Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 80: Cơ may.




Chương 80: Cơ may.

Đánh c·hết được ba tiểu tướng dưới trướng Việt Hưng, Bạch Cầu hưng phấn rít lên một tiếng đầy oai hùng. Ả biết ba tiểu tướng c·hết chính là do linh hồn khí nhiều hơn bình thường và linh hồn ấn ký của Việt Hưng đối với bọn chúng b·ị đ·ánh tan.

Việt Hưng uể oải, sợ là chẳng còn sức chiến đấu với Bạch Cầu nữa, thậm chí là Hồn cảnh tam cấp cũng khó mà đánh lại chứ đừng nói đến việc hạ gục ngũ cấp Hoá Hình cảnh.

- Mạc Tà! Ngươi ở đâu! Ta sắp c·hết rồi đây! - Biết kẻ địch tới nhằm vào mình, Việt Hưng không dám chậm trễ, kêu gọi Mạc Tà cũng tới trợ giúp giữ vững pháp trận. Hắn vẫn chưa muốn c·hết! Hắn còn muốn tìm cha, mẹ, giúp đỡ Sở Hành Đoan gây dựng lại Sở gia.

Mạc Tà xuất hiện, thấy tình thế không ổn, lập tức ra tay, biết được kẻ địch phải đối diện rất mạnh, hơn hẳn ba cấp. Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, hắn còn chưa muốn c·hết. Dù là một phân thân của Việt Hưng, nhưng hắn có ý thức độc lập, không nhận Việt Hưng quản chế.

Thấy đám thú của Việt Hưng bị tiêu diệt gần hết, hồn thú bên Bạch Cầu điên cuồng xông tới muốn cào xé đám thú kia ra rồi hấp thụ nâng cao thực lực. Mạc Tà bỏ chạy, quân dưới trướng đều bỏ mạng, mấy tên tộc trưởng lại không thấy tung tích, bản thân rơi vào hiểm cảnh có thể c·hết bất cứ lúc nào.

Một màn đen tối xuất hiện khó thấy được lối thoát, đôi mắt rắn to lớn, đỏ chóe đầy sát khí áp sát trước mặt mình, ngộp thở, hô hấp bị tắc nghẽn, có thứ gì đó đang chặn cổ họng Việt Hưng. Y đứng hình trước cảnh này. Chính nó cũng tạo cơ hội cho Bạch Cầu trườn tới, một đuôi đánh mạnh vào trận pháp, khí thế lẫn lực đạo của hồn thú cấp Hóa Hình cũng không phải không khí hay cỏ lá.

Một cú đó, trận pháp cấp bốn cũng vỡ tan tành. Thân làm chủ trì trận pháp, Việt Hưng trọng thương, thân thể mờ nhạt, uể oải bay ra khỏi tâm trận. Bạch Cầu không cho hắn cơ hội thở dốc đã lao tới, miệng máu há to nuốt hắn vào trong bụng.



Đầu lĩnh đ·ã c·hết, tất cả đều bỏ chạy tán loạn, đám Bạch Cầu thuận thế xông tới tiêu diệt nốt bại quân tàn dư chạy tán loạn.

Cuộc đời chớm nở đã tàn, Việt Hưng vừa mới khởi hành trên con đường tu luyện chưa được bao lâu, thân thể bị tàn tật mất một cánh tay trái, chuyển qua một con đường khác là tu luyện linh hồn. Ấy vậy chẳng được lâu lại bị đám thú bắt nạt, bị g·iết c·hết. Nếu có cơ hội, hắn muốn làm lại từ đầu, một cuộc đời mới, kiếp này, hắn bị h·ành h·ạ quá nhiều rồi.

- Cha, mẹ, vẫn chưa cách nào tìm được hai người. Con là một đứa bất hiếu, vô dụng!

Ngoài tinh không xa xôi, một thiên thạch xa xôi đang trôi nổi lơ lửng không biết đi đâu. Trên thiên thạch đó xuất hiện một người mờ ảo, một khí thể không có hình dạng cố định, hắn bám trên đó đã không biết bao lâu, đang chờ đợi một người có duyên xuất hiện, chiêu gọi hắn. Cách hắn tu luyện khác với người thường, vì chính đặc thù chủng tộc khiến hắn đã trôi nổi ngoài không gian này không biết đã bao lâu rồi.

Đến một tinh cầu lại bỏ qua nó vì không có cách nào tiến vào bên trong, cũng bởi không có ai làm nội ứng ngoại hợp. Cứ thế bỏ qua, không biết được bao nhiêu cái, trước mặt y xuất hiện một cái nữa, nhưng có điểm bất thường. Y lại không rõ ở chỗ nào, nhưng có một điểm sáng nho nhỏ lập loè xuất hiện thu hút sự chú ý của y. Chính nó là nội ứng mà y gọi.

Không chút do dự, đã có thể tái sinh ra cuộc đời mới, y chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội này, nếu không thì không biết bao giờ mới có được lần sau. Y lập tức xông tới, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của đối phương đã kêu gọi mình tới, đồng thời dung nhập với ký ức cũ của bản thân.

Đây là một quy trình mà người trong tộc phải trải qua, mà tộc của y thì rất hiếm, trăm tinh cầu có một người đã rất may mắn. Người trong tộc sẽ thôn phệ ký ức lẫn nhau, ai mạnh hơn thì người đó thắng, chiếm được toàn bộ ký ức của người kia, tất cả thiên phú lẫn kinh nghiệm người đó từng trải.

Việt Hưng b·ị đ·ánh tan linh hồn thể, không hiểu sao, y vẫn còn ý thức, vẫn còn biết suy nghĩ nhưng xung quanh tối đen, chẳng thấy được gì, tình hình bên ngoài ra sao cũng chẳng hay. Có lẽ đã rơi vào một không gian nào đó ngoài Hồn Yêu Đại Địa, ngoài cả thế giới mà y sinh ra. Không biết thế nào, sâu trong tâm thức của y được một thứ gì đó kêu gọi, tính tò mò khiến y không cách nào phản kháng lại lời mời đó.



Dựa vào bản năng mà Việt Hưng cảm giác hai bên ngày càng gần nhau. Ầm! Rung động từ sâu trong linh hồn làm y hơi choáng váng, sau đó thì một khung cảnh xuất hiện trước mặt cậu. Một người to lớn, cao gấp trăm lần y đang ngồi giữa hư vô, hắn mở mắt ra, tia sáng lóe lên như lợi kiếm đâm thẳng vào linh hồn Việt Hưng. Cậu run rẩy, đáng ra phải bay ngược về đằng sau nhưng có một luồng ý chí cực mạnh, những quyết tâm của y đã giữ vững y đối diện với hắn.

Việt Hưng không rõ chuyện gì xảy ra với mình, nhưng y nhìn thấy người khổng lồ này, trong lòng có một loại hưng phấn vô hình, một ý chí cầu sinh mãnh liệt xuất hiện trong lòng cậu, cậu còn nhiều thứ nữa chưa thành toàn làm cậu muốn xông tới thôn phệ tên này kể cả từ sâu trong bản tính cũng vậy. Nghĩ được liền làm, cậu xông tới, bản thân muốn chiếm được sự sống thì buộc phải như vậy, không thể sợ hãi trước những thứ lớn mạnh hơn bản thân gấp trăm lần thế này.

Kẻ ẩn thân trên thiên thạch chớp được thời cơ, cũng xuất hiện ở bên trong không gian này, thấy Việt Hưng hùng hổ xông tới không hề s·ợ c·hết vậy cũng tán thưởng y có phong phạm của hắn năm đó.

Mới đầu cũng không biết gì nhưng vì muốn sống cũng không hề bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Chính vì thế, sau này có gặp được một số người khác cũng trải qua khó khăn đoạt xá và thay người cũ sống tiếp phần đời còn dang dở xem như báo đáp.

Việt Hưng thành công cũng sẽ vậy, bản tính chắc chắn là vậy, không ai thoát được cái mệnh trói buộc chủng tộc của họ thế này cả. Chủng tộc hiếu chiến, không chịu chùn bước, Nhân tộc! Bất cứ ai cũng là nhân tộc, nhưng chỉ có số nhỏ, nhân trung long phụng mới có thể đạt được tới mức như hai người họ.

Trong quá trình thôn phệ, Việt Hưng hiểu được những kiến thức trước giờ chưa từng được tiếp cận, bản thân rơi vào một thế giới, một cuộc đời mới lạ, trải nghiệm những gì người đó đã qua.



Kiếp đầu tiên của người này ngắn ngủi, chỉ mới được nửa đường đ·ã c·hết, mà còn quá nhiều tâm nguyện vẫn chưa thể hoàn thành, muốn vượt qua, cậu phải hoàn thành hết những thứ này mới có thể sang thế kế tiếp, thậm chí là muốn sống sót cũng phải như vậy.

Còn kẻ thù của cậu muốn thôn phệ, buộc phải đánh đổ ý chí của cậu, cản trở việc hoàn thành tâm nguyện xưa cũ, vì y cũng chỉ mới có một kiếp, tái hiện lại cái khung cảnh từ khi sinh ra đến lúc c·hết đi, thay đổi một số điều trong đó khớp với những gì mà y đã từng rất nuối tiếc.

Việt Hưng ở thế thứ nhất của Châu Huy cũng không làm gì liên quan tới tu luyện, bình thản trôi qua hết một đời người, làm lụng vất vả, cưới vợ sinh con, rồi c·hết già. Khác nào phàm nhân thông thường trôi qua. Châu Huy muốn cản cũng không cản được, đây là ý nghĩ trước giờ chưa từng gặp phải. Y vẫn không lo lắng, vì còn ba kiếp nữa mà y cần trải qua, từ kiếp thứ hai trở đi đã bắt đầu một trang sử mới.

Kiếp thứ hai của Châu Huy, một thiếu niên quật cường b·ị đ·ánh bại, đầy khao khát lực lượng để báo thù cho tông môn của mình vừa bị diệt. Việt Hưng vừa tỉnh lại, tất cả đã là một đ·ống đ·ổ n·át, không còn một bóng người, những gì có giá trị trong tông môn đã mất hết, chỉ còn hai bàn tay trắng. Muốn gây dựng lại tông môn theo tâm nguyện, quả thật là vô cùng khó khăn. Tu vi thì bị phế, chẳng biết làm thế nào để có được lực lượng khôi phục tông môn lại như lúc ban đầu. Nhưng cũng may là Việt Hưng còn biết một số pháp môn tu luyện thần thức, linh hồn, sau đó tu luyện nhiều năm, đạt đến Hồn cảnh cấp bảy thì đình trệ, ra ngoài lịch luyện.

Khoảng thời gian đó thì y nghiên cứu ra phương pháp nô dịch thú cường đại hơn bản thân nhiều lần, sáng lập ra Ngự Thú Tông, chiêu mộ đệ tử, so với tông môn cũ thì vẫn chưa thể hoàn thành đúng tâm nguyện nhưng xem như khá ổn.

Nhiều năm sau, y lại thấy khí linh bên trong v·ũ k·hí, thấy cũng là một sinh mệnh như thú nô cũng bắt tay nô dịch khí linh. Mười năm mới thành công, trở thành đệ nhất Ngự Linh sư. Đổi tên Ngự Thú Tông thành Ngự Linh tông, tạo ra những ngự linh sư cường đại, dẫn dắt thế giới từ tu võ chuyển sang tu linh. Kiếp thứ hai đã vượt qua, tuy cũng có khó khăn từ việc tàn dư của tông môn cũ b·ị t·ruy s·át khắp nơi nhưng yêu thú bên thân nhiều như vậy, lại còn mạnh thì ai dám làm gì y.

Châu Huy cũng phải lau mắt nhìn việc này diễn ra, không ngờ được một người có thể thay đổi hướng đi của cả thế giới, quỹ đạo vận chuyển cũng phải xê dịch vì người này.

Kiếp thứ ba, công tử bột, sống trong nhung lụa xa hoa bị tà ma dẫn dụ, trở thành kẻ địch của cả thiên hạ. Việt Hưng mượn những kinh nghiệm từ kiếp trước từng trải qua, những công pháp và kiến thức bên đó để hóa giải tà công, trở về với chính đạo nhưng không được chấp nhận. Nguyện vọng quay lại chính đạo không thành thế là bước trở lại ma đạo đồ sát cái gọi là chính đạo, biến thế giới đó thiên hướng tu tà luyện ma mà y vẫn giữ được thần trí tỉnh táo, không hại người thân cận mình. Xem như hoàn thành một nửa.

Kiếp thứ tư, một mình theo một đạo riêng biệt, làm sao chống lại được những người giáo hội. Việt Hưng đau đầu suy nghĩ, thế là bắt đầu đi tạo những sự việc thần kỳ, những rắc rối và bản thân sẽ đi giải quyết nó để cho mọi người thấy và tin theo. Càng nhiều tín đồ, y càng mạnh.

Mà giữa đường, y gặp kẻ đã làm Châu Huy c·hết để rồi gặp y. Một trong số tín đồ của mình đã phản bội, trở thành k·ẻ c·ướp tín đồ sang tín ngưỡng khác. Cuối cùng Việt Hưng không từ bỏ, chỉ là y sẽ làm một người đứng dưới danh nghĩa nào đó thu tín đồ để cho bản thân có được lực lượng cường đại hơn, gần với Đại Tổ hơn.

Tâm nguyện hoàn thành, Việt Hưng đã không còn chuyện gì ở trong tiền kiếp Châu Huy nữa, y bắt đầu trở về ký ức của mình, cản trở việc Châu Huy hoàn thành tâm nguyện của Việt Hưng.