Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 19: Lão Vô Lại




Nơi này đã trở nên nhếch nhác từ bao giờ, bị người ta lật tung lên, thi thể của tên ăn mày | hôm qua đã bị chém rời, vết máu trên người khô bết vào, kết cục thảm thiết vô cùng.

La Thuần tự thấy buồn bã, đành tìm một nơi nào đó chôn ông ấy xuống, đánh dấu cẩn thận, chỉ sợ đám người kia đi rồi nhưng vẫn còn quay lại, anh vội vàng vái lạy mấy cái rồi xuống núi về nhà.

Bốn người trong nhà họ Diệp đang ngồi trước bàn ăn sáng, thấy La Thuần bước vào, Diệp Băng Dung vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra giúp anh: “Anh đi đâu vậy, sao cả đêm không thây về?”

“Không có gì!” La Thuần lắc lắc đầu, chuyện tối hôm qua quá mức kinh hãi, dù nói thế nào thì sẽ chẳng có ai tin.

Diệp Băng Dung chu đáo giúp anh đỗ sữa, gắp trứng gà, dường như cô đã biến thành một con người khác. Mọi người trên bàn ăn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hai người họ, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau câu được câu mất.

Sự thay đổi đột ngột thế này, La Thuần vẫn chưa quen lắm, Diệp Thái chỉ cười khà khà và nói: “Tiểu Thuần à, chú có tuổi rồi, chuyện của công ty đành giao cho cháu với Băng Dung thôi. Trong tương lai, sớm muộn gì nó cũng sẽ được trao lại công ty cho hai đứa, phải chú ý thêm nhé. Hôm nay để Bằng Dung sắp xếp một chức vụ nào đó cho cháu, bắt đầu làm quen với môi trường của công ty từ vị trí thấp đã nắm bắt ngọn ngành cách thức vận hành của Công ty, mới có thể điều hành nó được.”

“Vâng!” La Thuần đáp một tiếng, không quá để tâm. Trước nay anh vốn không quá hứng thú với mấy thứ tiền tài, quyền lực, bây giờ càng không coi trọng, trong lòng chỉ mải nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng nâng cao thực lực để đối mặt với tai họa sắp ập tới. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh nếu vô số thế lực thù địch mạnh mẽ từ bên ngoài cùng tiến vào Trái Đất thì cảnh tượng đó sẽ hỗn loạn đến mức nào.

Ăn sáng xong, La Thuận theo Diệp Băng Dung đến công ty, được sắp xếp một công việc ở | bộ phận kinh doanh. Công việc của Diệp Băng Dung quá bận nên cô bảo thư ký dẫn anh tới văn phòng của bộ phận kinh doanh, sắp xếp đại cho anh một bàn làm việc.

Quá nửa số người trong công ty không biết đến La Thuần, họ cứ tưởng anh chỉ là một nhân viên mới bình thường, lục tục cất tiếng chào hỏi và hoan nghênh.

La Thuần mỉm cười gật gật đầu, đi tới trước bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, sau đó

phát hiện ra bên cạnh là một em gái xinh đẹp. Tuy cô nàng mặc đồng phục sơ mi trắng, lôi | trang điểm trưởng thành, nhưng vẫn có thể nhận ra nét non nớt trên gương mặt. Anh buột


miệng hỏi: “Cô vừa tốt nghiệp a?"

“Vâng ạ! Chào mừng anh, em tên Tổng Tiểu Thiến, sau này chúng ta là đồng nghiệp của nhau rồi!" Cô ấy giơ bàn tay trắng nõn ra, La Thuần cười cười, bắt tay với đối phương.

“Cái cậu mới đến kia, cho cậu tới đây làm việc là để cậu buôn chuyên à?”

Một tiếng quát lớn vang lên từ phía cửa ra vào, La Thuần ngoái đầu nhìn, thấy một lão già đầu hói bụng bự đang đứng ở đó, trợn to hai mắt lên nhìn mình.

Tống Tiêu Thiến sợ đến mức rụt đầu, cô nàng nói nhỏ: “Đây là quản lý, chúng em đều gọi ông ấy là Lão Vô Lại, con người ông ta nhỏ nhen lắm, anh đừng chọc vào!”

La Thuần vốn dĩ cũng lười để tâm đến dạng người này, anh dựa vào ghế đọc sách.

| “Đang nói chuyện với cậu đấy, nghe thấy chưa? Cậu tên là gì?” Lão Vô Lại nỗi giận đùng

đùng bước vào, gõ gõ lên bàn làm việc của La Thuần.

Những người khác trong phòng làm việc thậm thụt bàn tán với nhau: “Phen này khổ rồi, Lão | Vô Lại đã “chấm” Tống Tiểu Thiến từ lâu, cái cậu mới tới này đã đụng tới người trong lòng

của người ta ngay ngày đầu tiên, chẳng trách sao lại bị lão nhắm vào!"

“Không thấy bàn làm việc bên cạnh Tống Tiêu Thiến luôn để trống đó hả, ai đến rồi cũng phải đi luôn, toàn do Lão Vô Lại này gây rối đó.”

“Có lần tôi còn nhìn thấy Lão Vô Lại sờ đùi Tống Tiểu Thiến nữa cơ, đúng là phương chó má..."

Năm giác quan của La Thuần rất nhạy, anh nghe rõ hết những lời thì thầm của mấy người | này, càng thêm khinh thưởng Lão Vô Lại trước mặt mình nên chỉ lười nhác nói: “Cút đi, đừng làm phiên tôi đọc sách.”

“Cậu nói cái gì!” Lão Vô Lại lập tức biến sắc, chỉ vào La Thuần và quát: “Cậu bị sa thải rồi! Thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây ngay lập tức!”

La Thuần chẳng buồn nhìn lão già này lần nào, nhàn nhã lật sách: “Ông có tư cách gì mà sa thải tôi? Dựa vào việc ông là Lão Vô Lại à? Hay là vì trông ông giống cái lu đựng nước?

Tống Tiêu Thiến ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, Lão Vô Lại thẹn quá hóa giận, chỉ luôn vào Tống Tiểu Thiến mà quát: “Cô cũng bị sa thải rồi, lập tức thu dọn đồ đạc cút ngay!"

Ông ta quả thực đã hết sạch kiên nhẫn với cô gái này, năm lần bảy lượt từ chối mình, không ra uy thì thật sự không biết bản thân có thân phận gì.

Tống Tiểu Thiến sững người, miệng méo xệch, tủi thân bắt đầu thu dọn bàn làm việc.

La Thuần giữ tay cô ấy lại, nhìn Lão Vô Lại nói: “Người ta vừa cười một cái ông đã đòi sa thải, công ty này do ông mở à? Sao ông tự sa thải luôn tổng giám đốc rồi tự mình lên làm chủ ấy?”

Lão Vô Lại cười lạnh: “Được thôi, tôi cho cậu biết tại sao tôi sa thải cô ta." Ông ta đập mạnh tập văn kiện lên bàn: “Thành tích tháng trước bằng 0, tháng trước nữa cũng vậy, loại người vô dụng như vậy, xứng đáng được ở lại công ty à?"

Tống Tiểu Thiến phản bác: “Tôi có thành tích công việc, toàn bị ông nuốt mất!"

La Thuần nhìn thấy tư liệu khách hàng trên bàn, giơ tay ngắn lại: “Hôm nay chúng tôi có thể kiếm được đơn hàng năm triệu."

“Sao Co? Năm triệu?" Lão Vô Lại cười sằng sặc: “Tôi thật sự gặp được hai thứ cực phẩm. rồi này, chỉ với hai kẻ nhược trí bại não như các người, nếu có thể lấy được đơn hàng năm triệu, tôi sẽ ăn phân chó ngay lập tức.”

“Ăn phân chó thì thôi khỏi, ông tự giác từ chức đi là được, có dám cược không?”

Lão Vô Lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nói: “Tôi sẽ ngồi đây đợi, xem xem hai người biến từ đâu ra được KPL năm triệu nhân dân tệ."

La Thuần kéo Tống Tiểu Thiên đứng dậy: “Đi thôi, đi tìm khách hàng!"

Những nhân viên khác trong phòng làm việc lục tục lắc đầu, thầm nghĩ anh thanh niên này kích động quá, đơn hàng năm triệu đâu phải đàm phán một ngày là có ngay được, tưởng mình là thiên tài kinh doanh chắc.

Tin tức La Thuần đánh cược sẽ kiếm được đơn hàng năm triệu nhân dân tệ trong một ngày nhanh chóng lan truyền khắp công ty, thậm chí có người mở hắn cuộc cá cược đế cược La Thuần chắc chắn sẽ thua dập mặt, khỏi cần nghi ngờ.

Thư ký lập tức báo cáo tin tức này với Diệp Băng Dung, Diệp Băng Dung day đầu nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Cứ xem tình hình thế nào trước đã, người này đúng là đi đến đâu cũng không yên thân được.”

Sau khi ra khỏi cửa, La Thuần bắt xe đi thẳng tới tòa nhà Hoa Dương. Tống Tiểu Thiến uể oải nói: “Anh đình đi tìm tổng giám đốc Lộ - Lộ Tinh phải không ạ? Không có tác dụng gì đâu, em từng đến một lần rồi, rất khó bàn chuyện với chị ấy. Chúng ta làm sao có thể kiếm được đơn hàng năm triệu tệ, hay là cứ đi ăn một bát canh cay chuẩn bị tinh thần bị sa thải thôi.”

La Thuần cười cười không nói gì, sau khi đến tòa nhà Hoa Dương, anh chạy thẳng lên văn. phòng của Lộ Tinh, gõ gõ cửa.

Tống Tiểu Thiến hoảng hốt: “Không được đầu, chúng ta phải đặt lịch hẹn trước, nếu không tổng giám đốc Lộ sẽ mắng chết chúng ta, con người chị ấy nỗi tiếng nghiêm khắc...”

Họ đang nói chuyện thì cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp với thần thái đúng mực xuất | hiện trước cửa, bên cạnh có thư ký đi cùng, xem ra hai người sắp ra ngoài.

“Sao anh lại tới đây?” Lộ Tinh có vẻ kinh ngạc, sau đó nói với thư ký: “Dời lịch hẹn với vị khách chúng ta sắp gặp đi.”

Thư ký kinh ngạc đáp: “Nhưng khách hàng này rất quan trọng đấy ạ!"

“Dời đi!"

Giọng điệu của Lộ Tình không cho phép bất kỳ ai hoài nghi, thư ký kinh ngạc liếc nhìn La Thuần mấy lần rồi mới vội vàng đi gọi điện thoại.

Tống Tiểu Thiến đã sớm kinh ngạc đến mức há miệng như con cá, sau cùng đành vỗ vai La Thuận: “Đành dựa hết vào anh đó nha, em đi ăn bát canh cay trước đây." Cô ấy thật sự không dám ở lại trước mặt Lộ Tinh quá lâu, chuồn trước cho lành.

“Vào đây đi.” Khóe miệng Lộ Tinh vương vấn nét cười, mời La Thuần vào phòng làm việc ngồi nghỉ, sau đó đích thân cô ấy đi rót trà.

Tư thế châm trà của cô ấy rất đẹp, rất nho nhã, khiến người ta có cảm giác vừa vui mắt vừa đẹp lòng. La Thuần nói lời cảm ơn, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không nên được câu ngợi khen: “Trình độ pha trà của cô cũng đỉnh cao như vẻ đẹp của cô vậy."

Lô Tình bật cười, đang định nói gì đó, cửa phòng bị người ta bật mở nghe “uỳnh” một tiếng, chàng thanh niên nào đó với gương mặt u ám xuất hiện ở lối vào.