Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 74: Đòi lại công bằng




Mặt La Thuần lạnh như băng, anh nói: “Ông nên biết động vào người nhà của tôi thì sẽ có kết cục gì.”

Diệp Lập Hồng nói: “Lão gia rất nhân từ, nể tình nhà Diệp Lập Thái cũng là người nhà họ Diệp, nên chỉ giam lỏng họ lại thôi. Nhưng mày thì khác, dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, mày lại liên tiếp khiêu khích sự uy nghiêm của nhà họ Diệp, nên hôm nay mày buộc phải chết!”

Nghe thấy mấy người Diệp Băng Dung không sao, La Thuần khẽ thở phào một hơi nói: “Tôi muốn gặp họ.”

“Muốn gặp họ? Qua được cửa ải của tao trước rồi tính!” Diệp Lập Hồng lại rút một cái rìu ra, lạnh giọng nói: “Lão gia đã nói vết thương của mày phải nửa năm mới có thể hồi phục, vì mày quá sốt sắng, nên hôm nay tao sẽ chặt đứt hai bàn tay của mày luôn để trả thù cho con trai tao!”

Diệp Lập Hồng luôn ghi nhớ mối thù con trai mình bị chặt đứt tay, ông ta giơ cái rìu lên, bổ về phía La Thuần.

“Khoa chân múa tay!”

La Thuần tung một cú đạp, toàn thân Diệp Lập Hồng như bị điện giật, ông ta hộc máu lùi lại, chiếc rìu cũng bay mất, người ông ta mềm nhũn nằm chật vật dưới đất, ông ta tức giận quát: “Mày… Mày dám phế kinh mạch của tao!”

La Thuần thong thả bước đến nói: “Ông có thể dạy dỗ ra một thằng con bất trị, chứng tỏ bản thân ông cũng không ra gì. Nể tình ông từng là người thân của bố vợ tôi, nên tôi tha cái mạng chó cho ông, tự hối lỗi đi.” La Thuần đá ông ta sang một bên, sau đó bước vào trong đại sảnh của biệt thự.

Phòng khách này có diện tích cực kỳ rộng, có thể chứa cả trăm người. Mà lúc này, quả thật cũng có hơn một trăm người đang xuất hiện ở đây. Diệp Chấn Giang ngồi hàng ghế đầu, còn các con cháu xếp theo thứ tự lớn bé ở hai bên.

Bốn người nhà họ Diệp thì bị còng tay đứng giữa phòng, mọi người xung quanh đều có biểu cảm khác nhau, người thì khinh thường, người thì đắc ý, người thì thờ ơ, người thì lại thương xót.

Thấy La Thuần bước vào, ánh mắt của hơn một trăm người đó đổ dồn về phía anh. Diệp Nguyên Phi bật cười ha ha nói: “Bố tao nói không sai, quả nhiên mày sẽ tự mò đến nộp mạng!” Hai bàn tay của hắn bị chặt đứt, giờ trông như một người tàn tật, hắn nhìn La Thuần với ánh mắt đầy phẫn hận.


La Thuần tiện tay bắn một phi đao ra nói: “Bố nào con đấy, hai bố con các người cùng làm người tàn tật đi!”

Diệp Nguyên Phi hét lên một tiếng thảm thiết, hắn bị cứa đứt cánh tay ngay tại chỗ.

“A!”

Trong phòng khách có người không biết võ thuật, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me này bao giờ, nên sợ tới mức gào thét chói tai.

Diệp Chấn Giang đập bàn đứng dậy, quát: “Hỗn xược, nếu mày đến đây nhận sai và xin tha thứ thì phải có dáng vẻ của người nhận sai chứ! Thế mà còn dám ra tay trước mặt Diệp Chấn Giang tao?”

“Nhận sai?” La Thuần bật cười kinh ngạc nói: “Ai bảo tôi đến nhận sai? Hôm nay tôi đến đây là để tính sổ với các người. Lão già kia, lần trước ông và lão già ngu xuẩn đó suýt nữa đã giết chết tôi, hôm nay tôi sẽ tính sổ cẩn thận với các người.”

Một người đàn ông trung tuổi ngồi bên cạnh Diệp Chấn Giang lên tiếng: “Thưa lão gia, con thấy chúng ta đừng phí lời với nó làm gì. Loại người này không hề biết thế nào là tốt xấu, bây giờ còn định đối đầu với nhà họ Diệp chúng ta, cụ cứ thẳng tay trừng trị đi ạ.”

Những người khác cũng hùa theo: “Cụ ra tay đi ạ, đánh cho thằng ngu không biết trời cao đất dày này tan xương nát thịt.”

Một người khác lại nói: “Thanh niên khó tránh khỏi việc nóng nảy, tôi thấy nên làm rõ chuyện của Lập Thái trước đã.”

Diệp Chấn Giang cố kiềm chế cơn giận giữ nói: “Cậu thanh niên, hãy ngoan ngoãn xin lỗi, chuyện ban nãy tôi có thể không truy cứu.”

La Thuần bật cười, đi đến trước mặt Diệp Thái, giơ tay bẻ gãy còng tay của ông, sau đó liên tiếp bóp gãy còng tay của ba người khác hệt như bóp bùn nhão, xong xuôi anh xoa má Diệp Băng Dung nói: “Em không bị ức hϊế͙p͙ chứ?”

“Không.” Diệp Băng Dung mỉm cười lắc đầu, nắm lấy tay anh không chịu buông.

Diệp Thái cử động cổ tay nói: “Tôi thấy hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, vậy thì chúng ta hãy nói cho rõ ràng chuyện bố mẹ tôi bị hãm hại năm xưa.”

Người đàn ông trung tuổi ngồi cạnh Diệp Chấn Giang biến sắc mặt nói: “Bố mẹ ông phạm tội tham ô là sự thật, còn gì để nói nữa?”

Diệp Thái tỏ ra khinh bỉ: “Diệp Lập Thiên, ông sợ sao? Tôi còn chưa nói rõ ra mà ông đã gấp gáp cái gì? Hay là trong lòng ông có điều khuất tất chăng? Tôi muốn hỏi xem nhiều năm nay, ông ngồi ở vị trí gia chủ có thấy thoải mái không?”

Diệp Lập Thiên hầm hừ đáp: “Vị trí chủ nhà là do lão gia bổ nhiệm, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm.”

“Tốt!” Diệp Thái gật đầu nói: “Tôi nghĩ mọi người cũng có hứng thú muốn nghe sự thật năm xưa vợ chồng Diệp Minh Khôn đã vào tù như thế nào.”

Một người thiếu niên đứng sau lưng Diệp Lập Thiên lên tiếng: “Tất nhiên là muốn nghe, nhưng trước hết phải đuổi tên ngu xuẩn ngoài cuộc này ra ngoài đi đã!” Một cậu nhóc tầm mười lăm, mười sáu tuổi chỉ vào La Thuần với vẻ mặt đầy phách lối.

La Thuần liếc nhìn cậu ta: “Cậu là con trai của Diệp Lập Thiên?”

Cậu thiếu niên ngạo nghễ đáp: “Anh không đủ tư cách để biết!”

La Thuần gật đầu nói: “Nếu bố mẹ cậu đã không dạy cho cậu cách làm người, vậy thì để tôi dạy!” Trong lúc lên tiếng, La Thuần lại bắn một phi đao qua, cứa xẹt qua tai cậu ta.

“Mày dám!”

Diệp Chấn Giang đập bàn đứng dậy, lập tức rút kiếm, chặn phi đao lại, sau đó ông ta chĩa kiếm vào La Thuần, quát lớn: “Mày quá ngông cuồng rồi đấy!”

La Thuần chậm rãi giơ cây phi đao màu đen lên, trêи cây phi đao có dòng điện lượn quanh như một bó tia chớp.

Cậu thiếu niên đó cười châm chọc nói: “Đúng là một gã ngu xuẩn, định giết người bằng một con dao gọt hoa quả ư, một nhát kiếm của ông cụ đã có thể chẻ người hắn ra làm hai rồi!”

Cậu nhóc được nuông chiều, nên ăn nói không hề nể nang ai.

Ánh điện trêи tay La Thuần ngày một mạnh hơn, lúc Diệp Chấn Giang cách anh trong phạm vi mười mét, anh đã lập tức bắn phi đao qua.

Diệp Chấn Giang lập tức thay đổi sắc mặt, dùng toàn bộ công lực cả đời vung kiếm lên đỡ. “Keng” một tiếng, thanh bảo kiếm đó bị đứt thành hai đoạn, đường đi của phi đao không hề suy yếu, xỏ xuyên qua vai Diệp Chấn Giang, sau đó liên tiếp xuyên qua mấy bức tường, không biết bay đến tận nơi nào.

“Lão gia ơi!”

Mọi người ở phòng khách đều sợ hãi, không ngừng hét lên, Diệp Chấn Giang liên tục lùi lại, ngã ngồi xuống ghế, ôm vai hãi hùng nói: “Không Cảnh đỉnh cao, mày… Sao mày tiến bộ nhanh được như vậy.”

La Thuần chắp tay nói: “Tôi tha cho ông một mạng, là nể tình ông không làm hại bố vợ tôi.”

Sắc mặt của Diệp Chấn Giang tái nhợt, lão ta vận công khép miệng vết thương ở gần kinh mạch lại: “Dù thế nào thì Diệp Lập Thái cũng là con cháu của nhà họ Diệp chúng tao, tao chưa đến mức giết hại nó. Nhưng mày đã chặt đứt hai tay của cháu tao, món nợ này tao buộc phải tìm mày để tính sổ.”

“Bây giờ bắt đầu nói lý rồi à?” La Thuần cười ha ha nói: “Cũng được, thế thì chúng ta nói lý.”

Anh lật tay rút một cây phi đao trong quả hồ lô Tử Kim ra, chỉ vào cậu thiếu niên lên tiếng ban nãy nói: “Đây là nguồn căn của sự việc, chính là vì con cháu đời sau của nhà họ Diệp thiếu giáo ɖu͙ƈ!”

Anh bắn cây phi đao ra, cứa đứt tai của cậu thiếu niên đó.

Cậu thiếu niên đó bịt tai kêu lên thảm thiết, Diệp Lập Thiên giật bắn người, vội nói: “Mau gọi bác sĩ, gọi bác sĩ!”

Trong phòng khách nháo nhào cả lên, La Thuần lách người, lôi Diệp Nguyên Phi đang trốn trong chỗ kín ra, quẳng hắn xuống đất nói: “Người này ép bố vợ tôi phải quỳ gối, sau đó còn tát ông ấy trước mặt bao nhiêu người. Diệp Chấn Giang, đây có phải là chủ ý của ông không?”

Diệp Chấn Giang sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Nguyên Phi quát: “Có phải như vậy không?”

Mẹ của Diệp Nguyên Phi vội nói: “Thưa lão gia, chắc chắn là Diệp Lập Thái bắt nạt Nguyên Phi nhà chúng ta trước, nên thằng bé mới làm thế. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao có thể tùy tiện đánh người được ạ?”

“Ha ha!” Diệp Thái bật cười thành tiếng, nhưng trêи gương mặt không hề có ý cười: “Khéo một nỗi tôi đã đặc biệt cử người đi sao lưu camera hôm đó lại.”