Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 147: Bí pháp




Tất cả những người có mặt đều cảm nhận được rõ ràng chỉ trong nháy mắt, thực lực của hắn ta tăng lên gấp mấy lần, hiển nhiên hắn đã dùng bí pháp nào đó.

Lúc này, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài dẫn theo mấy trăm đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà trang bị giáp vàng đuổi đến nơi. Nhóm của Lý Thanh Lôi cũng lấy áo giáp ra, theo phía sau La Thuần, sẵn sàng đánh một trận sống mái bất cứ lúc nào.

La Thuần nghiêm mặt: “Tất cả cẩn thận, bảo vệ bản thân, bí pháp của hắn không thể duy trì quá lâu, hãy kéo dài thời gian.”

Bạch Lộc Lâm cười ha ha: “Mày nói không sai, bí pháp của tao chỉ có thể duy trì được mười phút, nhưng như vậy cũng đủ để giết sạch bọn mày!”

Trường kiếm trong tay chém xuống, một đường kiếm khí mãnh liệt xuyên qua không trung chém đống đổ nát thành hai nửa, tạo thành khe nứt sâu hơn mấy trượng.

“Tất cả vào đại trận!”

La Thuần vừa ra lệnh, Lưu Kim Đỉnh lập tức dẫn người chạy vào trong đại trận Long Sơn. La Thuần tung người nhảy vọt lên, Dẫn Lôi Kiếm trêи tay chỉ thẳng lên trời. Bầu trời vốn xanh trong bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm, nháy mắt ở nơi chân trời đã hội tụ một mảng lớn mây đen ùn ùn kéo sang.

Sau khi bước vào cảnh giới Ngưng Đan, thực lực của La Thuần đã có sự tăng vọt về chất, lần này dùng toàn lực ra tay có thể gọi là thanh to thế lớn. Cả bầu trời dường như đều bị mây đen che phủ, toàn bộ Tề Châu như đều bị nhấn chìm trong mây đen.

Nhiều người dân thành phố nhìn thấy hiện tượng kì lạ này đều lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dù sao thì cảnh tượng như thế này thật sự hiếm thấy, ngay cả đài khí tượng cũng đưa tin khẩn, báo động vàng.


Long Sơn, nơi La Thuần đang đứng vô cùng đáng sợ. Trêи đỉnh đầu, từng đám mây lớn không ngừng quay cuồng, mơ hồ hiện lên màu tím đen. Trong đó tiếng sấm cuồn cuộn, tiếng ầm ầm giống như bom nổ vang lên không ngừng.

Đương nhiên Bạch Lộc Lâm cũng phát giác được uy lực trong đó, không dám buông lỏng, hắn đột ngột vung kiếm xông tới La Thuần, phẫn nộ hét lớn: “Chết đi cho tao!”

La Thuần nhảy vọt lên, nháy mắt Dẫn Lôi Kiếm trong tay dẫn xuống hàng vạn tia sét trêи đỉnh đầu, mạnh mẽ giáng về phía Bạch Lộc Lâm.

Ngàn vạn tia sét ầm ầm đánh xuống, tựa hồ phía ngoài đại trận Long Sơn đều bị sấm sét đánh thành phế tích. Nhưng sau khi sấm sét qua đi, Bạch Lộc Lâm vẫn không tổn hại gì, chỉ có áo quần trêи người là bị cháy sém, lộ ra áo giáp màu trắng trêи người.

“Lôi Thần cũng chỉ vậy thôi!” Bạch Lộc Lâm lại xông qua lần nữa, có kiếm khí giống như thực thể bổ xuống đầu, La Thuần không dám đón đỡ. Thấy mọi người ở phía sau đều đã vào trong đại trận Long Sơn, anh dừng lại, hai mắt tiếp tục phun lửa. Bạch Lộc Lâm bị đánh quá đột ngột không kịp đề phòng, vội vàng lấy tay bảo vệ mặt, nhưng thân mình bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, đến giáp Bạch Long cũng bị nóng chảy. Hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay kéo giáp Bạch Long đã bị đốt thành sắt vụn xuống, đầu bù tóc rối, cực kì chật vật.

La Thuần thầm than đáng tiếc, nếu ngọn lửa của mình có thể duy trì thêm một lúc, Bạch Lộc Lâm chắc chắn sẽ toi mạng.

Thời cơ không thể để mất, anh xoay người chạy thẳng vào trong đại trận Long Sơn. Cho dù là thực lực vừa mới đột phá đến cảnh giới Ngưng Đan của anh cũng không phải đối thủ của đối phương, chứng tỏ Bạch Lộc Lâm đã là nhân vật lợi hại cảnh giới Ngưng Đan đỉnh cao, từ đó có thể thấy Tần Lĩnh Thần Cung quả nhiên không dễ dây vào.

Sau khi La Thuần chạy vào đại trận, Ngao Chấn lập tức đóng kín lối vào. Bên ngoài truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Lộc Lâm: “Bọn mày mau ra đây chịu chết đi!”

Bên ngoài đại trận nổ ầm một tiếng thật lớn, dường như cả ngọn núi đều đang rung chuyển.

Sắc mặt Lộ Tinh trắng bệch: “Sao đột nhiên thực lực của tên này lại tăng lên nhiều vậy?”

La Thuần nói: “Chắc chắn là đã dùng bí pháp sư môn gì đó. Tên đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung, Bạch Lộc Lâm này đã lợi hại đến vậy, người đứng sau lưng hắn chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn. Chúng ta đều không phải đối thủ, cứ tránh đi mươi phút rồi tính sau vậy.”

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, Ngao Chấn lo lắng, lên tiếng hỏi: “Sư phụ, chúng ta có cần đề nghị bên quân đội giúp đỡ không?”

“Không cần.” Chưa đến lúc cùng đường, La Thuần không muốn đánh động đến quân đội. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không giải quyết được, tương lai e là sẽ không có vốn liếng để đối phó với Tần Lĩnh Thần Cung.

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, vô số linh thạch trong đại trận nối tiếp nhau vỡ vụn. Mười phút sau, bên ngoài vang lên một tiếng rầm thật lớn, màn sáng trêи không trung biến mất, Bạch Lộc Lâm phá trận xông vào, cất tiếng cười lớn: “Không ngờ đến đúng không, tao lừa bọn mày thôi, bí pháp này có thể duy trì được hai mươi phút. Ha ha, chịu chết đi!”

La Thuần hơi biến sắc, phất tay nói: “Rút về sau!”

Anh tung người nhảy xuống hồ nước bên dưới, gọi lớn: “Tiểu Hắc!”

Mặt hồ đột nhiên sôi sục, Tiểu Hắc từ mặt nước phóng vọt lên không trung, vừa khéo đón lấy La Thuần nhảy từ phía trêи xuống.

Trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, mỗi ngày Tiểu Hắc được cho ăn số lượng lớn tôm cá, lại thêm linh khí dồi dào trong đại trận, nó đã điều dưỡng lại từ lâu, cơ thể càng thêm cứng cáp mạnh mẽ.

Thân thuồng luồng to lớn nâng La Thuần xông về phía Bạch Lộc Lâm nhanh như chớp. Bạch Lộc Lâm hiển nhiên không ngờ trêи thế giới này thật sự có thuồng luồng tồn tại, hắn hơi biến sắc, hai tay cầm kiếm chém xuống một nhát, xoay người bỏ chạy.

Tiểu Hắc linh hoạt tránh né đòn tấn công của đối phương, duỗi mình một cái lại tiếp tục đuổi theo.

Bạch Lộc Lâm thấy thuồng luồng đen đuổi đến trong chớp mắt, sợ đến mức mất hồn mất vía, lại tiếp tục xoay người chém ra một kiếm. Thế nhưng phi đao trong tay La Thuần đã được chuẩn bị sẵn, chín thanh phi đao bắn ra, ép Bạch Lộc Lâm không thể không dừng lại ứng phó.

Ngay khi hắn dừng lại ứng phó, Tiểu Hắc đã vọt người tới, há miệng ngoạm về phía hắn.

Bạch Lộc Lâm quơ kiếm gạt phi đao ra, thét lên một tiếng lại chém về phía Tiểu Hắc.

Kiếm khí của hắn thực sự quá mãnh liệt, Tiểu Hắc cũng không dám miễn cưỡng cắn nuốt, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi, xoay vòng vòng với hắn. Bạch Lộc Lâm bình tĩnh được một chút, lập tức vồ ngược lại, kiếm khí trong tay chém ngang chém dọc, khiến một người một thuồng luồng không ngừng tránh né.

Hắn đã hoàn toàn bình tâm lại, cười lớn: “Bọn mày chết chắc rồi!”

Sau đó, hắn lại xông tới La Thuần, La Thuần khẽ lách mình, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc, chuẩn bị!” Anh biết trí tuệ của Tiểu Hắc không kém gì người trưởng thành, tung người nhảy vọt về phía Bạch Lộc Lâm. Dẫn Lôi Kiếm trong tay gọi đến tia chớp có độ dày cỡ tháp nước, kèm theo âm thanh ầm ầm chém về phía Bạch Lộc Lâm.

“Đến đúng lúc lắm!”

Bạch Lộc Lâm cầm kiếm, một luồng sáng trắng bắn ra từ thân kiếm, va chạm với tia chớp khổng lồ ấy.

Kình khí mạnh mẽ va chạm với nhau, khiến cả khe núi lung lay, nơi trung tâm càng biến thành một mảnh hỗn độn. Đá vụn trêи mặt đất hóa thành bột mịn, không khí phát sinh dao động mãnh liệt, đánh bay những đệ tử tu vi thấp ở xung quanh.

La Thuần mặc long giáp kiên cường vượt qua trung tâm vụ nổ, xuyên qua ánh sáng nóng rực, nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, Toái Tinh Quyền nhắm thẳng vào ngực hắn.

Bạch Lộc Lâm bỗng nhiên gặp phải tập kϊƈɦ, mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, ứng biến cực nhanh, phút chốc giơ tay lên cứng rắn đối quyền với La Thuần. Chiêu Toái Tinh Quyền này đã dùng hết tất cả sức lực của anh, uy lực vô song, Bạch Lộc Lâm cũng bị chấn động đến mức bay ngược ra sau. La Thuần lại càng như rã rời từng khớp xương, cả người giống như cưỡi mây lướt gió trêи không trung, không còn chút sức lực nào.

Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Hắc thôi!

Ánh mắt anh từ đầu tới cuối vẫn không rời Tiểu Hắc, nhìn thấy ngay khoảnh khắc mình ra tay nó đã xông lên, nhân lúc Bạch Lộc Lâm bị đánh lui mà tiếp cận từ phía sau, há to miệng ngoạm lấy hắn.