Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 151: Đánh vào Thần Cung




Sắc mặt nữ đệ tử đó lúc tái xanh lúc đỏ ửng không ổn định, La Thuần vung tay nói: “Bắt những đệ tử thao tác đại trận lại.”

Hình Hoài lập tức dẫn theo mười mấy đệ tử đi lục soát trong hoa viên. Ngao Chấn đưa tay hất hất cằm của nữ đệ tử đó và nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì trận tiếp theo chắc là Khốn Sát trận, nếu như tôi phá được thì cô hãy nói cho tôi biết tên của cô nhé, thế nào hả?”

Nữ đệ tử này do dự, trận tiếp theo quả thực là Khốn Sát trận, cô ta đã được nhìn thấy tài năng phá trận của Ngao Chấn, trong lòng nghĩ có lẽ anh ta thật sự có thể phá được trận tiếp theo thôi.

Ngao Chấn cười hì hì và nói: “Cô đang do dự? Chứng tỏ là cô sợ rồi, cô cảm thấy tôi rất có thể sẽ phá được trận tiếp theo, thế nên cô đã công nhận năng lực phá trận của tôi rồi có phải không?”

Nữ đệ tử bị kϊƈɦ động, lạnh lùng hừ và nói: “Nếu như anh không phá được thì phải thả cho tôi rời khỏi đây.”

“Không vấn đề!” Ngao Chấn vẫy tay, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước, đi xuyên qua chỗ hoa viên, trước mặt hiện ra một thác nước, Ngao Chấn chỉ vào thác nước và nói: “Lối vào chính là ở phía sau thác nước, thiết kế của rèm nước có thể nói là rất thần kỳ, chỉ cần ấn vào tảng đá này, cửa động sẽ tự động xuất hiện.”

Cậu ta giơ tay ra ấn lên tảng đá bên cạnh, quả nhiên rèm nước tách ra hai bên, lộ ra cửa động rộng khoảng mười mét.

Ngao Chấn nói: “Cạm bẫy bên trong động rất nhiều, mọi người cẩn thận đấy, đại sư huynh, huynh vào trước đi.”

Lý Thanh Lôi triệu hồi bộ giáp đen Huyền Vũ, dẫn đầu tiến vào trong cửa động, Đồ Long cũng theo sát đi vào, tốc độ của anh ta cực nhanh, căn bản không sợ bất kì mưu mô quỷ kế gì.

Ngao Chấn mỉm cười nói: “Phá trận này thì lại càng đơn giản hơn rồi, đại sư huynh, Đồ Long tiên sinh, phiền hai người đi xuyên qua đoạn đường cạm bẫy, đến trước mặt chụp ảnh cái la bàn trêи tường cho tôi xem.”


Khi hai người đi xuyên qua lối đi, xung quanh phóng ra vô số mũi tên có tẩm độc, nhưng Lý Thanh Lôi da thô thịt dày, không sợ bị tấn công. Đồ Long thì tốc độ cực nhanh, những thứ đồ này căn bản không đụng đến người anh ta được, hai người rất nhanh đã biến mất ở cuối hang động.

Lộ Tinh lấy làm lạ hỏi: “Nếu mỗi lần có người đi qua đều sẽ phát động cạm bẫy, thế thì đệ tử bổn môn bọn họ không phải là mỗi ngày đều phải cẩn thận, dè dặn bước qua ư?”

Ngao Chấn lắc đầu nói: “Không hẳn, không hẳn, đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung đều tu luyện cùng một bộ công pháp, hơi thở giống nhau, thế nên chỉ có đệ tử bổn môn bọn họ mới không phát động cạm bẫy, nếu có khách đến thăm, bọn họ sẽ đóng đại trận lại ở một đầu khác, vâng, chính là cái đồ vật này.”

Cậu ta rút điện thoại ra, trêи đó có đoạn video mà Lý Thanh Lôi gửi đến, trêи đó là một cái la bàn không ngừng chuyển động, Ngao Chấn tiến hành chỉ thị, Lý Thanh Lôi thao tác theo chỉ thị, rất nhanh thì la bàn đã dừng lại.

“Đi thôi!”

Ngao Chấn bộ dạng nghênh ngang bước về phía trước, vừa đi vừa nhìn nữ đệ tử kia và nói: “Cô thua rồi, mau nói cho tôi biết tên của cô đi.”

Nữ đệ tử kia đành thở dài một cái, nhìn người mặc bộ giáp vàng đi theo sát bên cạnh và nói: “Đường Hi.”

“Đường Hi?” Ngao Chấn kinh ngạc nói: “Là Đường Hi của đại tiện Đường Hi sao?”

Trêи mặt Đường Hi lóe lên vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện nữa.

Ngao Chấn cười ha ha và nói: “Cô giận rồi à, ờ, một tiểu cô nương như cô là rất dễ nổi giận, thấy tâm địa cô không tồi, sao lại không đủ rộng lượng vậy chứ?”

Đường Hi hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi lại, nhưng tiếc là bản thân đang là tù nhân, cao thủ bên cạnh nhiều vô kể, không thể xử lý cậu ta được, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Tiếp theo đó Ngao Chấn thế như chẻ tre, liên tiếp phá năm đại trận của đối phương, mặc dù gặp phải cảnh chém giết lẫn nhau, nhưng cũng trực tiếp được giải quyết, cuối cùng đã đến chỗ cái cầu lớn trước mặt.

Cây cầu này rộng tầm khoảng hơn mười mét, treo trêи không trung, bên dưới chính là vách đá, đối diện là một quảng trường Bạch Ngọc rộng lớn, quảng trưởng được xây dựng dựa vào núi đá, đi tiếp lên trước là đại điện khí thế hào hùng, không thua kém gì hoàng cung, không hổ là đại tông phái truyền thừa hàng nghìn năm.

Trêи quảng trường sớm đã có hàng nghìn đệ tử ngồi khoanh chân ở đó, sắp xếp theo kiểu trình tự bí ẩn, giống như muốn phát động một loại trận pháp nào đó.

Sắc mặt Ngao Chấn nặng nề và nói: “Đại trận Hộ Cung này của các cô…….quả thực là có chút bí hiểm đấy.”

Ở phía dưới cung điện của đoạn cuối đối diện quảng trường, có một người đàn ông trung niên mặc áo trắng đang ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn nhắm vào La Thuần, giễu cợt nói: “Người của tục thế bây giờ có chút tiến bộ, lại có thể liên tục phá giải tám đại trận, đuổi giết đến tận đây.”

Ngao Chấn cười ha ha và nói: “Mới nhìn dưới tay các người thì đã thấy không có kẻ nào biết bày bố trận pháp rồi, trận pháp của các người đều quá cũ kĩ rồi, bây giờ thời đại đang tiến bộ, phải kết hợp cả cách bố trận khoa học kỹ thuật cao mới là đạo lý chuẩn, đại trận Hộ Cung này của các người mặc dù lợi hại nhưng cũng không phải là không có kẽ hở.”

La Thuần chống hai tay lên, từ phía xa nhìn đối phương và nói: “Thiết nghĩ ông chính là cung chủ Bạch Hạo Thiên rồi, nghe nói ông muốn ra tay với lãnh đạo của phía chính phủ Hoa Hạ, lá gan không nhỏ nhỉ.”

Bạch Hạo Thiên lạnh lùng cười và nói: “Một đám giun dế tục thế cũng dám xưng vương xưng bá, kẻ nào dám động đến Thần Cung của ta, thì chỉ có đường chết, các người đã tự mình tìm đến cửa, cũng được xem là biết thức thời, ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây nhé.”

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Ngao Chấn lắc đầu, vỗ vào cột đá rộng trêи cầu và nói: “Đợi bọn tao vượt qua được cây cầu này thì lúc đó chính là giờ chết của ông rồi!”

Cậu ta nhìn xung quanh và nói: “Cạm bẫy nằm chắc trong tay bọn họ, chỉ cần chúng ta bước lên cầu, cha nội này chắc chắn sẽ làm sập cầu, đến lúc đó thương vong vô số.”

La Thuần hỏi: “Có cách gì không?”

“Cách thì dĩ nhiên là có.” Ngao Chấn di chuyển một tấm đá phiến ở trêи mặt cầu, lộ ra một tấm sắt đen xì xì, bên trêи khắc họa vô số phù trận.

“Chỉ cần có thể sửa những phù trận này thành phù trận Thổ hệ thì có thể hoàn toàn phá vỡ mối liên hệ của cầu đá và đại trận Hộ Cung, khi đó chúng ta bước lên thì có thể bình yên vô sự.”

La Thuần ngồi xổm xuống, vươn tay ra vẽ lên trêи tấm sắt đen đó.

Sửa phù trận là việc mà anh làm tốt nhất, không đến mười phút đồng hồ, tất cả phù trận đều bị chùi đi, đổi thành phù trận Thổ hệ.

“Hoàn mỹ.” Ngao Chấn đậy tấm đá phiến lại, cười lớn và nói: “Lão già Bạch Hạo Thiên, bây giờ bọn tao sẽ đến lấy cái mạng chó của ông đây!”

Nói xong thì cậu ta dẫn đầu xông lên cây cầu đá, những người phía sau gào thét một tiếng, ba nghìn quân giáp vàng dũng mãnh xông qua cầu.

Bạch Hạo Thiên vung tay, người bên cạnh lập tức truyền chân khí vào đỉnh đầu con sư tử đá bên tay, nhưng cây cầu đá phía đối diện không hề có chút phản ứng gì.

“Quả đúng là một cao thủ phá giải trận pháp!” Bạch Hạo Thiên đứng dậy, cười độc ác và nói: “Chuẩn bị ứng chiến! Cho bọn chúng biết uy lực của đại trận Hộ Cung!”

Lý Thanh Lôi đầu tàu gương mẫu, xông lên trêи quảng trường Bạch Ngọc, đột nhiên hai luồng kiếm khí tạt vào mặt, đánh anh ta ngã bay ra ngoài, húc ngã vô số những đệ tử mặc giáp vàng đang đuổi đến từ phía sau.

Lý Thanh Lôi ôm lấy phần ngực đau nhói, khó chịu nói: “Đây là đại trận quỷ quái gì vậy, uy lực lớn thật!”

Ngao Chấn nhấc tay vỗ vào một tên đệ tử thần cung gần nhất, nhưng đỉnh đầu của đối phương lập tức sáng lên ánh sáng trắng, lực phản chấn mãnh liệt, xém chút nữa chấn động gãy cánh tay, cậu ta loạng choạng lùi lại sau mấy bước, thầm kêu lợi hại, trong lòng nghĩ cái đại trận Hộ Cung này quả nhiên không phải chém gió, lại có thể một thể tương liên, không có chút kẽ hở nào.

“Giết tên tiểu tử phá trận này trước!”

Bạch Hạo Thiên hạ lệnh một tiếng lập tức có ba người trưởng lão xông về phía Ngao Chấn.

“Bảo vệ Ngao Chấn!” La Thuần hét lớn một tiếng, Nhị lão Âm Dương và Hình Hoài phi thân lên trước, bảo vệ Ngao Chấn ở chính giữa, bây giờ rõ ràng là mọi người không có cách nào đối kháng lại với đại trận Hộ Cung của đối phương, tất cả hy vọng đều gửi ngắm lên Ngao Chấn, chỉ có cậu ta nhanh chóng phá giải trận pháp thì mọi người mới có thể có khả năng giành chiến thắng, nếu không thì chỉ có số phận bị tiêu hao và tiêu diệt.