nhưng vẫn luôn khiêm tốn. Ngay cả ở nước ngoài cũng không có bao nhiêu người biết tên tổ chức, mà tại sao người nước c trước mặt này lại biết chứ?

“Nếu tao nhớ không lầm thì thủ lĩnh Huyết Nhẩn của mày tên là Huyết Phong phải không?”

“Mày cũng có tư cách gọi thẳng tên húy của đại nhân Huyết Phong sao?” Người mặc đồ đen cười ha ha: “Nếu mày cũng biết chúng tao có Huyết Phong, vậy mà còn dám đến chỗ chúng tao nộp mạng nữa sao?”

“Xem ra anh ta đã quên lời thề lúc đó rồi…” Trần Xuân Độ hờ hững phun ra một vòng khói thuốc, nhướng mày: “Lúc đó Huyết Phong đã thề trước mặt tao nói từ nay Huyết Nhẩn sẽ không đối địch với tao nữa, sao thế, bây giờ muốn nuốt lời rồi sao?”

Người mặc đồ đen cười mỉa mai: “Mày là cái thá gì mà đại nhân Huyết Phong sẽ thề trước mặt mày…” Người mặc đồ đen chưa kịp nói xong thì nụ cười mỉa mai trên mặt anh ta đột nhiên cứng ngắc!

Ánh sáng màu đen xẹt qua, một con dao găm màu đen cắm lên cổ người mặc đồ đen.

Trên cổ của anh ta cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo của lưỡi dao, lạnh đến nỗi khiến anh ta rùng



mình!

“Chỉ bằng nó!” Trần Xuân Độ tay cầm con dao nói.

Người mặc đồ đen cúi đầu, khi nhìn thấy con dao găm kỳ lạ kia thì anh ta đột nhiên run lên! Con ngươi co rút dữ dội.

Con dao găm này khác với những con dao găm thông thường, trên lưỡi con dao găm này có vô số những chiếc răng dữ tợn, giống như nanh rồng.

Con dao găm mỏng như cánh ve đen như mực, trông rất kỳ lạ.

Khi nhìn thấy con dao găm này toàn thân người mặc đồ đen không ngừng run rẩy.

Tất cả mọi thành viên của Huyết Nhẩn đều nhìn thấy con dao găm này. Huyết Phong đã từng cảnh cáo mọi người rằng con dao găm này, ở nước ngoài chỉ có một cây, ngay cả hàng giả cũng không thể bắt chước được vì lý do kỹ thuật.

Mà chủ nhân của con dao găm là sự tồn tại mà Huyết Nhẩn không thể xúc phạm, chủ nhân của nó được gọi là Long Vương.

Người áo đen nhìn con dao găm này, hai mắt mở to dưới kính râm, vẻ mặt sợ hãi khó tin!

“Đại nhân… Long Vương!” Người mặc đồ đen

nhớ lại những gì Huyết Phong đã nói với anh ta khi anh ta lần đầu gia nhập Huyết Nhẩn. Chủ nhân của con dao găm này, không chỉ Huyết Phong không thế xúc phạm, mà toàn bộ Huyết Phong có thể vì chuyện này mà bị hủy diệt.

Người mặc đồ đen không thể nào liên tưởng được người đàn ông trước mặt này với sự tồn tại bí ẩn ở nước ngoài kia…Tất cả những điều này khiến người mặc đ’ô đen cảm thấy quá không thực!

“Lúc trước, khi tao tha mạng cho Huyết Phong, tao cho rằng anh ta sẽ giữ lời thề của mình, xem ra gần đây Huyết Nhẫn cũng không muốn thái bình nữa rồi…” Trần Xuân Độ chắp tay đứng đó khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm.

“Xin lỗi, tôi không biết đại nhân Long Vương tôn kính ở nước c, là tiếu nhân không biết trời cao đất rộng. Việc này là do tôi tự mình làm, hoàn toàn không hề liên quan đến tổ chức Huyết Nhẩn!” Người mặc đồ đen run giọng nói. Anh ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu vị này thật sự trách tội lên đầu Huyết Nhẩn thì đó là tai vạ cỡ nào.

“Người thuê các người là ai?” Trần Xuân Độ hờ hững nói.

“Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho Huyết Nhần tôi sẽ nói cho ngài biết.” Người mặc đồ đen nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mày không có tư cách bàn điều kiện với tao. Tao cho mày ba giây, nếu không nói thì ngày mai mày và Huyết Nhẩn sẽ biến mất trên đời này!” Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng chỉ những người nào hiểu anh mới biết, dưới vẻ mặt bình tĩnh này cất giấu sát cơ vô tận.

“Người thuê không đế lại quá nhiều tin tức, chỉ biết là người Yến Kinh.” Người mặc đồ đen nói.

“Người Yến Kinh người…” Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm và phức tạp. Yến Kinh, đó là một nơi hỗn loạn, đầy sát khí và ấn chứa nhiều nguy hiểm.

Người muốn mạng sống của Lê Kim Huyên đến từ Yến Kinh?

“Cho mày một cơ hội cuối cùng, tự chặt một cánh tay.” Giọng nói của Trần Xuân Độ chậm rãi biến mất ở cửa phòng VIP, khiến người mặc đồ đen thở phào nhẹ nhõm.

Quần áo của người áo đen từ lâu đã thấm mướt mồ hôi lạnh, anh ta đã trải qua thời kỳ nguy hiểm nhất.

Thậm chí anh ta còn khỏng ngờ mình có thể nhặt được mạng sống từ trong tay của Long Vương, một tồn tại như vị thần của phương tây.

Người áo đen cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, sau đó lộ ra vẻ quyết đoán, so với cái mạng của mình thì cánh tay của anh ta đáng là gì?

Lê Kim Huyên đứng trước cửa tòa nhà Lê thị, nhìn bảo vệ xử lý cảnh tượng hỗn loạn trước tòa nhà, trong lòng trước sau cũng không bình tĩnh được.

Đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, phát hiện một bóng người đi từ đằng xa tới.

Lê Kim Huyên nhíu chặt mày. Vậy mà anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh sao?

Kẻ nhát gan tham sống sợ chết này lại còn không biết xấu hổ mà tìm đến mình sao?

Nhìn thấy Trần Xuân Độ đi tới, cả người Lê Kim Huyên bốc hỏa!