Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 19: Mộng cảnh!




Chương 19: Mộng cảnh!

Một nơi trắng xóa, không có gì ngoài màu trắng, đoàn khí thể mờ ảo xuất hiện tại đây, nhìn xung quanh xa lạ như quen thuộc. Cảnh vật biến đổi, màu trắng xóa giờ thành một khu vực tối tăm với vô số điểm sáng như sao trời trong đêm đen.



Lại một đoàn khí thể khác to lớn hơn khí thể vừa nãy gấp nhiều lần xuất hiện vô cùng khổng lồ, chỉ cần hơi không chú ý đoàn khí thể nhỏ bé kia rất dễ bị thôn phệ mất.



Qua một lúc lâu, cả hai bên đều hiện rõ hình dạng của bản thân.



Khí thể nhỏ bé, yếu thế là nhân hình được đám yên vụ vây quanh che kín, chỉ để lộ khuôn mặt cùng cánh tay phải. Thân hình to lớn kia là con cự quy, bốn chân như lai giữa móng vuốt sắc bén của Long và sự to lớn của Quy. Long vĩ, cùng Long thủ hiền hòa động đậy khiến cho Long Quy này trở nên hùng vĩ và nhân hậu như bậc thánh nhân.



Lương Việt Hưng nhỏ bé nhìn lên thân hình Long Quy khổng lồ mà chẳng thể phát ra thanh âm nào. Cũng không lâu lắm, trên mai rùa của nó xuất hiện loạt hoa văn kỳ lạ chằng chịt, thân thể to lớn của Long Quy bay lên, chợt Lương Việt Hưng xuất hiện trên lưng nó mà không hề hay biết. Bản thân không thể cử động được nên Long Quy dẫn đi như đang xem một bộ phim, hắn nhìn ngắm xung quanh và cố gắng ghi nhớ cảm giác cùng cảnh tượng khi phi hành là như thế nào.



Biết đâu, sau này hắn lại có ngày trở thành một cường giả như Sở Hành Đoan, thậm chí là mang tu vi thông thiên cao hơn Sở Hành Đoan phi hành giữa trời mà không cần hóa khế ước thú khiến vạn chúng chú mục cũng chưa biết chừng.



Ghi nhớ cảm giác này cũng tăng trải nghiệm, sau có sử dụng cũng không bỡ ngỡ song hắn cũng thấy trước mặt xuất hiện lấy tòa tế đàn hùng vĩ với những căn thạch trụ vừa lớn vừa cao thông tận trời xanh.



Trên tòa tế đàn có t·hi t·hể Xích Long vô cùng lớn, Long Quy cũng chỉ có thể bằng nửa phần đầu của Long thi, Long thi này khiến hắn còn phải kinh ngạc lẫn hoảng hốt, hắn đã từng đọc qua trong sách cổ ghi lại về Long, nhưng nhìn thấy tận mắt có lẽ là lần đầu, vì hắn đang trong giấc mơ của bản thân mà trông Long thi y như thật.



Từng đường nét khắc họa vô cùng sắc sảo, vảy, râu, vân sừng, từng chi tiết nhỏ nhất đều có thể thấy rõ ràng, rành mạch.



Nhìn lấy sự hùng vĩ cùng cái khí thế uy nghiêm, cao ngạo toát ra từ trên thân Xích Long, lẫn lân giáp hỏa sắc được vô số tinh thần tại hư không điểm sáng càng khiến nó có thêm nét huyền bí.





Toàn thân Long Quy hạ xuống trước tế đàn, xuất hiện trước long thủ khổng lồ của Xích Long, bản thân Việt Hưng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Hắn cảm giác được Thần Long này mà thức tỉnh thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến hắn hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt.



Một cái nhảy mũi của nó chắc cũng đủ để hắn bay xa cả vạn dặm, chứ chưa nói đến thực sự phát động lực lượng nó sẽ khủng bố cỡ nào.



Hắn bỗng xuất hiện trước mặt Xích Long đang nằm phủ phục trên tế đàn, ngước lên quan sát từng chi tiết trên long thủ của nó như từ chân núi nhìn l·ên đ·ỉnh Thiên Sơn. Đằng sau như có thứ gì đó chọc vào lưng hắn thúc hắn tiến lên lại không tạo thành chút cảm giác đau đớn.



Quay đầu lại nhìn lấy Long Quy dùng móng của mình thúc hắn tiến lên, hắn có chút do dự, quay đầu nhìn Long Quy liên tục mới quyết định tiến về phía trước, trong lòng thầm nhủ:



‘Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ! Tiến lên cũng không có việc gì… chẳng thể nào mà ảnh hưởng tới ngoài đời thực…’



Hắn như được tiêm thêm chút dũng khí vào tinh thần, bước tiến về phía trước vô cùng dứt khoát. Từng bước tiến tới, dũng khí tan biến từng chút một, áp lực trong lòng cũng bắt đầu hình thành, tâm trạng sinh ra dấu hiệu căng thẳng, mắt nhìn chăm chăm đầu Xích Long đang nằm như sợ nó tỉnh lại.



Đôi chân hắn run run như muốn quỳ xuống trước uy nghiêm của Long tộc nhưng nhớ đến lời phụ thân Lương Đấu Thiên căn dặn khi ba người còn tại chung một nhà: ‘Dưới đầu gối nam nhi là vàng, thượng thủ ngạo thương thiên, hạ cước đạp đại địa, không quỳ trước bất kỳ thế lực hay cường giả chỉ quỳ trước cha mẹ…’



Chính việc đó khiến hắn nhớ tới phụ mẫu của mình rời đi biệt tăm biệt tích đã mấy tháng không chút tin tức. Ngay cả Sở Mạnh hai người cũng chẳng biết bọn họ đi đâu kể từ khi rời khỏi Táng Địa cốc.



Hít lấy một hơi thật sâu, Việt Hưng lấy lại dũng khí trầm trọng tiến tới trước bộ râu dài của nó, tay run run chạm vào. Ngay khi vừa mới động đến, hấp lực cường đại sinh ra dính chặt lấy tay hắn vào râu rồng, khiến hắn không thể thoát ra hay cử động thân thể.





Bản thân hắn không hề cảm nhận được cái gọi là khó chịu mà ngược lại vô cùng thư thái, êm dịu. Một loại khoái cảm sản sinh khi mất đi thứ gì đó xấu xa trong tâm hồn cương trực, như mọi ách vận đều tan biến, sảng khoái tràn ngập toàn thân từ chân xông lên tận não khiến mọi áp lực nãy giờ đều tan biến.



Long Quy chở hắn đến nhìn thấy cảnh này cũng gật đầu nhắm mắt rung rung người như đang biểu thị trạng thái vui mừng rồi lại yên lặng nằm đó ngủ như thủ hộ Xích Long thậm chí là cả Việt Hưng.



Tinh thần Việt Hưng thả lỏng, bay cao cao mãi tới quên trời quên đất vì cái cảm giác thư thái mà Long thi truyền vào cơ thể.



Ngoài trời vẫn còn là buổi đêm, mặt hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan đã bớt đỏ đi phần nào, không còn say mèm như lúc trước nhưng bây giờ bọn họ đều đã nằm ngủ gục trên bàn xung quanh thân đều có yên vụ bao phủ như dính phải mê hương, rộng hơn là cả khu vực lẫn căn nhà đều chìm trong sương mù mờ ảo.



Một đạo quang trụ từ trên thiên không xa xôi giữa đêm đen chiếu xuống căn nhà gỗ, quang trụ tỏa ra ánh sáng thần thánh, tinh điểm liên tục xuất hiện xung quanh cây cột đó chuyển động như thác nước chảy xuôi, huyền ảo mà mê hồn, ai nhìn vào cũng phải thất thần thật lâu.



Để người khác nhìn thấy ắt sẽ tưởng có dị bảo hiện thế, may mắn nơi đây cách xa các đại thế lực, nếu có thì chỉ là hi hữu. Nhưng không quá lo ngại vì có Sở Mạnh và Sở Hành Đoan ở đây trợ giúp.



Trong nhà, thân thể của Lương Việt Hưng trôi nổi bên trong hào quang, từng tạp chất đen xì được tinh điểm dẫn dắt ra bên ngoài rồi tiêu diệt, không lưu lại chút dấu vết nào.



Nguyên đêm chỉ có hình ảnh như thần thánh chiếu rọi, tiên nữ hạ phàm vô cùng hoa lệ.



‘Ò ó o o…’



Buổi sáng sớm giữa trời đông lạnh giá, tiếng gà gáy báo hiệu sáng sớm mà tràn ngập hơi thở ấm áp của Hỏa Huyết Lang Tửu từ miệng hai người họ Sở lan tỏa lẫn vài tia nắng sớm qua những cành cây khô quắt chiếu rọi. Con chim nhỏ mập mạp với bộ lông đỏ son của mình huy động hai cánh, bay ngang qua đầu Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan. Tối ngày hôm qua hai người bọn họ tuy chỉ uống một chén nhưng say tới tận giờ chưa hết.





Nhìn hai người di chuyển có vẻ bình thường nhưng ẩn bên trong lại có mềm dẻo của việc say rượu, toàn thân nóng bừng nhưng mồ hôi không hề tuôn rơi.



Vừa mới về tới phòng, thấy Việt Hưng nằm trên võng tay ôm quả trứng với hoa văn kỳ lạ chằng chịt, mắt hai người ríu lại chẳng thể nhìn rõ, trực tiếp bỏ qua không thèm để ý, đến bên cạnh giường tầng leo lên và mau chóng rơi vào giấc ngủ.



Qua một lúc sau, Việt Hưng tỉnh lại nhìn thấy hai người Sở Mạnh nằm trên giường ngủ khò khò, vừa mới ngồi dậy định xuống khỏi võng thì quả trứng lăn xuống bên người hắn, quả trứng hoa văn thần bí hắn ôm hôm qua đi ngủ vẫn còn làm hắn có hiếu kỳ.



Nghĩ tới giấc mơ tối qua, không biết liệu hai thứ này có liên quan gì tới nhau hay không. Việc này chắc phải để sau nghiên cứu nhiều hơn.



Cất trở lại vào túi càn khôn, Việt Hưng mau chóng tiến tới cửa, không khí bên ngoài trong lành, việc hít thở như vậy mỗi buổi sáng cũng làm tinh khí thần hắn thêm tỉnh táo cùng sảng khoái.



Khởi động xong, Việt Hưng bắt đầu đi tìm một số thứ cần thiết cho việc cường gân tráng cốt mà tháng trước đã định sẵn là việc nhất định phải làm.



Vừa mới nhảy về phía trước một bước, cảm giác đầu tiên là bản thân hắn thấy nhẹ nhõm hơn trước, di chuyển cũng linh động hơn. Lúc trước, mỗi lần quay đầu chuyển hướng đều phải dùng một chân làm trụ mới có thể nhưng bây giờ chỉ cần hắn nhẹ lắc người một cái là được.



Không giống lần trước đều là di chuyển cứng đơ lên xuống giữa các hố nhỏ. Bây giờ có gặp lại Hỏa Bạo Lang thì hắn nhắm mắt cũng có thể tránh được hàng loạt công kích nó phát ra, vượt qua giới hạn lần trước của hắn.



Đồng thời có một luồng khí nhè nhẹ lưu động trong cơ thể hắn, cảm giác thư thái vô cùng khác biệt. Có lẽ do giấc mộng ngày hôm qua ảnh hưởng tới mà hắn trở nên như vậy.



Bản thân di chuyển linh động hơn làm hắn vui mừng, kinh mạch toàn thân như thông suốt khiến hắn tin tưởng bản thân đã có thể tu luyện trở lại nhưng hắn vẫn không chắc chắn lắm vì cánh tay trái của hắn, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mất đi hay thay đổi đều khiến kinh mạnh thay đổi, gây cản trở việc tu luyện. Việt Hưng ôm tâm tình vui sướng, chạy như bay đến một vài địa điểm đánh dấu sẵn trên địa đồ trong tay hắn.