Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 10




Chẳng qua Lưu Thành cũng không phải là muốn tách hẳn khỏi Nước suối Thương Lãng. Y hy vọng thành công ty con có tính độc lập tương đối cao. Mà ở vấn đề này y đã sớm bàn với Trường Xuyên. Trường Xuyên cũng đồng ý với ý tưởng này. Đương nhiên quyền quyết định cuối cùng là của Triệu Quốc Đống.

Lưu Thành mặc dù hiểu rõ Trường Xuyên là người phụ trách chính của Nước suối Thương Lãng, nhưng linh hồn và trung tâm của Nước suối Thương Lãng lại là Triệu Quốc Đống. Chỉ điểm chiến lượng của Triệu Quốc Đống đã khiến Nước suối Thương Lãng phát triển quá nhanh. Mà Lưu Thành cũng hy vọng mình được giúp như vậy chứ không chỉ riêng vấn đề tài chính.

Triệu Quốc Đống hiểu Lưu Thành sớm chú ý đến ngành sản xuất mật ong này. Lưu Thành cũng đưa ra được kế hoạch sơ bộ về việc quy hoạch, xây dựng nhà máy sản xuất ô tô đến lợi dụng thương hiệu của Nước suối Thương Lãng đều khá chi tiết, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.

Tuyệt đối không nên coi thường bất cứ ai. Lưu Thành thay đổi chứng minh thế giới này không thiếu nhân tài. Mà nhân tài có thể thành nhân tài là do y giỏi học tập, đề cao, giỏi nắm bắt cơ hội.

Triệu Vân Hải đi cùng Triệu Quốc Đống lượn lờ trong nhà máy. Năm trước y cũng Triệu Quốc Đống đi dạo như vậy. Chẳng qua tại sao Triệu Quốc Đống chỉ gọi mình y làm Triệu Vân Hải có chút khó hiểu.

- Vân Hải, em thấy Lưu Thành sẽ thành công không?

- Anh, anh không phải nói là thành công hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải thử sức.
Triệu Vân Hải nói.

- Ồ, xem ra Lưu Thành cũng nghe được lời này của anh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vân Hải, em học kinh tế chuyên nghiệp ở trường, như vậy chắc cũng nghiên cứu về tài chính phải không?

- Vâng, chẳng qua em mới học năm hai nên nhiều thứ phải học thêm. Pháp luật kinh tế rất rộng, mấy thứ anh nói thì em cũng xem qua nhưng không hiểu. Anh hy vọng em sau này làm gì?
Triệu Vân Hải cười nói.

- Không phải anh hy vọng em sau này làm gì. Tri thức rất nhiều, tiếp xúc nhiều sẽ có lợi cho sự lựa chọn. Em lựa chọn pháp luật kinh tế, có lẽ ngoài pháp luật thì em cũng có hứng thú với tài chính, kinh doanh, sau này có lẽ em và anh có thể làm những việc khác Trường Xuyên và Lưu Thành.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chuyện khác sao ạ?
Triệu Vân Hải phục Triệu Quốc Đống nhất. Ông anh đột nhiên tạo ra Nước suối Thương Lãng, mặc dù y bây giờ còn không biết quy mô của Nước suối Thương Lãng lớn như thế nào, nhưng chỉ riêng việc lên Cctv quảng cáo, chỉ riêng việc xây dựng chi nhánh mới ở Cát Lâm và An Huy thì cũng có thể thấy công ty đó là rất lớn.

- Ừ, tiến từng bước trong công việc, nhưng cũng tốn nhiều tâm trí, làm như thế nào để mượn sức của người khác mà kiếm tiền giúp mình cũng là một sự lựa chọn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bên đầu tư thì em cũng có thể đọc nhiều một chút. Đầu tư tài sản và đầu tư mạo hiểm thì anh thích đầu tư mạo hiểm hơn. Đầu tư mạo hiểm đòi người ta có ánh mắt, lúc nào rời đi, lúc nào tiến vào ngành sản xuất nào, khoái cảm trong đó là rất lớn. Anh tin chú sẽ thích ngành này.

- Anh, anh cảm thấy em sau khi tốt nghiệp nên vào ngành đầu tư tài chính sao?
Triệu Vân Hải có vẻ suy nghĩ ra gì đó.

- Ừ, như Lưu Thành muốn gdsh, trên thực tế sản phẩm mật ong không phải là mới, có không ít người làm được. Chẳng qua Lưu Thành nói đúng, dựa vào thương hiệu của Nước suối Thương Lãng mạnh mẽ tham gia thì vẫn có thể kiếm được nhiều tiền.
Triệu Quốc Đống nhìn ra xa mà nói:
- Trường em có mạng internet chưa?

- Chưa có ạ. Em nghe nói mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu mới có.

- Nghe nói qua BBS của đại học Thanh Hoa chưa?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Em nghe rồi.
Triệu Vân Hải có chút hưng phấn mà nói:
- BBS của đại học Thanh Hoa đều rất giỏi, bây giờ các trường đại học trong cả nước đều biết, đều muốn vào nhưng có điều kiện rất cao.

- Ừ, anh thấy em cũng đã có cảm giác, Internet là xu thế phát triển tất yếu sau này. Mạng internet sẽ là một ngành sản xuất khổng lồ không thua kém bất cứ ngành nào. Sức ảnh hưởng của nó đối với sự phát triển của xã hội không thua gì phát minh ra điện, bóng đèn…

Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh nhưng lại làm Triệu Vân Hải chấn động.

Máy hơi nước có tác dụng thúc đẩy cách mạng công nghiệp, mạng internet nếu như vậy chẳng phải là cách mạng ngành sản xuất thứ ba sao? Mặc dù Triệu Vân Hải cũng thường xuyên được học máy tính ở trường, thậm chí cũng mua một chiếc máy nhưng y không nghĩ mạng internet có tác dụng lớn như vậy.

Triệu Vân Hải vẫn rất kính phục ông anh, cho rằng ý chí của Triệu Quốc Đống vô hạn, mà quan điểm cũng vượt qua thời đại. Nhưng y đúng là không quen với tư tưởng vượt trội của Triệu Quốc Đống.

- Anh, anh nói mạng internet có thể mang tới sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Triệu Vân Hải thử hỏi.

- Em càng hiểu về nó sẽ càng lúc càng cảm thấy mạng internet khiến thế giới biến hoá như thế nào. Bây giờ có lẽ em chưa thấy nhưng ba năm, nhiều nhất năm năm nữa thì ngành sản xuất tích cực nhất sẽ phải dựa vào tin tức của mạng internet. Cho nên anh hy vọng lúc em còn đi học thì tìm hiểu vấn đề này nhiều hơn. anh hy vọng sau này em có thể thử sức mình trong ngành sản xuất này.

- Nhưng em học bên pháp luật, mạng internet phải thuộc bên Công nghệ mới đúng.
Triệu Vân Hải có chút khó hiểu nói.

- Anh cũng không nói em phải hiểu được máy tính hay phần mềm. Anh chỉ muốn em hiểu rõ xu thế phát triển của ngành sản xuất này, tìm cơ hội trong đó. Em học pháp luật, anh bảo em vào ngành này không cần em là nhân viên kỹ thuật, làm Hacker. Ý của anh là cho em một khoản tài chính, em đầu tư vào mạng internet mà kiếm tiền.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói đúng ra là anh chú trọng mạng internet, anh hy vọng có thể đầu tư mạo hiểm vào ngành sản xuất này.
Triệu Vân Hải cuối cùng đã hiểu ý của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cho rằng mạng internet sẽ là ngành sản xuất chính của xã hội. Mặc dù tương lai của mạng internet bây giờ vẫn còn mơ hồ nhưng Triệu Vân Hải tin vào ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Triệu Vân Hải tin anh mình khẳng định như vậy thì phải có nghiên cứu. Mà y bây giờ chỉ cần là tập trung tinh lực làm ngành này là được.

Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện về xu thế phát triển của mạng internet.

Đến khi Phòng Tử Toàn gọi điện cho Triệu Quốc Đống thì hắn mới về.

Năm qua Phòng Tử Toàn có thể nói là rất vui vẻ. Giá than không ngừng tăng lên làm y lãi lớn. Giá than An Đô trong một năm qua tăng 20 tệ một thấn, thậm chí đạt tới 30 tệ, hơn nữa căn cứ xu thế bây giờ thì giá càng tăng lên.

Phòng Tử Toàn bắt đầu không thỏa mãn với sản lượng khai thác được. Y đang suy nghĩ tăng thêm việc khai thác, mở rộng quy mô nhưng nó lại cần đầu tư.

Triệu Quốc Đống cũng không quá hứng thú với ngành sản xuất này. Mặc dù hắn cũng biết tài nguyên thiên nhiên là ngành lãi lớn của Trung Quốc. Trong 14 năm từ 96 đến 2009 thì các ông chủ ngành than là người kiếm rất nhiều tiền.

Phòng Tử Toàn muốn mở rộng quy mô. Triệu Quốc Đống liền nói với y rằng giá than năm 98 sẽ giảm mạnh do Trung Quốc khủng hoảng kinh tế, đến năm 2001 giá mới quay về, bảo đối phương cân nhắc. Nếu quyết định làm trong ngành này thì tốt nhất bây giờ tích lũy tài chính, đợi đến khi khủng hoảng mua một mỏ lớn hơn thì ổn nhất.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Phòng Tử Toàn chấn động. y nói phải suy nghĩ kỹ.

Cả tết Triệu Quốc Đống rất bận. Lúc này hắn mới phát hiện mình không thể rút chân ra khỏi các mối quan hệ. lãnh đạo cấp trên, bạn bè, bạn học, các quan hệ đều cần duy trì. Nhất là sau khi hắn rời khỏi An Đô khiến quan hệ cũng nhạt đi. Nếu không nhân đợt tết liên lạc thì nhiều quan hệ sẽ dần nhạt đi. Sau này có chuyện gì muốn nhờ người ta thì lại phải mất công quan hệ lại.