Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 96




Trong số thường vụ thị ủy thì chỉ có vẻn vẹn 2 phụ nữ, Mao Bình cũng không có nhiều cảm tình với Vưu Liên Hương nhưng thấy Vưu Liên Hương nói giúp phụ nữ như vậy nên cũng gật đầu đồng ý.

Đưa vấn đề giới tính lên một tầm cao để nói chuyện thì rất dễ dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết, Kim Vĩnh Kiện đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Triệu Quốc Đống, chẳng qua hắn cũng không định tranh chấp tiếp với Triệu Quốc Đống nữa. Hắn cũng biết về vấn đề chọn người này thì chắc hẳn sẽ còn có người không hài lòng hơn cả mình.

Hắn liền hướng mắt về phía hai người đang ngồi cạnh nhau, Thư Chí Cao thì đang cúi đầu viết viết cái gì đó, còn Lục Kiếm Dân thì mặt lại không có biểu tình gì, giống như là mắt điếc tai ngơ. Kim Vĩnh Kiện có hơi kinh ngạc, theo hắn biết thì về vấn đề chọn người làm chủ tịch huyện Thương Hóa thì Thư Chí Cao và Lục Kiếm Dân đều có ý kiến riêng của mình, dù đối mặt với ý kiến của Hoàng Lăng thì cũng không hề thỏa hiệp, vậy mà ngay cả Nghiêm Lập Dân trước nay vẫn đối đầu gay gắt với Triệu Quốc Đống lại cũng dao động, không hề bày tỏ thái độ gì cả.

Kim Vĩnh Kiện đương nhiên biết việc xác định mỗi một người là kết quả của vô số lần đấu sức, Ngụy Hiểu Lam được đẩy lên vị trí này thì chắc chắn Triệu Quốc Đống cũng mất không biết bao nhiêu công sức, nhưng chẳng lẽ nói những người khác không tốn tâm huyết sao? Kim Vĩnh Kiện lại liếc về phía hai người một lần nữa nhưng thủy chung không thấy hai người này lên tiếng.

- Bí thư Hoàng, tôi tán thành quan điểm của đồng chí Triệu Quốc Đống. Không dễ gì bồi dưỡng một nữ cán bộ, nhất là một nữ cán bộ ưu tú thì chúng ta lại càng phải quý trọng gấp bội, có thể tạo cơ hội thì nhất định phải cố gắng hết mức, để đồng chí ấy có thể mau chóng phát triển. Trong lần chống lũ cứu nạn lần này thì đồng chí Ngụy Hiểu Lam đã thể hiện xuất sắc, bí thư tỉnh ủy Yến có ấn tượng sâu sắc với đồng chí ấy, hơn nữa còn khen ngợi tinh thần hết lòng công tác. Quan điểm cá nhân tôi là thị xã cần mạnh dạn sử dụng nữ cán bộ nhiều hơn nữa, để tạo điều kiện tốt nhất để các nữ cán bộ trưởng thành.

Nghiêm Lập Dân cũng biết điều kiện đã chín muồi rồi, chắc chắn là Thư Chí Cao và Lục Kiếm Dân đã biết được điều gì đó nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vốn cứ tưởng hội nghị sẽ lại tranh luận kịch liệt một phen nhưng không ai ngờ lại giống như là đầu voi đuôi chuột, giải quyết một cách dễ dàng.

Thư Chí Cao và Lục Kiếm Dân lặng im khiến việc chọn Ngụy Hiểu Lam làm phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện rốt cuộc cũng vượt qua một cách "hữu kinh vô hiểm".

Triệu Quốc Đống cuối cùng cũng thở dài một hơi thoải mái, nhiệm vụ cơ bản của hắn coi như đã hoàn thành, thời gian còn lại có thể ung dung hưởng thụ hội nghị thường vụ thị ủy này rồi.

Nghiêm Lập Dân dĩ nhiên không thể làm người tốt không công như vậy được, đây chính là kết quả của vô số lần thăm dò, trao đổi và thỏa hiệp.

Việc chọn người làm cục trưởng cục Tư pháp cũng rất quan trọng, đối với người được đề cử là Trì Thành Phong thì Thư Chí Cao có chút dị nghị nhưng do Lam Quang phụ họa nên Nghiêm Lập Dân đã nắm được cục này. Đổi lại chuyện chọn người làm phó cục trưởng thường trực cục công an thì cũng giống vậy, Lam Quang nhờ có ý kiến giúp đỡ của Nghiêm Lập Dân nên cũng được thông qua, tất nhiên là những chuyện này đều được Hoàng Lăng cho phép tiến hành.

Xét thấy khu Khai phát thị xã phát triển nhanh chóng nên cần bổ sung thêm một phó bí thư đảng ủy, trước đó Hoàng Lăng và Nghiêm Lập Dân đều chia nhau trao đổi ý kiến với Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống tỏ vẻ đồng ý. Phó bí thư Đảng ủy khu Khai phát sẽ do chủ nhiệm ủy ban kỷ luật ktrả của cục du lịch thị xã Hạ Quốc Thái đảm nhiệm, đây là một nhân vật mà Triệu Quốc Đống hoàn toàn không biết. Chẳng qua một phó bí thư Đảng ủy khu Khai phát đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì cũng không quan trọng gì, nếu Nghiêm Lập Dân tự mình ra mặt đứng ra nói tốt thay người, cộng thêm phó thị trưởng Hàn Tuấn Phong đã chuyển đi cũng gọi điện thoại riêng cho Triệu Quốc Đống để nhờ chiếu cố nên tự nhiên hắn sẽ không phá đám.

Trên thực tế việc chọn người vào chức phó của các cơ quan trực thuộc thị xã thì dù cũng có tranh luận nhưng vẫn tương đối hòa nhã, dù sao ai cũng đều có ý đồ riêng về mảng mình được phân công quản lý, Hoàng Lăng cũng không phải loại người há miệng nuốt trọn tất cả, nhất là chức phó các ban ngành chức năng. Xuất phát từ nhu cầu công tác, cũng cần trưng cầu ý kiến từ phương diện ủy ban nhân dân thị xã cho nên việc thảo luận chọn người vào chức phó các cơ quan trực thuộc xã thì khá dịu dàng.

Phòng hội nghị được mở ra, tất cả mọi người theo bản năng đều muốn đi ra ngoài hít thở không khí, sau hai tiếng thảo luận giống như là trải qua một lễ rửa tội toàn máu và lửa thì ngay cả một người tràn trề tinh lực như Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy khô khốc, chẳng trách làm quan thường dễ bị hói đầu. Áp lực hội nghị lớn như vậy lại phải tham gia nhiều, cảm xúc lo được lo mất trong lòng không được giải quyết dứt điểm thì e là tuổi thọ phải giảm đi mấy tuổi.

Ai cũng nói không màng danh lợi, định rõ chí hướng, nói thì nhẹ nhàng nhưng vừa đóng cửa lại thì lại quay sang tranh luạn, đây vốn là một trường quyền lợi thị phi, nếu anh muốn nhảy ra để cầu thanh bạch thì chỉ còn cách là hoàn toàn ẩn lui.

Chương Thiên Phóng vốn định tìm Triệu Quốc Đống để nói về vấn đề chọn người làm phó chủ tịch huyện Hoa Lâm nhưng Triệu Quốc Đống lại luôn ở bên cạnh Lam Quang nên chẳng có cơ hội nào thích hợp. Mãi cho đến khi phòng hội nghị đóng lại một lần nữa thì vẫn chưa nói được với Triệu Quốc Đống, điều này khiến cho hắn có một loại dự cảm bất an.

- Bí thư Hoàng, về việc chọn người làm phó chủ tịch huyện Hoa Lâm thì tôi vốn định không nói xen vào nhưng tôi cũng công tác ở huyện Hoa Lâm ba năm nên cũng có chút hiểu biết về cán bộ nơi đây nên tôi có mấy lời xuất phát từ góc độ phụ trách cán bộ tổ chức muốn giúp trưởng ban Chương và các vị đang ngồi đây hiểu thêm về cán bộ huyện Hoa Lâm.

Lúc trước Triệu Quốc Đống không hề nói xen vào giờ đột nhiên nhảy ra lên tiếng khiến hội nghị đang tràn ngập thuốc súng lại tăng thêm mấy phần như nung như nấu.

Chương Thiên Phóng thầm kêu hỏng trong lòng, lúc trước không kịp trao đổi với Triệu Quốc Đống, vốn việc chọn người vào vị trí này thì Hoàng Lăng đã từ chối cho ý kiến, mình cố hết sức nói tốt thì Hoàng Lăng mới miễn cưỡng thông qua, Thư Chí Cao và Nghiêm Lập Dân cũng có đôi chút cái nhìn về người này. Cũng may không biết sao Lữ An Bang đem quan hệ của mình với Hoàng Côn để thông qua con đường khác đả thông với Lục Kiếm Dân nên nhận được sự trợ giúp của tên này mới khiến Chương Thiên Phóng yên tâm đôi chút, giờ Triệu Quốc Đống đột nhiên chặn ngang nên Chương Thiên Phóng sợ chuyện này sẽ thất bại.

- Ừ, nói đi.
Hoàng Lăng đáp một cách gỏn gọn.

- Quốc Đống, cậu công tác ở huyện Hoa Lâm lâu như vậy nên tôi nghĩ cậu chắc có hiểu biết sâu sắc.
Ánh mắt Nghiêm Lập Dân sáng hẳn lên giống như là ngửi được mùi vị gì đó nên nói đây sâu xa.

- Lữ An Bang đã làm trưởng phòng xây dựng huyện ủy nhiều năm, thuộc loại người không cầu công lao mà chỉ mong không thất bại. Tôi cảm thấy đồng chí này có đặc điểm chính là chỉ biết nghe lời cấp trên chứ không biết thực tế, nói khó nghe một chút thì đồng chí này có chút vấn đề về tư tưởng, tố chất, thiếu đi phẩm chất của một cán bộ ưu tú.

- Tôi nhớ khi huyện Hoa Lâm đang cải tạo cựu thành thì đồng chí này rất ngại khó, ra sức khước từ nhiệm vụ, cũng may đồng chí phó chủ tịch huyện Vi Biểu lúc ấy được phân công quản lý xây dựng làm khá xuất sắc nên mới khiến hạng mục này không bị ảnh hưởng quá lớn. Lúc ấy tôi cũng đã suy xét đến lai lịch đồng chí này coi như là hiểu người hiểu việc, tôi đã định đưa đồng chí này đến một chức vụ nhàn nhã một chút nhưng có điều sau đó công tác của tôi lại có điều chỉnh nên vấn đề này đành để lại cho bí thư kế nhiệm. Tôi nhớ lúc ấy có trao đổi với đồng chí Hoàng Côn về việc sử dụng cán bộ, có lẽ đồng chí Hoàng Côn có quan điểm bất đồng. Đương nhiên đây cũng chỉ là quan điểm cá nhân của tôi mà thôi.

Triệu Quốc Đống nói mà chẳng hề nể nang khiến cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh, như này không phải là quá thẳng thừng sao?

Mặc dù cuộc tranh luận tràn ngập thuốc súng nhưng các vị thường vụ đang ngồi đây có ai mà không phải người có hàm dưỡng cơ chứ, cho dù có kiên quyết phản đối, lý do đưa ra là đường hoàng thì cũng không nên nói trắng trợn như vậy. Cho nên Triệu Quốc Đống vừa dứt lời thì dù là những thường vụ già dặn như Nghiêm Lập Dân và Kim Vĩnh Kiện thì cũng không khỏi trợn mắt há mồm.

Chương Thiên Phóng bị lời này của Triệu Quốc Đống khiến cho trở tay không kịp, hắn còn chưa kịp nghĩ cách xoay chuyển tình thế thì Lục Kiếm Dân đã nhíu mày nói:
- Đồng chí Quốc Đống, tôi cảm thấy công tác xây dựng huyện Hoa Lâm khá xuất sắc mà, cầu Quế Khê, đại lộ Quế Khê, còn cả khu Hà Đông mới, tôi đã tới xem nhiều lần rồi, có rất nhiều điểm mà ngay cả thị xã Ninh Lăng chúng ta cũng đáng phải tham khảo. Dĩ nhiên cũng nhờ khi đồng chí còn ở huyện Hoa Lâm gây dựng nền móng nhưng tôi vẫn cảm thấy đồng chí Lữ An Bang có thành tích trong công tác kiến thiết thành thị, không đến nỗi giống như những gì đồng chí vừa nói.

- Phó bí thư Lục, có điều anh vẫn không biết, lúc ấy xây dựng huyện Hoa Lâm theo từng giai đoạn, một nhân quan trọng lúc đó là nhờ đồng chí Vi Biểu tận tụy, nhẫn nhục chịu khó, ha ha, nếu nói chuẩn xác thì Lữ An Bang có thể không gây cản trở thì đã là tốt lắm rồi.
Triệu Quốc Đống phản kích một cách thản nhiên.

Chương Thiên Phóng đang định nói xen vào thì Nghiêm Lập Dân đã lên tiếng trước:
- Bí thư Hoàng, tôi thấy về việc chọn người này thì tồn tại nhiều tranh luận cho nên tôi đề nghị tạm thời để việc chọn người làm phó chủ tịch huyện Hoa Lâm lại nghiên cứu sau, ngài thấy thế nào?

Hoàng Lăng liếc nhìn Triệu Quốc Đống và Lục Kiếm Dân đang như hai con gà chọi rồi nói:
- Vậy thì tạm thời để chuyện này lại, Thiên Phóng, vấn đề chọn người thì phải trưng cầu ý kiến các phương diện, người mà huyện ủy bên dưới báo lên thì thường đều có khuynh hướng cảm tình, đương nhiên không phải tôi nói khuynh hướng cảm tình là có vấn đề nhưng dù sao công tác lâu dài với nhau thì rất dễ khiến người khác chất chứa sắc thái cảm tình nào đó. Vốn ra thì điều này cũng không có gì đáng trách nhưng khi khảo sát cán bộ thì ban tổ chức phải suy xét tới nhân tố này, "nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng" mà.

Cách giải quyết dứt khoát của Hoàng Lăng như một dấu chấm hết cho cuộc hội nghị thường vụ thị ủy đầy gian khổ này, tất cả thường vụ kể cả Giản Hồng hoàn toàn quên mất kim đồng hồ đã chỉ vào số 12. Vấn đề chọn người vào thường vụ và tăng thêm nhân sự của mấy quận, huyện xảy ra tranh chấp khá kịch liệt, người do ban tổ chức đề xuất không đủ sức tin phục, việc này cũng bình thường, nếu tất cả đều vui vẻ giơ tay thông qua thì sau này khỏi cần phải tập trung dân chủ làm gì.

Phòng hội nghị rốt cuộc cũng được mở ra, khói thuốc mù mịt dường như cũng theo thời khắc này mà tiêu tan, các thường vụ cứ tốp năm tốp ba đi ra ngoài, một đám thì mặt mày hớn hở như đây là một đại sự thắng lợi, đoàn kết. Ngay cả một người trước đó còn âm trầm như Thư Chí Cao mà sau khi ra khỏi phòng cũng tươi cười chân thành, thảo luận đầy hứng thú với Triệu Quốc Đống về chuyện đoàn khách quý của tập đoàn Hòa Hoàng sắp đến thăm Ninh Lăng.