Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 29-30




Cải tạo thành cũ đã kết thúc, một loạt công trình ở khu vực này cũng bắt đầu được khởi công.

Việc giải tỏa mấy trăm hộ coi như xong. Mặc dù trong đó cũng có tranh chấp, chẳng qua hầu hết mọi người đều đồng ý nên vài ba hộ mặc dù không hài lòng với điều kiện chính quyền đưa ra nhưng cũng không tạo thành sóng gió được.
Mặc dù nhà đền bù được xây dựng bên Hà Đông nhưng bây giờ đường dẫn của cầu Quế Khê đã kết thúc, bắt đầu khẩn trương làm cầu chính, trước tháng năm là cầu chính về cơ bản sẽ làm xong, trước tháng bảy các thiết bị chính của cầu cũng kết thúc, phải đảm bảo toàn diện hoàn thành trước ngày kỷ niệm 76 năm thành lập Đảng, đến lúc đó có lẽ sẽ tổ chức một lễ khánh thành long trọng.

Cầu Quế Khê một khi xây dựng xong, như vậy khu vực Hà Đông và Hà Tây sẽ nối liền với nhau. Cầu Quế Khê rộng 40 mét đủ để khiến hai nơi thành một khu, thậm chí dọc theo hai bên sông Quế Khê cũng thành lập một loạt công viên, điều này làm các hộ giải tỏa mong chờ.

Không chỉ riêng nhà đền bù bên Hà Đông được đẩy nhanh tốc độ xây dựng, các khu nhà thương mại bên phía Hà Tây, mấy nhà thương mại bên Hà Đông cũng toàn bộ khởi công, hơn nữa đến gần tết mà càng thêm bận rộn, gần như tiến hành thâu đêm suốt sáng.

Ai cũng biết đây là do mấy ngàn hộ nông dân chuyển hộ khẩu lên thành thị tạo thành. Ở trên Đại lộ Quế Khê đã được lập một văn phòng bất động sản, có không ít người đến hỏi về giá tiền và diện tích căn hộ sắp được bán. Nói chung lượng khách là khá lớn.

Trong đó có một bộ phận là người từ Hoa Lâm ra ngoài làm ăn, nghe được có cơ hội nhảy ra khỏi nông thôn. Điều này chính là một cơ hội đi đến vinh quang đối với bọn họ bao đời đào đất mà ăn.
Giấc mơ làm người thành thị khiến một số người có tiền ở nông thôn không quá quan tâm đến tiền mua một căn hộ và tiền quản lý thành thị. Theo bọn họ thấy có một căn nhà của mình ở trong huyện thành, có nghĩa mình đã tiến vào thành thị, có thể nghiễm nhiên hưởng thụ đãi ngộ của người thành thị.

Triệu Quốc Đống nhìn ra xa xa, bây giờ là mùa khô nên nước giảm mạnh, giảm đến mức thấp nhất. Ở lòng sông đã có một loạt mố cầu được đưa xuống, công trình cầu dẫn sẽ khiến cầu Quế Khê kéo dài tới tận đại lộ Quế Khê. Đường hai bên bờ sông đang được khẩn trương xây dựng, xem ra sẽ hoàn thành mấy đường xung quanh trước tết.

Chẳng qua bên ven bờ phía tây vẫn còn hai ba trăm hộ, chúng tôi giải tỏa chưa chính thức bắt đầu. Huyện cũng đưa ra thông báo cải tạo phía tây Quế Khê, cũng đã đàm phán xong với các hộ dân. Công tác giải tỏa sẽ chính thức bắt đầu sau kỳ nghỉ tết.

Giải tỏa bên này cũng tương tự bên Đại lộ Quế Khê. Hầu hết các hộ dân hy vọng nhanh chóng giải tỏa, nhưng cũng có một bộ phận không hài lòng với phương án đền bù của chính quyền. Vi Biểu đã nói nếu công trình nào cũng làm tất cả đều hài lòng thì công việc không thể diễn ra. Triệu Quốc Đống cũng đồng ý. Mỗi người có suy nghĩ của mình, chỉ có thể thỏa mãn đa số mà thôi.

Dưới sông đã được dựng lên một đập ngăn nước, mấy máy xúc lớn đang đào móc, xem ra việc thi công dưới lòng sông sẽ không dừng lại trong kỳ nghỉ tết. Theo kế hoạch thì phải làm xong các trụ cầu trước tháng 3.

Theo tư tưởng của Triệu Quốc Đống thì hai bên bờ sông sẽ xây dựng một công viên văn hóa của Hoa Lâm.

Nơi này có thể làm dân chúng huyện thành hưởng thụ cảm giác mát mẻ của cây cối, cũng có thể phục vụ các hoạt động văn hóa cho bọn họ.

Vi Biểu đi theo Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy rất tự hào. Từng công trình này coi như có một phần công sức của y mà được dựng lên. So sánh với huyện thành Hoa Lâm trước đây thì dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

Công tác xây dựng trên Đại lộ Quế Khê diễn ra rất khẩn trương, thời gian xây dựng xong phải trước khi cầu Quế Khê hoàn thành. Phía đông không có gì để nói, đó vốn là khu đất hoang. Phía tây còn phải chờ giải tỏa xong thì mới chính thức khởi công, còn phải chú ý việc xây dựng công trình kiến trúc hai bên. Một năm qua y đặt hết tâm trí vào công việc này. Bây giờ phía đông đã vào giai đoạn trải nhựa, có lẽ tháng ba là xong, mà phía Tây có lẽ đến tháng năm là xong.

Đại lộ Tân Giang và đại lộ Quế Khê, cầu Quế Khê tạo thành hình chữ thập, một huyện thành Hoa Lâm hoàn toàn mới bắt đầu hình thành.

Triệu Quốc Đống và Vi Biểu đứng ở đầu cầu mà nhìn về phía xa xa.
- Lão Vi, lịch sử sẽ thay đổi trong tay chúng ta. Tôi không biết chúng ta nếu lựa chọn Phương án Bắc Tuyến có thể có hiệu quả như vậy không? Nhưng tôi biết đại lộ Quế Khê và cầu Quế Khê được xây dựng là không sai.

- Đúng thế, bây giờ xem ra chúng ta chọn phương án này là rất sáng suốt. Nếu không phải làm như vậy thì khu vực này sao có thể được xây dựng ngay. Hơn nữa cầu Quế Khê mà làm phía bắc sẽ khiến nơi này rất lâu mới được cải tạo, thậm chí sang thế kỷ sau mới có thể thực hiện.
Vi Biểu chân thành nói. Triệu Quốc Đống quá cố chấp ở vấn đề này đã tạo ra một chút phiền phức. Nhưng điều này làm Vi Biểu tôn trọng và tán thành. Ít nhất các hộ dân được giải tỏa đều hiểu, mà các thường vụ, người có tin tức nhạy bén trong huyện đều biết lý do Triệu Quốc Đống lên An Đô học hai tháng là vì lý do gì.

Trên thực tế chuyện này không thể giấu được ai, mọi người đều hiểu rõ. Vi Biểu rất khâm phục lòng dũng cảm của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên điều này có lẽ có một phần nguyên nhân vì Triệu Quốc Đống có chỗ dựa, nhưng Vi Biểu tự nhận mình ở vị trí của Triệu Quốc Đống sẽ không dám làm như vậy.
- Lão Vi, suy nghĩ của tôi hơi vượt trước thời đại, nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể thực hiện. Mục đích của phát triển là gì? Không phải là cải thiện cuộc sống của dân chúng sao? Phát triển không phải mục đích mà là thủ đoạn, cải thiện cuộc sống quần chúng nhân dân, nâng cao thu nhập của dân chúng, làm dân chúng có hoàn cảnh sống tốt đẹp hơn, đó là mục đích của chúng ta. Hoa Lâm nghèo, điều kiện kém cho nên nhiều người muốn thu hút đầu tư, muốn lôi kéo các công ty đến xây dựng nhà máy mà không quá coi trọng xây dựng thành thị, quan điểm này là không đúng.

- Tôi cũng coi trọng thu hút đầu tư, bởi vì công nghiệp phát triển mới có thể tăng việc làm, mới có tài chính nhiều hơn, chính quyền mới có tài chính nhiều hơn để làm việc. Nhưng chúng ta không thể bởi vì mình thiếu tài chính mà việc gì cũng nhận, làm như thế nào để phát triển hài hòa chính là cách tốt nhất đánh giá năng lực chấp chính của lãnh đạo địa phương.

Vi Biểu lặng lẽ gật đầu và suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói. Y đúng là vẫn xem nhẹ vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này. Vi Biểu vẫn cho rằng cấp trên này của mình lên chức nhanh như vậy chủ yếu là do chỗ dựa mạnh, nhưng bây giờ xem ra chỉ chỗ dựa không thôi thì không thể nói rõ đối phương.

- Lựa chọn phương án trung tuyến tuy huyện phải trả nhiều hơn, thậm chí cá nhân tôi gặp không ít cản trở, nhưng anh nghĩ xem. Nếu như có thể làm các hộ dân vào nhà mới để ở, tránh tình trạng nguy hiểm chực chờ thì tôi thấy nó đáng giá. Hơn nữa tôi tin nếu muốn làm một nơi luôn luôn có sức hấp dẫn thì xây dựng hoàn cảnh thành thị là điều rất quan trọng. Rất khó tưởng tượng một thành thị xuống cấp, nghèo khó lại có thể khiến khách muốn ở lại. Ở điểm này tôi cho rằng dù bây giờ cố gắng hơn nữa nhưng lợi ích sau này mang tới sẽ rất lớn.
Vi Biểu khẽ thở dài một tiếng. Y thế mới biết ánh mắt và trí tuệ của mình là quá ngắn. Triệu Quốc Đống này muốn xây dựng hai con đường ở hai bên đầu cầu không chỉ để đưa tới vài công ty và tăng thuế. Ý tưởng của hắn không hề đơn giản như vậy. Vi Biểu thậm chí còn dám xác định nếu Triệu Quốc Đống sẽ không ở lại Hoa Lâm quá lâu. Hoa Lâm quá bé nhỏ, đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì Ninh Lăng, thậm chí là trên tỉnh mới là sân khấu của hắn.

Quốc Đống thực ra đánh giá rất cao Vi Biểu. Người này ở bất cứ vấn đề gì cũng không tùy tiện theo ý của người khác, nhưng một khi quyết định sẽ kiên quyết đi làm, gặp phiền phức cũng không như người khác là đổ hết sang cho hắn mà tìm mọi cách hóa giải, trừ khi nằm ngoài phạm vi quyền lực của y.
Lúc đầu phân cho Vi Biểu phụ trách mảng xây dựng và đất đai, y cũng không muốn mấy. Nhưng sau khi đã có quyết định thì Vi Biểu lại không hề e ngại, việc gì cũng gánh vác hết, tận tâm trong công việc.

Nhất là đối mặt với Lữ An Bang – một Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng đầy khôn khéo, biểu hiện của Vi Biểu khá xuất sắc. Gần như đã thu thập được Lữ An Bang. Lữ An Bang là thân tín của La Đại Hải nên nhiều lúc cũng giở trò nhưng Vi Biểu chưa bao giờ đi tìm Triệu Quốc Đống. Chỉ riêng điểm này đã làm Triệu Quốc Đống đánh giá rất cao Vi Biểu.

Nhìn đại công trường trước mặt, nếu không bỏ nhiều tâm trí thì sao có thể thuận lợi tiến hành như vậy? Đàm phán với đại biểu các hộ dân, nói chuyện với mấy hộ ngoan cố, đấu trí với người phụ trách của mấy Công ty xây dựng, những chuyện này Triệu Quốc Đống đều có thể tưởng tượng nó khó khăn như thế nào. Có thể trong vòng hơn nửa năm mà làm được như vậy là không dễ dàng gì.

Triệu Quốc Đống cũng không phải người quá rộng lượng. Vi Biểu mặc dù không phải hoàn toàn chấp hành lệnh của hắn như Quế Toàn Hữu và Vương Nhị Khải nhưng cũng khó trách. Người ta là Phó chủ tịch huyện nhiều năm, hắn đến làm Phó chủ tịch thì Vi Biểu có thể thành thường vụ huyện ủy. Lúc này hắn lên làm Chủ tịch huyện, Vi Biểu còn không vào thường vụ thì kiểu gì chẳng có suy nghĩ trong lòng. Nhưng dù như vậy Vi Biểu vẫn làm tốt công việc cũng không đơn giản.

Chỉ tiếc xã hội bây giờ không chỉ nhìn vào mỗi năng lực và phẩm chất.

Triệu Quốc Đống từ chỗ Tương Uẩn Hoa cũng biết bộ máy Hoa Lâm bây giờ có lẽ sẽ điều chỉnh một chút. Vạn Triêu Dương? Rất có thể, Vạn Triêu Dương mặc dù chỉ còn gần năm nhưng sức khỏe đã kém, hơn nữa Chủ tịch Long – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện sang năm sẽ về hưu, nếu nắm chắc cơ hội sang được bên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân để lên cấp chính huyện cũng tốt cho Vạn Triêu Dương. Triệu Quốc Đống nghĩ không ra còn ai có thể thay đổi. Chẳng qua bây giờ không ai biết Kỳ Dư Hồng đang nghĩ như thế nào.

Đáng tiếc Tương Uẩn Hoa cũng không nói rõ sẽ điều chỉnh ai. Chẳng qua chỉ cần không liên quan tới hắn, Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm nhiều. Dù sao kỷ luật tổ chức là phải nghiêm túc chấp hành. Hơn nữa Tương Uẩn Hoa cũng chưa chắc xác định được ai sẽ bị điều chỉnh. Chỉ là Vạn Triêu Dương có cần thay đổi không? Một Phó bí thư Huyện ủy thì đâu phải cấp Trưởng phòng ở huyện lên được mà.

Chẳng lẽ là?

Nếu là như vậy thì mình có thể vận động một chút, có thể có một cấp phó hài lòng thì vẫn tốt hơn một người không quen thuộc mà.

- Lão Vi, tối nay có lịch gì không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tối nay ư?
Vi Biểu ngẩn ra, bây giờ mới mấy giờ mà đã hỏi đến bữa tối?

- Không có gì thì chúng ta lên Ninh Lăng, tối nay có bữa ăn, tôi uống có hạn nhưng không thể không uống. Trưởng ban Chương mời khách.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Trưởng ban Chương? Trưởng ban Chương nào cơ?
Trong lúc nhất thời Vi Biểu không kịp có phản ứng.

- Ôi, còn có thể là Trưởng ban Chương nào chứ? Đương nhiên là Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Vi Biểu ngẩn ra rồi có chút hưng phấn mà nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi đi có tiện không?
- Có gì mà không được chứ? Trưởng ban Chương rất dễ nói chuyện, người hào sảng. Mà hôm nay chỉ là mừng sinh nhật 40 của vợ Trưởng ban Chương thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Vi Biểu liền hiểu ngay ra, đây là cơ hội của y. Bữa tiệc chúc mừng sinh nhật vợ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy đâu phải ai cũng có thể vào. Hơn nữa thân phận của Trưởng ban Chương thì chỉ có thể làm nhỏ, không phải người thân thiết thì sao có thể tham gia.
Lúc này Tào Uyên đang có chút men say nằm trong một câu lạc bộ trên tỉnh thành mà hưởng thụ nhân viên phục vụ mát xa.

Bữa ăn này mặc dù mất 2000 ngàn nhưng Tào Uyên không đau lòng. Y dù sao cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện, có quyền ký trong tay, trả tiền bữa ăn này quá đơn giản. Tào Uyên thực ra phục Triệu Quốc Đống ở vấn đề này. Vấn đề tài chính không giống các Chủ tịch huyện khác, trên 200 tệ là phải có Chủ tịch huyện ký tên. Mà ở Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống bình thường mặc kệ chi tiêu hàng ngày, đương nhiên chi tiêu lớn lại khác. Ngay từ đầu Triệu Quốc Đống đã nói hàng năm do phòng Thống kê tiến hành thẩm tra việc chi trả, hơn nữa người ký tên phải phụ trách. Ý này chính là dùng chế độ quản người, không phải người quản người. Nếu không phải Triệu Quốc Đống còn quá trẻ hoặc có thân phận khác thì đáng để quan hệ. Nhưng đây lại là lãnh đạo trực tiếp của y.

Tào Uyên cảm thấy biểu hiện của mình năm qua cũng được. Sau khi Triệu Quốc Đống từ trường Đảng về, Tào Uyên biết mình không có cơ hội gì ở Hoa Lâm, vì thế y cố gắng phối hợp công việc với Triệu Quốc Đống mà chờ cơ hội.

Tào Uyên vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống ngoài may mắn còn to gan nữa. Nếu không Mai Anh Hoa làm sao có thể bị đá ra khỏi Hoa Lâm, cũng không đến mức gặp chuyện ở Khu Khai Phát Ninh Lăng.

Năng lực, Tào Uyên cảm thấy mình không hề kém Triệu Quốc Đống. Thu hút đầu tư hay chỉnh đốn tác phong làm việc, cải tạo thành thị thì Tào Uyên đều thấy mình đứng ở vị trí của Triệu Quốc Đống cũng có thể làm tốt, thậm chí còn làm tốt hơn.

Hoa Lâm có điều kiện tốt như vậy cơ mà, nhưng Triệu Quốc Đống lại vì việc bảo vệ môi trường mà hạn chế nhiều công ty tiến vào, điều này làm ra không ít tranh cãi. Điều này Tào Uyên cũng rất khó hiểu.

Nếu như ý kiến Triệu Quốc Đống được thông qua trong Hội nghị thường ủy, Hoa Lâm năm nay đã tổn thất trên 20 triệu tiền đầu tư. Ở điểm này Tào Uyên cho rằng tư tưởng của mình tốt hơn Triệu Quốc Đống.

Chẳng qua như vậy làm cho y cảm thấy mình có cơ hội.

Trưởng ban Cừu có quan hệ rất thân với Bí thư Kỳ, Tào Uyên khó khăn lắm mới tạo được quan hệ này. Chỉ cần Trưởng ban Cừu ra mặt nói chuyện với Kỳ Dư Hồng thì vấn đề không lớn.

Cơ hội này quá tốt, phải xem mình có thể nắm chắc hay không? Về phần đi đâu thì Tào Uyên không thèm để ý. Xem ra ba huyện Phong Đình sẽ có điều chỉnh, Tào Uyên không khỏi suy nghĩ đến vấn đề này. Mặc kệ đi đâu thì điều kiện cũng không kém Hoa Lâm mà. Triệu Quốc Đống có thể làm Hoa Lâm thay đổi chỉ trong một năm, Tào Uyên này chẳng lẽ không làm được sao?

……….

Triệu Quốc Đống và Vi Biểu rời khỏi Ninh Lăng thì đã là hơn 9h tối. Hai người lần đầu tiên cùng tham gia một bữa tiệc tư nhân như vậy. Đối với Vi Biểu mà nói có thể tiến vào vòng tròn này là rất có ý nghĩa.

Vi Biểu cũng không rõ tại sao Triệu Quốc Đống lại kéo mình đi cùng. Trong bữa ăn có thể thấy phạm vi không lớn. Lãnh đạo huyện, các cục trên Thị xã cũng không có mấy, phần lớn là bà con của Chương Thiên Phóng và vợ. Hoa Lâm ngoài Vi Biểu và Triệu Quốc Đống ra thì không có ai.

Chương Thiên Phóng có chút ngạc nhiên khi Triệu Quốc Đống và Vi Biểu đến. Triệu Quốc Đống sao biết như vậy thì Chương Thiên Phóng không rõ nhưng y không quá ngạc nhiên. Triệu Quốc Đống có quan hệ rất rộng, ngay cả y cũng không rõ người này sâu đến đâu. Về phần Vi Biểu nhất định là do Triệu Quốc Đống kéo tới. Tại sao Vi Biểu đến mà Triệu Quốc Đống lại ra sức đề cử Quế Toàn Hữu và Vương Nhị Khải, Chương Thiên Phóng cũng có chút khó hiểu.

Vi Biểu cũng hiểu đáng lẽ Triệu Quốc Đống nên gọi Quế Toàn Hữu hoặc Vương Nhị Khải theo. Hai người này được đề cử lên cấp phó huyện đã không còn là bí mật. Nhất là Vương Nhị Khải được đưa thêm vào làm người ta kinh ngạc. Ở tình hình này mà thêm vào đúng là có chút khó hiểu, nhưng chuyện là như vậy làm cho Vi Biểu phải thừa nhận thủ đoạn của Triệu Quốc Đống.

Vi Biểu cảm thấy Triệu Quốc Đống vừa có năng lực, lại có khí phách. Dù là Vương Toàn Hữu hay Miêu Nguyệt Hoa cũng phải thừa nhận điều này. Nếu như việc lôi kéo tài chính trên tỉnh xuống làm đường, kéo được Học viện Nông nghiệp xuống An Đô làm Khu thí nghiệm đã cho thấy quan hệ của Triệu Quốc Đống trên tỉnh. Như vậy việc khai thác khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân, kéo hai Công ty Đại Hoa, Tam Điệp, thu hút Tập đoàn Trần Thị cùng Tập đoàn Xán Hoàng tiến vào thì còn có thể nói là may mắn. Về phần cải tạo thành cũ, xây dựng cầu quế Khê cùng với việc đấu trí với các loại thế lực lại nói rõ thủ đoạn và khí phách của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có năng lực, có bản lĩnh làm việc, nhưng Vi Biểu lại không quen với cách làm của đối phương. Ví dụ như nhảy phiếu, chuyện như vậy xảy ra ở Hoa Lâm chính là làm Thị ủy mất mặt. Hơn nữa còn mạnh mẽ đề bạt Quế Toàn Hữu, Vương Nhị Khải nên Triệu Quốc Đống bị nghi ngờ kéo bè kết đảng, ngoài ra còn có quan hệ mập mờ với Phó Trưởng phòng xinh đẹp của Phòng thông tin kia. Vi Biểu trong một cơ hội ngẫu nhiên thấy người kia có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, trên thực tế Vi Biểu cũng thấy việc này không vấn đề gì, nhưng y vẫn có chút không hài lòng.

Chẳng qua suy nghĩ một chút Vi Biểu lại không nhịn được cười. Mình có tư cách gì để đánh giá đối phương. Đối phương trẻ hơn mình nhiều mà còn làm lãnh đạo của mình, điều này không phải đã nói rõ vấn đề sao?

Lái xe –- Lão Bành đã làm lái xe cho Triệu Quốc Đống hơn năm, đây là người kín miệng, Triệu Quốc Đống cũng coi trọng tính cách này của y, cho nên khi chọn lái xe đã chọn người này.

Lão Bành chỉ có một tật là thích chơi xe, chỉ cần rảnh là lấy chổi lông gà ra phủi bụi, lấy khăn lau xung quanh, đổi xe mới thì càng thích hơn. Lãnh đạo nói chuyện thì y luôn ở trạng thái nghe xong là quên. Chẳng qua lời nói của Triệu Quốc Đống và Vi Biểu làm y rung động, nhiều năm sau vẫn nhớ.

- Tôi làm việc có thủ đoạn thì sao chứ, có thể xúc phạm người khác hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ cần việc của mình có lợi cho Hoa Lâm, có lợi cho dân chúng là được.

- Tôi biết bản thân tôi không được người thích mấy. Tôi không quá quan trọng. Khen tôi cũng được, nhìn quen cũng được, mỗi người có suy nghĩ của mình, có cách lý giải của mình. Anh có bản lĩnh thì làm tốt hơn tôi đi, nếu không đừng có ra vẻ này nọ với tôi, nếu không kết quả sẽ bị tôi đá sang bên.

- Tôi thừa nhận tôi nhiều lúc làm việc không có bàn bạc tước với người, có đôi khi bị người căm hận, nhất là có thể gây phiền phức cho lãnh đạo, nhưng có lúc làm việc nếu như sợ này sợ kia thì có thể làm gì.

- Khi làm việc tôi chỉ cần thấy kết quả. Quan trọng nhất là khiến dân chúng hài lòng là đủ.

- Anh nói tôi kết bè kết phái cũng được, điều này phải xem giải thích của bản thân. Tôi cảm thấy giữa mọi người dùng hai chữ đồng chí đã giải thích rõ vấn đề. Đồng chí, chí cùng nhau thì mới có thể gọi là đồng chí. Nếu chúng ta có suy nghĩ giống nhau, mục đích giống nhau sẽ là đồng chí. Chỉ cần không vì lợi ích cá nhân mà vì lợi ích chung là được. ​