Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 134: Dạy dỗ một chút




Lý Thanh Lôi cười khà khà nói: “Khả năng là anh đã nhầm rồi, sư phụ tôi thân phận như thế nào, sao có thể đi theo đuổi người nổi tiếng được chứ.”

Lưu Vũ hừ và nói: “Em gái tôi nói các anh cứ bám theo mãi, nếu như không phải các anh bám theo, thì phiền các anh đem vé máy bay ra đây xem xem, có phải là cùng chuyến bay với Ni Ni không.”

Tô Kỳ đập bàn nói: “Cho dù là bám theo thì sao chứ?”

Lưu Vũ nhìn Hạ Ni một cái và nói: “Ni Ni là người bạn thân nhất của tôi, các người bám theo cô ấy, khiến cho cô ấy bị sợ hãi, cảm thấy vô cùng bất an, thế nên tôi cần phải nhắc nhở các người, dừng lại tại đây đi nhé, lập tức đổi chuyến bay, tôi có thể bồi thường cho các người.”

Anh ta rút ra ba vạn từ trong túi xách của tên vệ sĩ sau lưng đặt lên bàn và nói: “Chút tiền này đủ để bồi thường cho chi phí đổi vé máy bay của các người rồi đấy, còn thừa thì xem như là phí vất vả của các người, đừng bám theo Ni Ni nữa, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi.”

Tô Kỳ cầm số tiền trêи bàn lên, tiện tay vứt vào trong thùng rác và nói: “Thế thì tôi cũng cảnh cáo anh, đừng tùy tiện đem rác vứt lên bàn tôi, ngoài ra, khôn hồn thì mau biến khỏi đây ngay.”

Lưu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người đúng thật là không biết điều, A Văn, A Võ, dạy cho bọn chúng một bài học.”

Hai tên vệ sĩ phía sau bước lên tóm lấy Tô Kỳ, tay của chúng vừa đụng đến vai của cô ta, người Tô Kỳ vừa cựa một cái thì hai tên này lập tức bị hất bay ra ngoài, xô hỏng không biết bao nhiêu là bàn ghế ấm chén.

Những người khác trong phòng chờ đều nhìn về phía bọn họ, nhân viên bảo vệ lập tức xông đến, Lưu Lan hét to: “Aiyo, đánh người rồi, các anh mau bắt ba người này lại đi, vừa nãy bọn họ đã ra tay đánh người đấy.”

Hạ Ni cau mày nói: “Chị Lam, sao chị lại có thể như vậy được chứ? Rõ ràng là vệ sĩ của Lưu Vũ ra tay trước, tại sao chị phải đổ tội cho người khác chứ?”

Lưu Lan ngạc nhiên nói: “Ni Ni, em làm sao vậy? Chị đang giúp em mà, sao em có thể nói giúp người ngoài vậy chứ?”

Hạ Ni tỏ vẻ lạnh lùng và nói: “Chị Lan, làm người phải phân biệt rõ thị phi trắng đen, nếu chị vẫn tiếp tục làm những việc trái với lương tɦσα ɦuyệt đức, thì em chỉ có thể đổi người khác làm quản lý rồi.”

Lưu Vũ đứng bên cạnh vội vàng nháy mắt với Lưu Lan. Lưu Lan cố nén cơn giận trong lòng, đành nói: “Được rồi, nghe theo em.”

Sau khi mấy nhân viên bảo vệ kia tìm hiểu tình hình xong, muốn bắt hai tên vệ sĩ của Lưu Vũ giao cho phía cảnh sát xử lý, Lưu Vũ vội vàng nói: “Các anh đợi một chút, tôi với hội Hồ Thánh bên anh có chút quan hệ, mong các anh châm chước một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại cho bọn họ.”

“Hội Hồ Thánh đã sụp đổ rồi, anh có gọi cho ai cũng vô dụng thôi.” Tô Kỳ lắc đầu, trêи mặt lộ ra nụ cười chế giễu.

Lưu Vũ khinh bỉ nói: “Tôi với đại chủ tế của hội Hồ Thánh là bạn bè, có thể không biết tình hình của bọn họ sao? Mới nhìn là biết ngay các người không có chút hiểu biết gì rồi, hội Hồ Thánh là thế lực mạnh nhất của cả vùng Tây Bắc, cho dù trời có sập xuống thì hội Hồ Thánh cũng không sụp đổ được.”

La Thuần cười thầm, đại chủ tế sớm đã bị đánh chết rồi nên tình báo mà tên này nhận được rõ ràng là không kịp cập nhật.

Sau khi đợi điện thoại được kết nối, sắc mặt Lưu Vũ càng ngày càng khó coi, cuối cùng thì ngượng ngùng tắt điện thoại đi, rõ ràng là đã biết được tình trạng hiện giờ của hội Hồ Thánh. Anh ta lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa mới giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhưng cũng bị mấy nhân viên bảo vệ dạy dỗ một hồi.

Lưu Vũ độc ác trừng mắt nhìn nhóm ngời La Thuần nói: “Bọn mày đợi đó cho tao!”

Lúc này, trong loa phát thanh vang lên tiếng nhắc nhở hành khách lên máy bay, La Thuần và Tô Kỳ đi về phía cửa lên máy bay, nhóm người Hạ Ni cũng cùng chuyến bay này, mấy người đều ngồi cùng một chuyến.

Tô Kỳ thì thầm: “Nghe nói Hạ Ni là người Trường An, máy bay của chúng ta sẽ dừng ở Trường An mười bảy tiếng, chắc là cô ta muốn về nhà.”

“Không cần bận tâm.” La Thuần tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt thư giãn. Tô Kỳ ngồi bên cạnh anh, bỗng nhiên Hạ Ni bước tới, nhỏ nhẹ nói: “Cho hỏi chúng ta có thể đổi chỗ ngồi không, tôi muốn nói chuyện với anh ấy một chút.”

Tô Kỳ nhìn sang La Thuần, thấy anh khẽ ngật đầu mới đứng dậy rời đi.

Hạ Ni ngồi bên cạnh anh, tháo khẩu trang và kính đen xuống. Người con gái bên cạnh lập tức nhận ra cô ta, ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Cô là……”

“Xuỵt!” Hạ Ni ra hiệu nhỏ tiếng thôi, người con gái đó lập tức hạ giọng xuống, phấn khích đến nổi cả khuôn mặt đỏ ửng: “Tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”

“Đương nhiên có thể rồi!” Hạ Ni chụp ảnh với cô ta xong, tùy ý nói chuyện giao lưu mấy câu. Lúc này cô ta mới quay sang nhìn La Thuần, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.”

“Không cần khách sáo.” La Thuần lạnh nhạt đáp lại một câu, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì việc mà hôm nay cô nhìn thấy đừng tiết lộ ra ngoài.”

Hạ Ni nói đùa: “Thế nếu lỡ tôi không cẩn thận nói ra mất thì sao?”

La Thuần quay đầu lại nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh như băng kèm theo cả sát khí lạnh lẽo, Hạ Ni bị dọa sợ đến nỗi tim đập thình thịch liên tục, có khoảnh khắc cảm thấy người đàn ông trước mắt dường như thật sự sẽ giết chết mình, đến thở thôi cũng bất giác ngừng lại.

Sau mấy giây thì La Thuần không nhìn cô ta nữa, anh tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Có một người chăn nuôi gia súc, anh ta nuôi một đàn cừu, đàn cừu này đều rất hiền, mỗi ngày đều thong dong ăn cỏ trêи thảo nguyên, bỗng có một ngày, trong đàn cừu xuất hiện một con cừu đặc biệt, nó có sức mạnh lớn giống như sư tử và hổ, có thể nhẹ nhàng húc vỡ một tảng đá lớn, cắn chết một con sói. Cô thấy nếu như đàn cứu phát hiện ra bên cạnh chúng có một con cừu lợi hại như vậy, thì chúng sẽ như thế nào?”

Hạ Ni ngơ ngác hồi lâu và nói: “Đàn cừu sẽ sợ con cừu này và đuổi nó đi.”

La Thuần cười nhạt và nói: “Còn người chăn nuôi gia súc sẽ giết chết nó, cô nên biết rằng trêи thế giới này chưa từng thiếu người chăn nuôi gia súc.”

Hạ Ni thở dài một cái, cười và nói: “Ví dụ của anh rất thỏa đáng. Phải rồi, tôi còn chưa biết tên của anh nữa, chúng ta thêm wechat nhé, sau này thường xuyên liên hệ.”

“Tình cờ gặp nhau, không cần để trong lòng. Huống hồ chúng ta không cùng đường, thế nào cũng sẽ không cùng xuất hiện, có duyên sẽ gặp lại sau!”

Hạ Ni cũng đã tin rằng người đàn ông trước mắt thật sự không hề có cảm giác với mình, trong lòng dậy lên cảm giác thất bại, có điều nghĩ lại cũng phải, con đường làm người nổi tiếng của mình bằng phẳng, tương lai sẽ trở thành ngôi sao đẳng cấp thế giới, trở thành nhân sĩ thượng lưu của tầng lớp đứng đầu xã hội. Đến lúc đó thân phận của hai người một trời một vực, quả thực sẽ không cùng xuất hiện, thế nên không liên hệ cũng tốt.

La Thuần rút điện thoại ra xem, nhắc nhở đối phương rằng giữa hai người đã không còn lời nào để nói, Hạ Ni liếc điện thoại của anh một cái, thấy người con gái xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ trêи hình nền điện thoại, trong lòng lập tức chấn động, kinh ngạc nói: “Nữ minh tinh này là ai? Sao tôi chưa từng gặp cô ấy?”

Cảm giác thất bại trong lòng cô ta càng lớn hơn, thân là người gắn liền với danh tiếng xinh đẹp bậc nhất, từ tiểu học đến đại học luôn là hoa khôi xinh đẹp nhất của trước, bên cạnh không lúc nào thiếu cả đám nam sinh theo đuổi, nhưng so với người con gái trong hình nền điện thoại thì cô ta cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí vậy.

Người con gái trêи hình nền điện thoại dung mạo vóc dáng đều đạt đến bậc hoàn mỹ không chút tỳ vết, hoàn mỹ đến mức có chút không chân thực, hơn nữa còn có một loại khí chất xuất trần lạ thường, trong đầu Hạ Ni bất giác hiện ra bốn chữ “Cửu Thiên Huyền Nữ”

La Thuần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cả buổi, khẽ thở dài một cái và nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Cái gì?” Hạ Ni có chút kϊƈɦ động đến nỗi muốn cười, cô ta không thể nào tin rằng một người bình thường không có danh tiếng như La Thuần lại có thể lấy được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.