Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 139: Đại Quốc Trọng Khí




Lộ Tinh cau mày nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải là Lộ Đông Lâm bị bắt ở nước ngoài à? Sao lại liên quan đến bố tôi?”

Vài ngày trước cô ta đã nhận được điện thoại của mẹ cô ta, bảo rằng Lộ Đông Lâm chọc phải thế lực rất mạnh ở nước ngoài, kết quả là bị bắt, không rõ sống chết thế nào, nên mới cầu xin Lộ Tinh dẫn người ra nước ngoài xem thử. Lộ Tinh đã cắt đứt với nhà họ Lộ từ lâu, thế nên đương nhiên là sẽ không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này. Không ngờ hôm nay lại có tin bố cô ta xảy ra chuyện, cô ta loáng thoáng nghi rằng họ đang giả vờ.

Hoàng Ngọc Anh lau nước mắt nói: “Đông Lâm bị bắt, tự bố con dẫn người ra nước ngoài điều tra, kết quả chính ông ấy cũng mất tích, đến bây giờ vẫn không liên lạc được, những người khác trong nhà họ Lộ lại lục đục với nhau, không lo làm việc, một người đàn bà như mẹ thì có thể làm gì được đây?”

Lộ Tinh lạnh lùng cười đáp: “Nhà họ Lộ chẳng có một ai là tốt đẹp cả. Nhân lúc bố tôi xảy ra chuyện, cả đám đều chỉ nghĩ đến việc tranh đoạt vị trí gia chủ.”

Hoàng Ngọc Anh nói: “Bây giờ có nói những lời này cũng vô dụng, mẹ cầu xin con, con phải đi cứu bố con!”

Lộ Tinh không nhịn nói: “Bà đi về trước đi, tôi phải bàn bạc với sư phụ tôi trước đã.”

“Được, mẹ sẽ về, con nhớ phải cho người đi tìm bố con về đấy.” Hoàng Ngọc Anh đi vài bước thì quay đầu lại nhìn, thấy Lộ Tinh đi vào tòa nhà nguy nga, đệ tử ở hai bên thi nhau chào hỏi, thì trong lòng có phần ảm đạm. Sớm biết thế này, ban đầu bà ta đã không ép buộc con gái mình, để rồi kết quả mọi chuyện lại vỡ lở đến mức này.


Bây giờ La Thuần đang uống trà với lão Đàm trong đại viện tường đỏ. Sáng sớm hôm nay anh đã bị gọi tới, lão Đàm vô cùng phấn khởi mở một bình rượu ngon, tự mình rót cho La Thuần một chén, cười nói: “Tên nhóc cậu có tài thật đấy. Bảo sao ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã có cảm giác đặc biệt với cậu, cảm thấy cậu không phải người tầm thường. Con mắt tôi tinh tường như đuốc, mới chọn trúng con thiên lý mã như cậu!”

“Ông cứ khoác lác đi!” La Thuần nhấp rượu nói: “Nói xong chưa, tìm tôi có chuyện gì?”

Lão Đàm cười khà khà, chà hai tay nói: “Cấp trêи rất tán thưởng cậu, quyết định cho cậu biên chế chính thức và trao tặng cấp bậc.”

La Thuần ngạc nhiên hỏi: “Lúc trước tôi không phải là biên chế chính thức ư?”

Lão Đàm lúng túng gãi đầu nói: “Dù sao lúc trước vẫn phải suy nghĩ vì sự an toàn của quốc gia, nếu cậu thật sự gây ra động tĩnh gì lớn, phía chính phủ có thể gạt quan hệ qua một bên, không để ảnh hưởng đến danh dự của quốc gia. Bây giờ cấp trêи thấy được lòng trung thành của cậu, nên mới thật lòng thật ý muốn để cậu thành trụ cột quốc gia, ra sức vì đất nước.”

“Không có hứng thú!” La Thuần phát hiện những người này thật sự xấu xa, chính mình năm lần bảy lượt bị tính kế, còn không biết lần này có âm mưu gì nữa.

Lão Đàm trực tiếp lấy ra cặp văn kiện ném vào tay anh, La Thuần mở ra xem qua, thấy đều là giấy chứng nhận liên quan và giấy tờ ủy nhiệm. Anh lôi ra đọc, ngạc nhiên hỏi: “Thượng tướng? Không phải là ông tạo chứng nhận giả đấy chứ?”

Ở xấp giấy có một tấm giấy đỏ rắc màu vàng, La Thuần mở ra xem, thấy trêи đó viết bốn chữ “Đại Quốc Trọng Khí”, người ký tên phía sau là vị lãnh đạo tối cao kia.

Bốn chữ này được viết rất đẹp, nét chữ cứng cáp có lực, có thể thấy được sự chân thành của người viết. La Thuần cảm nhận được tấm lòng chân thành của vị lãnh đạo tối cao này, trong khoảnh khắc như thấy được cả sự khó khăn của ông ta. Suy cho cùng, Hoa Hạ hơn một tỷ con dân, chỉ một sơ xuất nhỏ, cũng sẽ gây nên chấn động khủng khϊế͙p͙.

Lão Đàm hừ hừ cười bảo: “Đội đặc chiến Tinh Hà, cấp trêи tạo ra quân chủng mới dành riêng cho cậu, được bảo mật ở cấp cao nhất, cho phép cậu tự chiêu mộ thành viên. Nếu không phải vì cậu từng làm quân nhân, hơn nữa còn biểu hiện xuất sắc, thì chắc chắn không có đãi ngộ này đâu. Tên nhóc cậu ghê gớm đấy, bây giờ tôi cũng phải nghe lệnh của cậu.” Ông ấy thở dài, tựa vào ghế nói: “Cậu được trao tặng bốn chứ ‘Đại Quốc Trọng Khí’ này, hoàn toàn thể hiện rõ sự coi trọng của cấp trêи dành cho cậu. Cậu biết bốn chữ này có ý nghĩ thế nào không?”

Ông ấy nhìn La Thuần chằm chằm một lúc lâu mới nói: “Ý nghĩa là khi quốc gia gặp phải nguy nan, cậu có thể một mình gánh vác một phương, cứu vớt hàng vạn người dân khỏi khốn cảnh!”

“Ông đừng có phét nữa.” La Thuần khoát tay bảo: “Tôi không làm được đâu. Khi quốc gia gặp nguy nan chắc chắn tôi sẽ góp sức, nhưng bảo tôi an phận làm quân nhân cấp cao như thế… Tôi cảm thấy vẫn không thỏa đáng, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của quân nhân.”

Lão Đàm tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Giữ bí mật thân phận của cậu thì ảnh hưởng cái con khỉ! Nói cho cậu hay, cậu sẽ không xuất hiện trước công chúng với thân phận quân nhân, đội đặc chiến Tinh Hà sẽ có đội danh dự chuyên đứng ra giữ thể diện cho cậu. Cậu không cần để ý đến mấy chuyện này, thực tế cứ làm tốt là được.”

“Vậy thì được!” Đã nói đến nước này rồi, La Thuần cũng không thể từ chối nữa, anh cất tập văn kiện đi.

Lão Đàm xoa đầu nói: “Cũng không còn chuyện gì nữa, cậu lượn được rồi đấy! Chuyện này khiến tôi gần đây bận sứt đầu mẻ trán. Đúng rồi, cậu có biết nước Ý xuất hiện một tên tự xưng là con của Chúa trời không?”

“Paul?” La Thuần nhớ tới cái ngày Diệp Băng Dung bị gã hạ lời nguyền rủa của Satan, lạnh lùng nói: “Đây là kẻ thù số một của tôi, tôi đang định đi xử lý gã đây.”

“Ấy chà, được, giao cho cậu!” Lão Đàm vỗ đùi, đứng lên nói: “Dạo này thường xuyên có người ở nước ta tới châu Âu du lịch bị mất tích. Căn cứ theo điều tra, tôi nghi là tên Paul kia làm, nhưng không có chứng cứ. Chính phủ của mấy nước như Anh, Pháp, Đức, Ý… đều chối đây đẩy. Con mẹ nó, dù sao cái tên Paul kia cũng dính líu đến mafia ở địa phương, cậu cứ trực tiếp tới đó đi, không cho bọn họ thấy chút màu sắc, lại tưởng rằng người Hoa Hạ chúng ta dễ bắt nạt.”

“Tôi biết rồi.” La Thuần xoay người rời đi, lão Đàm ở phía sau kêu lên: “Cẩn thận đừng để bị bắt đấy, mà kể cả bị bắt cũng đừng để lộ thân phận nhé!”

“Nếu bị bắt thì tôi sẽ khai ra ông đầu tiên!” La Thuần cười mắng một tiếng, lái xe rời đi. Lão Đàm có ơn với anh, tình cảm hai người thân thiết như cha con, mỗi lần ở cạnh ông ấy anh đều cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được lại trêu chọc vài câu.

Sau khi trở lại Long Sơn, Lộ Tinh kể ra chuyện của nhà mình, La Thuần nói: “Đã như vậy, chúng ta hãy đi một chuyến, bất kể thế nào cũng phải chặt được đầu tên Paul kia.”

Xế chiều hôm đó La Thuần dẫn theo bốn đồ đệ đi nước Ý, ngoài ra anh còn dẫn cả Đồ Long theo. Có anh ta đi cùng, thì có xảy ra bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể ứng đối.

Lúc máy bay hạ cánh thì nước Ý đã là giữa trưa, mấy người gọi xe đi tới khách sạn, kết quả là khi đi ngang qua một con phố, bọn họ phát hiện có không ít người Hoa giơ bảng du lịch, viết bằng tiếng Ý. La Thuần không hiểu, nhưng Ngao Chấn thông thạo ngôn ngữ của nhiều quốc gia, nên đã phiên dịch lại cho anh. Đại loại là phản đổi sự vô trách nhiệm của chính phủ nước Ý, hy vọng chính phủ có thể tra rõ những vụ án người Hoa mất tích dạo gần đây, cho người thân của những người mất tích đó một lời giải thích.

Lộ Tinh mở ra một bài báo, đưa tới trước mặt La Thuần nói: “Tôi vừa thấy được tin tức, thật ra cảnh sát địa phương rất hời hợt với vụ việc này, gần như không cho cảnh sát đi điều tra, chỉ tùy tiện tìm hiểu thông tin của ngươi mất tích chứ vẫn không có hành động gì thêm.”

La Thuần nói: “Tí nữa phải điều tra rõ ràng, cứu người quan trọng nhất.”

Lúc này phía ngoài bỗng vang lên tiếng gào khóc, mấy người nhìn ra cửa sổ, thấy một đám lưu manh cầm gậy gỗ điên cuồng đánh đập nhưng du khách người Hoa, La Thuần kêu lên: “Dừng xe!”

Tài xế lập tức dừng xe, La Thuần ra hiệu nói: “Ngao Chấn, Đường Hiệp, đi giúp bọn họ đi.”