Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 14





Lúc này có cố đến mấy nó không thể không khóc. Nó lấy tay đỡ bụm máu má mới ho ra, tay còn lại nó lau máu trên trán và đầu má nó.
-          Má à….không cần nói nữa _ nó cố gắng rặn ra từng từ rõ ràng _ con cũng yêu má lắm _ nó nghẹn ngào trong nước mắt _ về nhà nha, về nhà cho khỏe bệnh rồi má con mình nói chuyện tiếp ha má ha _ nó sụt sịt mắt long lanh
-          Xăng đang chảy ra kìa, ai bế con bé ra đi _ đám đông  xung quanh la hét dữ dội
Má nó nắm lấy tay nó rồi siết mạnh. Má nó mỉm cười thật tươi với nó, dù nụ cười không rõ vì bị máu che khuất, nhưng nó vẫn cảm nhận được. Nó cười lại với má nó. Bỗng tay nó tụt ra khỏi tay má nó, nó được nhấc bổng lên cao.
-          Chú làm gì vậy? Thả cháu xuống… _ nó vùng vằng khóc thét lên
Má vẫn cười nhìn nó, tay má không còn sức để nâng lên cao nhưng bàn tay má vẫn cử động như đang cố gắng níu tay nó vậy. Nó cũng vươn tay ra như đang nắm lấy tay má vô hình trong không trung. Khi vừa ra tới chỗ anh nó, nó được đặt xuống cạnh anh trai mình.
Nó toan chạy vào chỗ má lần nữa thì….BÙM….Bùm…tiếng nổ rất to. Nó mở to tròn hai con mắt để nhìn toàn bộ cảnh đang diễn ra. Chiếc xe phát nổ ngay trước sự chứng kiến của rất đông người. Người thì la hét vì sợ hãi, người thì la hét vì thương anh em nó.
-          KHÔNG…. _ anh Cường hét to rồi ngồi bệt xuống đất nhìn chiếc xa phát nổ
-          Không….má ơi…. _ nó lắc lắc đầu, mồ hôi toát ra ướt đẫm trán
Phải, nó đang nằm mơ. Nó đau đớn kêu gào trong giấc mơ của nó.
-          Không…. _ nó hét lên ngồi bật dậy thở hổn hển
Một màu đen trước mắt nó, nó lấy tay ôm cổ mình để giữ cho hơi thở được bình thường. Nó lại mơ nữa, nó còn khóc trong giấc mơ nữa. Lau mồ hôi trên trán nó nằm xuống, kéo chăn lên đắp rồi nhìn tròng trọc vào trần nhà. Nó tự thấy bản thân mình thật yếu đuối. Nhưng lúc này lại là lúc nó cảm thấy bình yên nhất. Nó được khóc theo ý muốn, được lo lắng những điều nó muốn, và được mơ về những thứ nó không dám mơ. Mãi thả mình theo suy nghĩ nó thiếp đi lúc nào không hay.
-          Hai dậy sớm vậy _ nó xuống bếp dụi dụi mắt nhìn anh nó
-          Không dậy sớm ai nấu bữa sáng bây giờ

-          Hai à, hay hai tìm người giúp việc đi _ nó kéo ghế ra ngồi chống hai tay lên nhìn anh nó _ nhìn hai vất vả quá
-          Anh cũng đang tìm _ anh nó cười nhìn nó
-          Đang tìm hay chưa tìm _ nó nheo mắt nhìn anh
-          Ới….thật là _ như không thể thoát tội _ hôm nay anh sẽ tìm
-          Hì hì
-          Thay đồ rồi xuống ăn sáng _ anh tắt bếp rồi quay qua bảo nó
Nó đứng dậy, chạy lên phòng thay đồ. Lấy sách vở bỏ vào cặp , cầm điện thoại lên thì thấy có tin nhắn. Của Khánh, tin nhắn của Khánh gửi cho nó hôm qua.
“ – Xin lỗi vì đã hiểu lầm em, chúc em ngủ ngon “
Nó nhún vai rồi ấn xóa tin nhắn. Nhét điện thoại vào balô nó đeo lên vai rồi xuống nhà.
Ăn xong anh nó đưa nó đến trường, nó càm giác như anh có gì muốn nói. Nó đợi anh bắt chuyện trước nhưng anh vẫn im lặng cho tới trường.
-          Hai không muốn nói gì à _ nó quay qua nhìn anh  nó trước khi xuống xe
-          Nói gì _ anh nó giả nai nhìn nó
-          Không có gì _ nó nhướn mày lên một cái rồi mở cửa bước xuống
Khi nó vừa xuống thì chiếc Lamborghini phóng đi. Nó thở dài thườn thượt rồi bước vào trường. Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, nó lướt qua bảng tin dừng lại đọc vài tin mới của trường rồi bỏ đi.

-          Hôm nay đến sớm thế _ Linh nhìn nó hỏi
-          À…_ nó chẳng biết nói gì nên cười trừ cho qua _ hai người đang làm gì mà ngồi sát vậy _ nó chuyển sang chủ để khác khi thấy hai đứa bạn mình cười nói vui vè
-          Làm gì là làm gì _ Thiện cau có nói
-          Xí _ nó bực bội tiến về chỗ ngôi, đi ngang qua hai đứa kia nó còn đã chân thằng Thiện làm Linh phải cười phì
Một cuộc chiến nhỏ diễn ra giữa ba tụi nó. Tiếng cười vang rộn cả lớp, cả lớp không nghĩ những gì Ngọc và Ly nói về nó là sự thật. Nó vui vẻ hòa đồng vậy mà. Ở nó chẳng có gì giống như một đứa con gái lẳng lơ giả nai cả. Mọi người cảm thấy mến nó hơn và nó cũng chiếm được phần lớn sự yêu mến của mọi người.
-          Nghĩ sao vậy, cậu ấy vừa đẹp , vừa học giỏi làm sao mà không thích cho được _ hs1
-          Mình hôm qua được nói chuyện với bạn ấy rồi….ưh dễ thương lắm _hs2
-          Bạn ấy đúng là thần tượng của tớ mà _ hs3
-          Vớ vẩn, tụi mày nói ai là thần tượng _ Ngọc tiến lại gần đám học sinh quát lớn
Tụi nó sợ hãi bỏ đi hết, không quên ném lại cho Ngọc những ánh mắt hình viên đạn. Từ sau hôm ở căng tin tới giờ, mọi người càng ghét bỏ Ngọc hơn. Tụi nó xì xầm to nhỏ gì đó về Ngọc và Ly rồi bỏ đi.
-          Ôi trời, con nhỏ đáng ghét _ Ngọc bực bội la hét
-          Để nó vui vẻ đó đi _ Ly vuốt vuốt tóc nhìn cô bạn _ anh Đức là của tao, phải là của tao _ Ly nhấn mạnh 4 chữ cuối rồi bỏ đi
-          Bực bội quá _ Ngọc gắt gỏng vô cớ rồi cũng đi theo Ngọc

Ai mà biết được đằng sau bộ mặt xinh đẹp của Ly là những gì đâu chứ. Lòng dạ con người không thể ngày một ngày hai mà đón được. Đẹp chưa chắc là tốt, và lòng tham chiếm đoạt không phải là tất cả.
-          Chào các em, hôm nay lớp ta có 3 học sinh khối dưới vào học, các em vỗ tay chào đón các em ấy nào _ thấy Tiến Minh bước vào lớp chuyên toán 12a1 rồi nói
-          Các em vào đây đi _ thầy nhìn ra cửa nói với bọn nó
-          Hú Hú…. _ cả lớp hú lên khi thấy tụi nó bước vào
-          Gia Bảo 10a2 kìa phải không _ mấy thằng con trai chỉ chỉ nó rồi nói
-          Đúng là mỹ nhân của lớp chuyên toán 12a1 mà _ mấy thằng khác lại nói
-          Còn tụi này thì sao hả _ một đứa con gái lên tiếng
-          Mấy bà là vịt hết rồi , há há
-          Trật tự nào _ thầy Minh giơ cao 2 tay lên trấn an lớp rồi nhìn tụi nó thầy bảo _ các em tự giới thiệu về mình đi nào
-          Chào anh chị, em là Trần Duy Thiện, em học lớp 10a2, rất vui khi được học cùng các anh chị
-          Woa, đẹp trai giống y anh Khánh vậy _ vài đứa con gái la hét ầm ĩ
Đáp trả sự ủng hộ của các chị, Thiện nháy mắt một cái rồi nở một nụ cười có sức hút kinh hoàng. Khiến các cô phải hú lên sung sướng.
-          Các chị ấy mà học sút, thầy sẽ quy trách nhiệm cho em _ thấy Minh nhìn nó nói
Tắt ngay cảm giác được tung hô, Thiện nghiêm túc đứng thẳng. Ra dáng như một học sinh nghiêm túc. Câu nói đùa của thầy Minh cộng them động tác phụ họa của thằng nhóc càng làm cả lớp vui nhộn hơn. Thầy nhìn sang nó như ra hiệu cho nó tự giới thiệu bản thân, hiểu được ý thầy nó cất lời.
-          Em tên là Trịnh Gia Bảo, em học lớp 10a2, rất vui khi được học cùng các anh chị _ kem theo là nụ cười say nắng khiến con trai lớp này muốn phát điên lên.
-          Đúng là con bé rồi _ một thằng con trai nó

-          Con bé dễ thương quá à _ một cô gái nói
-          97 điểm bài kiểm tra của thầy đó mày _ một đám học sinh khác bàn tán
-          Em chào mọi người, em là Lê Quốc Thịnh, em học lớp 10a3, rất vui được gặp mọi người
-          Thành viên mới chào hỏi đã xong, giờ là tới màn chào hỏi của ban cán sự lớp.
-          Chị là Huyền, cứ gọi chị là ….
-          Huyền tồ _ một đám con trai cắt ngang lời Huyền
-          Im mồm _ chị rít từng chữ qua khẽ răng nhìn đám con trai đó
-          Rất vui được học cùng tụi em, có gì không biết cứ hỏi chị _ chị quay lên nhìn tụi nó cười
-          Tí tụi bay chết với tao _ chị lườm đám con trai nói làm cả lớp phì cười
-          Anh là Trung lớp phó học tập, cứ hỏi bất cứ điều gì các em không biết
-          Mọt sách lớp tụi anh đó các em _ đám con trai lại chọc quê bạn mình
-          Anh là Lực anh cũng là lớp phó học tập, các em cứ hỏi bài thoải mái
-          Con chị là Ly, lớp phó học tập
Nó giật mình khi thấy Ly học chung lớp với nó. Dự báo cho những điều chẳng lành. Lướt mắt một vòng nó nhìn thấy hắn ngồi ở cuối lớp bên cạnh cửa sổ. Hắn đang ngủ, gió luồn vào cửa sổ làm tóc hắn bay bay nhè nhẹ khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 15