Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 137: Sách cổ




La Thuần quay người tiếp tục đi lên phía trước, anh không có hứng thú với mấy đồ vật lòe loẹt này. Nếu lượn một vòng vẫn không phát hiện ra món đồ nào hữu dụng, anh sẽ đi về luôn.

Đi được một lúc, anh bị một cuốn sách cổ thu hút. Anh cầm lên xem, bên trong vẽ đầu những đường nét phức tạp.

Tô Kỳ sáp lại, hiếu kỳ hỏi: “Cái này không giống bùa chú, mà giống chữ viết nguệch ngoạch của trẻ con, hay là sách cổ nhỉ? Tôi thấy là hàng nhái đấy! Người cổ đại sao vẽ ra mấy cái này được?”

Một người trung tuổi ngồi sau chiếc bàn tranh luận nói: “Này cô gái, đừng có đoán mò. Đây là vật báu lưu truyền nhiều đời của nhà họ Hạ chúng tôi, thật sự là sách cổ đấy.”

Càng đọc tiếp về sau, sắc mặt của La Thuần càng nghiêm nghị, anh gật đầu nói: “Đây là sách cổ.” Trong cuốn sách này không có một con chữ nào, trêи từng trang giấy chỉ có các tổ hợp đường nét phức tạp, nhưng nếu Phù Sư nhìn thấy là có thể biết nó thuộc loại phù trận nào. Những thứ ghi trong cuốn sách này đều là phù trận có uy lực mạnh mẽ và phức tạp vô cùng. Trong đó có vài phù trận Phong Hệ tinh vi đến mức khiến da đầu người ta tê dại. Nếu không nhờ có thị lực tốt, chắc La Thuần sẽ đọc đến mức đầu váng mắt hoa mất.

Đây chắc chắn là một cuốn sách bí mật!

“Không biết cuốn sách cổ này bán thế nào?” La Thuần nhìn người trung tuổi đó, đối phương ngáp một cái, đáp: “Cuốn sách cổ này ư, phải chờ cháu gái tôi đến mới có thể quyết định, nó bảo bán thì mới được bán.”

“Chú hai!”

Hạ Ni lại đi tới, lần này đi bên cạnh cô ta còn có một người thanh niên được gọi là Tề Hồng Vũ đó. Cô ta chào hỏi với người đàn ông trung tuổi, sau đó lại vẫy tay với La Thuần nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, để tôi giới thiêu nhé, đây là Tề thiếu gia Tề Hồng Vũ của tập đoàn Xuyên Nghệ.”


“Xin chào!” Tề Hồng Vũ khẽ gật đầu, sau đó quan sát La Thuần từ trêи xuống dưới, không hề có ý bắt tay với anh.

La Thuần cũng không muốn kết giao với những người này, anh nhìn Hạ Ni và người đàn ông trung tuổi đó, nói: “Thì ra hai người là chú cháu, cuốn sách cổ này…”

Anh còn chưa nói dứt câu, Tề Hồng Vũ đột nhiên thò tay cầm lấy cuốn sách đó, ngạc nhiên nói: “Cuốn sách này có vẻ lâu đời đấy nhỉ, ông nội anh thích nhất là sưu tầm sách cổ. Ni Ni, có thể bán nó cho anh không, anh mang về làm quà mừng thọ cho ông nội, chắc ông sẽ thích lắm.”

Chú hai của Hạ Ni bật cười ha ha nói: “Hai cậu thanh niên này đều muốn có cuốn sách đó. Ni Ni, cháu tự quyết xem muốn bán nó cho ai?”

Tề Hồng Vũ thành khẩn nói: “Ni Ni, anh thật sự rất cần cuốn sách này. Sắp đến ngày mừng thọ chín mươi của ông nội anh rồi, đến lúc đó em đi cùng anh nhé, được không?”

Hạ Ni rơi vào thế bí, cô ta ngượng ngùng nhìn sang La Thuần nói: “Không biết anh cần cuốn sách này để làm gì?”

Cô ta luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của La Thuần, nhưng nếu vì anh mà cô đắc tội với Tề thiếu gia, cô ta lại thấy hơi bất lợi. Rõ ràng Tề thiếu gia có cảm tình với cô ta, cô ta không thể bỏ lơ cơ hội này được.

La Thuần đáp: “Cuốn sách này cũng rất quan trọng với tôi, tôi mong cô có thể bán nó cho tôi. Điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”

Tề Hồng Vũ bật cười ha ha nói: “Điều kiện gì cũng được ư? Khẩu khí lớn quá nhỉ, Ni Ni muốn mặt trăng trêи trời, anh có thể hái xuống cho cô ấy không?” Anh ta giơ tay khoác lên vai Hạ Ni, dịu dàng nói: “Ni Ni, đến lúc đó, em tặng cuốn sách cổ này cho ông nội anh, kiểu gì ông cũng sẽ rất vui.”

Mắt Hạ Ni sáng rực, cô ta thấy hơi động lòng. Nếu có thể lấy lòng lão gia nhà họ Tề, đến lúc đó không phải con đường đến ước mơ của cô ta gần thêm một bước nữa sao?

Tề Hồng Vũ nói tiếp: “Em nhìn cách ăn vận của người này là biết anh ta đang khoác lác rồi, anh ta có thể đáp ứng được điều kiện gì của em?”

Hạ Ni khó xử đáp: “Nhưng anh ấy từng cứu mạng em…”

Tề Hồng Vũ cười nói: “Cứu mạng em thì em có thể tìm cơ hội khác để báo đáp mà đúng không?” Anh ta ngẩng lên nhìn La Thuần nói: “Hay là thế này đi, tôi bỏ ra mười triệu, coi như đền đáp ơn cứu mạng của anh với Ni Ni, còn anh nhường cuốn sách cổ này lại cho tôi, anh thấy sao?”

Tô Kỳ không nhịn được nói: “Có tiền thì hay lắm hả? Chúng tôi bỏ ra một trăm triệu thì anh có nhường lại không?”

“Một trăm triệu?” Tề Hồng Vũ ngẩn ra, ngay sau đó bật cười lớn, “Các người thú vị thật đấy, nếu cứ tranh cãi thế này thì mất vui. Chi bằng chúng ta nghe xem Ni Ni nói sao đi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.”

Anh ta trông có vẻ khoan dung độ lượng, nhưng thực chất đang đẩy vấn đề nan giải sang cho Hạ Ni, khiến cô ta rơi vào thế bí.

Trong lòng Hạ Ni rất nhanh đã có quyết định, Tề Hồng Vũ nói đúng, báo đáp La Thuần thì có thể tìm cơ hội khác, nhưng nhà họ Tề thì cô ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cô ta ngẩng lên nhìn La Thuần nói: “Anh đã từng cứu mạng tôi, tôi đồng ý tặng anh một căn biệt thự tám mươi triệu. Nhưng còn cuốn sách này, tôi vẫn muốn tặng cho Tề thiếu gia.” Một căn biệt thư tám mươi triệu đã là chạm giới hạn của cô ta rồi, với cô mà nói thì nó cũng đủ để đền đáp ơn cứu mạng của La Thuần.

Tề Hồng Vũ nhìn La Thuần, khóe miệng lộ ra nét cười đắc ý, như thể đang nói muốn đấu với tôi thì anh vẫn còn xanh non lắm.

La Thuần hơi cau mày nói: “Hay là thế này đi, cô sao lại một bản cho tôi.”

“Không được.” Tề Hồng Vũ cầm lấy cuốn sách đó nói: “Có bản sao thì nó không còn độc nhất nữa, giá trị chắc chắn sẽ giảm. Tôi thấy anh nên chọn căn biệt thự tám mươi triệu đi. Ni Ni, anh sẽ trả số tiền này thay em. Tôi tăng thêm hai mươi triệu, cho anh một trăm triệu thật luôn, ok chưa?”

Anh ta nghĩ người có thân phận như La Thuần chắc chắn sẽ động lòng với số tiền một trăm triệu, anh ta đầy tự tin nhìn La Thuần, chờ anh chịu khuất phục vì tiền.

La Thuần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó quay người bỏ đi. Tề Hồng Vũ này rõ ràng đang cố ý ra vẻ, nếu anh ta không muốn giao cuốn sách cổ ra, đương nhiên anh sẽ có cách khác để lấy được.

Tề Hồng Vũ bật cười lớn, giơ tay ôm eo Hạ Ni nói: “Ni Ni, cảm ơn em nhiều.”

Đây là lần đầu tiên, Hạ Ni bị đang ông động chạm vào eo, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, cô ta cũng đành thỏa hiệp, mỉm cười nói: “Anh thích là được.”

“Ôi, Tề thiếu gia đến rồi à!”

Mạc Ngọc Khôn mỉm cười bước tới, bắt tay chào hỏi với anh ta. Tề Hồng Vũ bông đùa nói: “Mạc thiếu gia mặt mày phơi phới, dạo này tâm trạng không tệ nhỉ.”

“Đúng thế, nhà họ Mạc chúng tôi đã móc nối được với con tàu lớn hội võ thuật Tinh Hà, nên đương nhiên làm gì cũng thuận buồm xuôi gió rồi.”

Tề Hồng Vũ nóng mắt nói: “Không biết Mạc thiếu gia có thể giới thiệu cho tôi gặp hội trưởng La hay không, lần này thật ra tôi đến đây cũng là muốn nhân cơ hội gặp anh ấy.”

Mạc Ngọc Khôn hơi do dự đáp: “Được, nể mặt Tề thiếu gia, tôi dẫn anh đi gặp anh ấy.”

La Thuần dẫn Tô Kỳ đi dạo một vòng, sau đó ngồi xuống chiếc sofa ở góc khuất, chuẩn bị nghỉ ngơi đôi chút rồi về.

Tô Kỳ tức giận bất bình nói: “Gã họ Tề đó đúng là không biết tốt xấu, có muốn tôi tìm cơ hội cướp cuốn sách đó về không?”

“Không cần, tranh cướp là hành vi thấp kém. Tôi tự có cách bắt hắn phải cam tâm tình nguyện giao cuốn sách ra.” La Thuần nhấp một ngụm trà, không hề lo lắng.

Lúc này, Mạc Ngọc Khôn dẫn Tề Hồng Vũ và Hạ Ni vừa cười vừa nói đi tới. Sau khi nhìn thấy La Thuần, Mạc Ngọc Khôn vội vàng bước nhanh tới, cười nói: “Hội trưởng có phát hiện ra món bảo vật nào vừa ý không? Tôi đến giới thiệu cho anh Tề Hồng Vũ đến Từ Ba Thục, anh ta nói có món bảo vật quý muốn tặng cho anh.”

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Tề Hồng Vũ và Hạ Ni đều lập tức ngẩn ra tại chỗ.