Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 7: Sở, Độc, Bội!




Chương 7: Sở, Độc, Bội!



Trước khi c·hết, tay cha hắn vẫn còn nắm lấy mảnh da thú ghi lại một số tin tức cho hắn. Là một địa đồ, chỉ tới nơi chôn cất cẩn thận phương pháp luyện độc trùng vô cùng tâm đắc của cha hắn, có cả phương pháp luyện ra Bách Độc Hạt Vương hắn đang sử dụng.



Lấy về phương pháp này, bên trong ghi lại vô cùng chi tiết, cần chín mươi chín loại độc trùng lần lượt đánh với hạt tử, cho đến khi đánh bại bách độc chi vương cuối cùng, Băng Tằm. Mỗi một lần thất bại là Băng Tằm cường đại hơn một lần, độc tính mạnh khiến người chạm vào cũng đủ để phân hủy xác ngay lập tức.



Tới lần thứ 247 hắn mới thành công, những băng tằm trước đó đều đã bị hắn đem đi luyện chế làm độc trùng sản xuất lụa độc. Sau đó cho đi đấu đá lẫn nhau để Hạt Vương có độc dược càng mạnh nữa, cũng như giúp đỡ hắn chế ra một số thứ mà hắn cần bên trong quyển sách luyện trùng gia truyền.



Hôm đó hắn kí kết khế ước với Bách Độc Hạt Vương trong trạng thái nửa vui nửa đau đớn, vì nó yêu cầu một khỏa tâm chân tình sống. Chân tình đó chính là thanh mai trúc mã của hắn, Độc Miêu, tôn nữ của tứ trưởng lão, từ ngày hắn đặt chân tới thế giới này, ngày nào nàng cũng tới kêu hắn cùng đi dạo, mỗi lần b·ị b·ắt nạt đều là nàng đứng ra để bảo hộ hắn.



Giữa một rừng thú dữ độc ác, xuất hiện một con hổ bảo vệ một con sói con như hắn, hắn đã thấy rất ấm lòng, si mê nàng, muốn bên cạnh nàng mãi không rời xa.



Tình cảm của hai người dần nở rộ thành một đóa hoa. Đứng trước lằn ranh của báo thù và tình yêu, giữa tình phụ tử và tình phu thê, hắn buông tha phu thê, chọn phụ tử. Đem độc hạt thả vào ly rượu của Độc Miêu, khiến Độc Miêu bị cắn nuốt trái tim mà c·hết. Trước khi c·hết Độc Miêu vẫn còn trợn mắt khó tin nhìn hắn, khiến khuôn mặt hắn từ hối hận cắn dứt lương tâm dần chuyển sang lạnh lùng nhìn nàng c·hết đi.



Từng đoạn ký ức hiện ra trước mắt hắn, đôi mắt băng lãnh ngấn lệ nhưng lập tức bị hắn gạt đi. Hắn phẫn nộ phát ra hàn khí, đóng băng hết thảy trước mắt, phá tan chúng mà ra, xuất hiện trước mặt là một mỹ phụ khóe miệng còn dính máu, ngồi tĩnh tọa giữa pháp trận, tay cầm nguyên thạch bổ sung nguyên khí.



- C·hết tới nơi còn cố gắng níu hơi tàn?



Độc Điểm Mã trở nên vui mừng, xông tới tay trái bắt lấy tay nàng, tay phải lôi ra từ bên trong túi càn khôn một tấm phù giấy rách nát vàng ố chuẩn bị bóp nát thì bỗng dưng đôi tay nhỏ nhắn kia bỗng to hơn tràn ngập lông, chính xác là hầu mao, nhưng tất cả đều đã muộn. Độc Điểm Mã không kịp phản ứng lập tức bị một quyền đầy gai đấm vào khuôn mặt tinh thể lạnh lẽo của hắn tạo thành đống lỗ nhỏ li ti. Phía quyền trái của Sở Mạnh đeo một đôi găng đầy gai nhọn đã xuất hiện vài căn bị gãy.



Độc Điểm Mã hừ lạnh một tiếng, cất phù vào túi càn khôn, hai chân đạp xuống đất bay tới quyết sống mái, chiếc băng vĩ hướng về phía Sở Mạnh hóa về hình thể linh hoạt, từng chiêu đánh ra đều bị Sở Mạnh nhẹ nhàng tránh được.



Tại nơi cách chiến trường của hai người không xa, một người trùm mũ đen ngồi ngủ gục dưới gốc cây đại thụ, người này trông đang ngủ mà ngón tay liên tục di chuyển, cuối cùng ngón tay dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện cảnh một con khỉ cùng một con bọ cạp đánh nhau, âm thanh đấu đá vô cùng kích thích náo nhiệt, còn một người khác là mỹ phụ đang ngồi trên đất mỉm cười đầy hạnh phúc.



Nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, người này chẳng thèm quan tâm, tay chỉ về phía mỹ phụ kia vẽ một đường tròn dưới thân nàng ta. Một cái động bỗng xuất hiện khiến nàng rơi vào trong, không có một thanh âm nào phát ra.





Sau đó thân hình lão lập tức biến mất, để lại hiện trường là một đám lá độn cao vô cùng, lá đặc biệt khác loại lá tại trong khu rừng này. Lá trong rừng đều là hình thoi dẹt, nhưng lá ở đây lại trong suốt như thủy tinh mà mềm mại.



Cẩm Tuyền vừa bị lão giả đưa đi, Vũ Lạc Mê Huyễn còn chưa tán đi, tác dụng của nó vẫn còn ảnh hưởng đến bản thân Độc Điểm Mã. Bất ngờ một đám quyền ảnh trên trời do Sở Mạnh đánh ra đập thẳng vào người Độc Điểm Mã.



Bụi đất bay đầy trời, khí tràng bạch hỏa phát ra từ trung tâm là Độc Điểm Mã khiến cây lá xung quanh nhảy múa trong biển lửa. Độc Điểm Mã không chút phòng bị, tập kích bất ngờ đánh chục quyền vào người, toàn thân giáp xác vỡ vụn băng tinh vương vãi khắp nơi, chiếc đuôi cũng b·ị đ·ánh gãy mất một nửa khiến độc dịch chảy ra ăn mòn đất xung quanh.



Độc Điểm Mã b·ị đ·ánh tới mức thừa sống thiếu c·hết, mới biết mình dính ảo cảnh trong ảo cảnh nãy bị đấm một gai là từ ảo cảnh chứ không phải thật, toàn thân máu me be bét xương cốt gãy nát, nằm ngửa trong hố đất sâu hình hầu trảo nóng rực, bạch hỏa lưu lại trong hố hòa tan băng thân không chút nguyên lực bổ sung của hắn, miệng thì thào sau lại hét lớn:



- Tại sao?! Sao ta lại thua được!? Sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng, ta đều không bằng hắn! Lão tặc thiên!! Công bằng ở đâu?!



Lời Độc Điểm Mã vừa mới thốt ra, bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây đen bao phủ toàn bộ chiến trường, hắc lôi đùng đùng oanh tạc. Độc Điểm Mã nhìn thấy lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm một lời nào cả, hắn biết lão thiên gia vô cùng uy nghiêm, là thứ mà hắn không thể nào gặp được chân diện mục chứ đừng nói chửi bới đòi công đạo.



Quả nhiên, hắc lôi trên trời du lượn trong đám mây đen như hắc long lập tức oanh xuống thân thể Độc Điểm Mã, Sở Mạnh nhìn thấy còn phải tránh xa sợ bị liên lụy. Trước khi rời khỏi chiến trường vẫn quan sát xuống khu vực cô của hắn từng xuất hiện trong tầm mắt, đáng tiếc không tìm thấy.



Mang theo tâm trạng thất vọng rời đi, để lại Độc Điểm Mã bị hắc lôi oanh tạc thân thể. Vác theo thiết bổng rỗng ruột đem về, dù sao thiết bổng của hắn được làm từ Huyền Thiết quý, sao có thể bỏ phí. Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhớ tới cái gì, Sở Mạnh quay đầu đi tới cái hố sâu do hắn cùng hắc lôi oanh ra, thân ảnh Độc Điểm Mã bị hắc lôi tạc đã nát không chịu nổi, toàn thân băng ngọc nát vụn bị ép hóa về nhân hình da trần. Phàm bì của hắn trực tiếp chịu hắc lôi oanh tạc mà chỉ bị bỏng, lẫn cháy xém xem như là vô cùng tốt.



Nếu đổi lại là một người khác chắc chắn sẽ c·hết trong hắc lôi với cái cơ thể phàm trần đó. Sở Mạnh không ngờ tên Độc Điểm Mã này còn có thân thể cường tráng tuy chưa bằng hắn nhưng cũng đủ đứng trong hạng ba trong năm người hắn quen biết có tạo nghệ nhất định về luyện thể.



Sở Mạnh cảm thấy một sự uy h·iếp không hề nhẹ tỏa ra từ người Độc Điểm Mã, người nguy hiểm như vậy nhất định phải diệt trừ! Sở Mạnh biến thân về Bạch Hỏa Viên Vương Biến, hầu mao bạch hỏa b·ốc c·háy hừng hực xông vào đánh tới tấp lên mặt Độc Điểm Mã.



Độc Điểm Mã toàn thân t·ê l·iệt nằm bất động để Sở Mạnh đánh liên tục vài chục quyền lên người hắn, mỗi quyền đánh ra đề lưu lại vài vết cháy xém trên thân thể, thương thế ngày càng nặng. Sở Mạnh cảm thấy như chưa đủ, định rút cây thiết bổng đánh nát đầu hắn, kết liễu sinh mệnh của kẻ đáng gờm này thì từ phía xa bay tới hai đạo thân ảnh.



Một vàng một xám đều mặc áo bào. Thân ảnh hôi sắc toàn thân tràn ra mùi h·ôi t·hối tanh tưởi như tử thi, khiến người buồn nôn vô cùng, thậm chí có một loại cảm giác kích thích rất mạnh. Áo bào người này che mất khuôn mặt khó mà nhìn rõ hình dạng thế nào, trước ngực thêu bốn con độc trùng, phát hiện này làm Sở Mạnh sợ hãi không thôi.





Hắn biết Độc gia gia chủ này khủng bố tu vi vượt xa hắn hai cấp. Còn hoàng bào là người Sở gia tản ra kim quang quanh thân, bốn đôi bức xí phấp phới trên áo choàng hoàng sắc sau lưng người này trông vô cùng có khí chất anh hùng cương chính.



Thân người này mặc một bộ cẩm y, đai thêu bốn đôi bức dực, hai vai là đôi kiên giáp vô cùng chắc chắn đính chặt lên áo. Khuôn mặt hiền hòa nhưng đôi lông mày có nét không giận tự uy, hai tay chắp sau lưng chạm vào đuôi tóc trông có chút trêu đùa lại vừa uy nghiêm, chính xác một chút là đùa bỡn không thèm để ý nhân vật đồng cấp, đồng đẳng trước mặt.



Ánh mắt Sở gia gia chủ có chút thưởng thức nhìn về Sở Mạnh, đồng thời bên phía Độc gia gia chủ cũng nhìn hắn với ánh mắt sắc bén đầy sát khí lạnh thấu xương, nếu không phải Sở gia gia chủ tới mà là các trưởng lão hay toàn bộ đội trưởng tới cũng không đủ để hắn thoát kiếp này.



Can tội chính là đánh Độc Điểm Mã thành phế nhân, ý đồ muốn g·iết thiên tài nghiên cứu độc vật của Độc gia.



Độc gia gia chủ tên Độc Giang Cát, chính là phụ thân Độc Giang Cuồng, một tên thì âm hiểm thích ám toán không để lại dấu vết, một tên cuồng g·iết người vô tội vạ, gặp là đem ra đánh. Phụ tử phối hợp thì dù có là ai cũng khó phát hiện ra hai bọn họ làm.



Độc Giang Cát nhìn qua thương thế của Độc Điểm Mã, phát hiện toàn thân cháy thành than đen xì, b·ỏng n·ặng, đầu không còn một cọng tóc, mắt trắng trợn ngược, hẳn là đã ngất.



Trong lòng càng thêm tức giận, ánh mắt Độc Giang Cát nhìn về phía Sở Mạnh nộ hỏa phừng phừng b·ốc c·háy, sát khí ép hắn khó thể thở bình thường, tinh thần như bị vạn đao phanh thây, mặt nhăn nhúm khó coi, lúc xanh lúc trắng.



- Hừ! May mắn là hắn còn sống, nếu không thì hôm nay dù có Sở Hành Đoan tại đây, ta cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi!



Lửa giận trong lòng Độc Giang Cát b·ốc c·háy nhưng vẫn phải nhịn xuống, khiến hắn bực tức như trong cổ bị tắc nghẽn thứ gì đó, nói xong thì cũng đem theo Độc Điểm Mã rời đi.



Ánh mắt của Sở Mạnh nhìn chằm chằm người này lại nhìn về Sở Hành Đoan cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không phải có gia chủ tại thì hắn hiện tại có lẽ đã về chầu trời. Sở Mạnh nhìn gia chủ nhưng gia chủ chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái từ khi Độc Giang Cát kiểm tra thân thể Độc Điểm Mã mà cứ chăm chăm nhìn thân ảnh Độc Giang Cát đi xa.



Ngay khi Độc Giang Cát thoát khỏi phạm vi cảm tri của Sở Hành Đoan, Sở gia gia chủ mới quay sang nhìn Sở Mạnh thở dốc, mặt tái xanh như một người vừa mới được kéo lại trước cửa địa ngục, tiến tới tay đặt lên vai hắn vỗ vỗ vài cái:



- Vừa nãy bọn ta đều nhìn cả rồi! Rất tốt! Đánh rất hay! Rất đẹp! Bản thân ngươi có thiên phú, lại rất nỗ lực, chỉ cần về sau cố gắng lập công, ta nhất định cho ngươi một ghế trưởng lão.





Sở Mạnh nhìn Sở Hành Đoan, mọi khúc mắc như được gỡ bỏ. Theo hắn đoán thì có lẽ từ lúc hắc lôi xuất hiện thì đã kinh động đến gia chủ hai nhà, đồng thời Độc gia gia chủ xuất hiện để đem cái tên thiên tài nỗ lực này về bồi dưỡng thêm, chứ hắn mà c·hết thì Độc Giang Cát cũng chẳng thèm để ý. Cái gọi là thiên tài nghiên cứu Độc gia chỉ là công cụ của Độc gia mà thôi!



Cái ghế trưởng lão Sở gia đó, hắn cũng chẳng cần thiết cho lắm, thứ hắn cần hiện giờ là cô cùng em họ, cậu của hắn đã thế nào. Tình huống có ổn không mà thôi.



Sở Mạnh đang định nói với Sở Hành Đoan thì Sở Hành Đoan lại nói làm y giật mình:



- Đường đường là Bội gia gia chủ mà lại trốn dưới đất như thế? Còn có mặt mũi nào không?



Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân hai người nhô lên một gò đất, từ bên trong nhảy ra một trung niên mập mạp để ria mép mảnh cong cong, cổ đeo chuỗi 36 hạt bằng gỗ mặc áo vải rộng thùng màu đất mang ấn ký bốn đôi trư nha trên cổ áo, mái tóc đen để kiểu đầu chữ A chạy dọc ra sau, mắt híp lại chỉ có một khe hở nhỏ tí xíu, miệng lúc nào cũng tươi cười.



- Hả? Mặt mũi ta? Mặt mũi ta làm sao? Mũi heo? Mặt heo? - Bội gia chủ vừa nói vừa ngơ ngác không biết thật hay đùa là đang chỉ chỉ chính mình hay con heo bên cạnh.



Trên vai là một con tiểu trư lông cứng, có bờm, đuôi dài, miệng lộ răng nanh, cùng hai chiếc nanh đặc trưng của dã trư, trên đầu là nhúm lông đỏ dựng đứng chạy dọc, không khác gì tóc của Bội Hoàng Kỳ.



Bội Hoàng Kỳ vừa xuất hiện làm hắn hiểu được tại sao vừa nãy Độc gia chủ không hề động tay động chân, e rằng xuất thủ lưỡng bại câu thương sẽ khiến Bội gia chủ này đục nước béo cò. Ngẫm lại thì hắn béo vậy, chẳng lẽ là do làm 'ngư ông' nhiều quá? Sở Mạnh nhìn về phía Bội Hoàng Kỳ thì thấy hắn nhìn mình vô cùng thưởng thức. Sau đó Bội gia gia chủ lại quay sang nhìn về phía Sở Hành Đoan gãi đầu híp mắt cười:



- Xem ra, tu vi của Sở huynh lại tinh tiến không ít! Liệu chúng ta có thể luận bàn một trận cho ta cũng như vị đội trưởng này mở mang tầm mắt, chứng kiến thực lực của Sở gia chủ?



Sở Hành Đoan nhìn hắn cười lại, chiến ý trong người như sôi sục lên. Bội Hoàng Kỳ cảm thấy chiến ý từ người hắn tỏa ra khiến bản thân khó chịu, khuôn mặt hơi trầm nhưng miệng vẫn vẽ lên đường cong, hài hòa nói:



- Sở huynh! Vẫn là thôi để cho lần sau đi, trong nhà ta còn có việc, ta mạn phép đi trước.



Bội Hoàng Kỳ vừa mới nói xong liền chui xuống cái hố hắn vừa mới chui lên, vội chạy ngược lại về hướng gia tộc bản thân c·hiếm đ·óng. Tuy Sở gia hiện tại đã xuống dốc không có Thái trưởng lão toạ chấn nhưng chỉ một khắc vừa rồi hắn đã tường tận.



Sở Mạnh nhìn thấy Bội Hoàng Kỳ rời đi, bản thân nhìn Sở Hành Đoan định nói gì đó lại sực nhớ ra mục đích mà hắn đánh nhau với Độc Điểm Mã là xác nhận cô của hắn đã từng xuất hiện ở đây hay chưa.