Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 56




Lời của Uẩn Hoa mang theo hương vị trêu chọc khiến Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Bí thư Tưởng, nếu muốn đưa Bồng Hoa trở thành quốc lộ thu phí thì không đơn giản như vậy, nói thật, lúc trước dụ dỗ công ty Hồng Hưng và công ty Thái Hoa lên thuyền thì không hẳn là không có phần lừa gạt. Nhưng nếu đã lên thuyền thì mọi người phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhìn về một hướng đúng không? Giám đốc Lữ và cục trưởng Lý không có khả năng không có chút quan hệ nào ở trên tỉnh, bọn họ không thể kêu giúp Hoa Lâm chúng tôi được sao? Hoa Lâm chúng tôi không muốn thái độ bất cần, cũng không phải cứ lên thuyền rồi thì không quản không hỏi, nhưng nếu cảm thấy một việc lớn như vậy mà chỉ dựa vào một mình chính quyền huyện Hoa Lâm mà có thể làm được thì đúng là quá coi trọng chính quyền huyện Hoa Lâm chúng tôi rồi.

Tưởng Uẩn Hoa cười ha ha:
- Cái cậu này, tôi biết ngay là cậu lại thả thòng lọng với hai công ty kia mà, như thế rất tốt, lên thuyền giặc thì dễ chứ rời thuyền thì khó. Chẳng qua cậu cũng đừng đắc tội quá sâu với lão Lữ và lão Lý, công tác sau này của cậu còn cần rất nhiều sự ủng hộ của bọn họ đó.

- Bí thư Tưởng, ngài yên tâm, chuyện này tôi ghi nhớ trong lòng, chỉ là tôi cố ý kéo dài và dồn trước, nếu họ không nhiệt tình làm thì phải ủng hộ Hoa Lâm chúng tôi ở phương diện khác.
Triệu Quốc Đống nói với vẻ thông suốt.

- Ừ, bên lão Lữ thì tôi đã nói rồi, ngân hàng công thương nhiều tiền mà, nếu năm nay bên Hoa Lâm các cậu có hạng mục gì tốt cần thu hút đầu tư thì cậu có thể đi tìm hắn.
Tưởng Uẩn Hoa cũng không nhắc tới Lý Đỉnh Nam, Triệu Quốc Đống hiển nhiên cũng biết Lý Đỉnh Nam đi lại rất thân cận với Mạch Gia Huy và không cùng đường với Tưởng Uẩn Hoa.
- Bí thư Tưởng, ngài không cần phải nhắc, huyện để cho tôi quản lý công tác thu hút đầu tư, bản thân tôi thực sự muốn làm một vài hạng mục về định cư ở Hoa Lâm, coi như là cống hiến chút ít cho Hoa Lâm.

- Ủa? Cậu có đầu mối rồi à?
Tưởng Uẩn Hoa quan tâm hỏi.

Triệu Quốc Đống giới thiệu qua tình hình núi Hốt Luân và xã Kỳ Lân, ánh mắt Tưởng Uẩn Hoa sáng bừng lên, hắn chính là lập nghiệp từ bí thư khu ủy khu Mã Thủ nên giờ nghe thấy có thể khai thác tài nguyên du lịch bên Mã Thủ thì trong lòng rất vui mừng, có điều hắn đột ngột trầm tư không nói khiến Triệu Quốc Đống có chút kỳ quái.

- Quốc Đống, mặc dù cậu tới tạm giữ chức phó chủ tịch huyện nhưng bí thư Kỳ và tôi đối với ý tưởng cán bộ hạ phái tạm giữ chức rèn luyện không còn giống như trước, bởi vì thời gian tạm giữ chức của các cậu tương đối dài, ba năm, thời gian này cũng đủ để các cán bộ từ trên tỉnh xuống như cậu thi triển tài năng. Cho nên bí thư Kỳ và ý của tôi chính là đối với các cán bộ như cậu thì thị ủy suy xét thấy không đối xử như cán bộ tạm giữ chức mà phải giống như cán bộ nhậm chức bình thường, phân công nhận chức cứ dựa theo tình hình các cậu trước mắt.

Triệu Quốc Đống lẳng lặng lắng nghe, hắn biết Tưởng Uẩn Hoa đột nhiên đề cập đến đề tài này thì chắc chắn là có dụng ý.

- Ý tứ của thị ủy rất sâu sắc, nếu như nhóm cán bộ tạm giữ chức các cậu thể hiện được năng lực đặc biệt xuất sắc thì chúng tôi sẽ suy xét giao thêm trọng trách, tỷ như cân nhắc cho vào thường vụ huyện ủy, thậm chí đảm nhiệm phó chủ tịch thường trực.

Trong lòng Triệu Quốc Đống nhảy dựng lên, âm điệu lời nói của Tưởng Uẩn Hoa rất bình tĩnh nhưng trong đó đều có ẩn ý, đó chính là nếu mình có biểu hiện đột phá thì có thể lọt vào tầm khảo sát của thị ủy!

- Quốc Đống, hiện giờ Ninh Lăng sắp lên cấp, hạ tuần tháng 12 sẽ tuyên bố chính thức, liền đó sẽ triệu tập hội nghị ba cấp toàn thành phố, việc lên cấp thì sẽ không thể tránh khỏi việc thay đổi lớn về nhân sự, cậu phải nắm chắc thời cơ và bắt lấy cơ hội.
Tưởng Uẩn Hoa trầm ngâm nói:
- Gần đây bí thư Trâu và chủ tịch Miêu của huyện cậu qua lại thường xuyên với thị ủy, bí thư Kỳ cũng trưng cầu ý kiến về việc tăng bổ nhân tuyển thường vụ huyện ủy và phó chủ tịch thường trực cho huyện ủy các cậu. Tôi kiến nghị sau khi lên cấp thì sẽ thống nhất tiến hành điều chỉnh và bí thư Kỳ cũng đồng ý với ý kiến của tôi.

- Phó chủ tịch Liêu chắc là sẽ tiếp nhận phó chủ tịch thường trực huyện?
Triệu Quốc Đống hỏi có hơi nghi ngờ.

- Lão Liêu thì tuổi khá lớn, hơn nữa bằng cấp cũng hơi thấp, thị ủy cho rằng hắn không phải là nhân tuyển thích hợp nhất.
Tưởng Uẩn Hoa lắc đầu:
- Thời gian của cậu quá ngắn, nếu muốn bắt lấy kỳ ngộ thì nhất định phải có được thành tích gì đó thì mới có thể thuyết phục người khác, thép tốt thì dùng làm lưỡi đạo, cậu có hiểu ý của tôi không?

Triệu Quốc Đống gật gật đầu như nghiền ngẫm ra:
- Tôi hiểu được.

- Bản chất lão Hải rất tốt, công tác và tư tưởng nếu có chuyện gì thì phải báo cáo với hắn nhiều vào.

Trong lòng Triệu Quốc Đống chợt run lên, gật đầu trịnh trọng nói:
- Bí thư Tưởng, ngài yên tâm, tôi biết làm thế nào.

Tưởng Uẩn Hoa gật gật đầu hài lòng rồi không nói gì thêm.

Trên đường từ An Đô về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cân nhắc trong lời của Tưởng Uẩn Hoa có nhiều điểm chưa thấu, lời của người trong quan trường đều cầu sự hàm súc, Tưởng Uẩn Hoa cũng có nguyên nhân vì Liễu Đạo Nguyên, hơn nữa mình cũng đã có hai lần tiếp khách khá hợp ý cùng hắn nên mới có thể thấu triệt được như thế.

Ý tứ của Tưởng Uẩn Hoa rất rõ ràng, chỉ sợ hạng mục khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân là một thủ đoạn làm lóa mắt, thời điểm này cần phải đẩy nó lên không chút do dự.

Hai hạng mục giao thông lớn đã giúp mình dành được khá nhiều hi vọng của mọi người, nếu như có thể đẩy hạng mục khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân lên thì chắc chắn sẽ càng củng cố thêm ưu thế của mình.

Chẳng trách mỗi lần hội nghị thì Trâu Trì Trường đều chỉ nói lướt qua hai hạng mục giao thông lớn, khó trách thời gian này Miêu Nguyệt Hoa cũng chiếm lấy chiếc Santana của hội nghị hiệp thương chính trị về dùng để chạy lên Ninh Lăng. Vốn mình còn tưởng cô bị mình kích thích nên cũng muốn chạy đi tìm vài hạng mục, ai ngờ là lại đi cùng đường với Trâu Trì Trường lên trên để vận động chuyện tiến vào thường vụ huyện ủy và phó chủ tịch thường trực huyện.

Triệu Quốc Đống vốn tính toán làm quy hoạch hạng mục du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân này tỉ mỉ một chút, đồng thời bên ủy ban nhân dân cũng phải nghiên cứu cẩn thận xem làm thế nào để phát triển sản nghiệp du lịch đi đôi với bảo vệ hoàn cảnh sinh thái, song song với đó là bảo đảm khu du lịch phát triển theo hướng lâu dài, hơn nữa cũng phải nghiên cứu xem cuối cùng là dùng phương thức nào để thực hiện và đầu tư hợp tác cùng phát triển.

Nhưng giờ xem ra cần phải nắm chắc thời gian, cũng cần phải làm trước thời hạn, ký tạm một hiệp định sơ bộ cũng là một biện pháp tốt.

Triệu Quốc Đống không muốn bởi vì chính trị mà làm cho ngày sau phát sinh vô số sự tình phải tranh luận nhưng cũng không muốn vì nguyên nhân này mà phụ với ý tốt của Tưởng Uẩn Hoa.

Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống liền lấy điện thoại ra định liên hệ với công ty Tinh Hán một chút, nhưng sau khi nghĩ lại thì Triệu Quốc Đống liền loại bỏ ý nghĩ này mà gọi điện thoại ngay cho Triệu Trường Xuyên, yêu cầu hắn phái người nắm chắc thời gian tiếp xúc liên hệ với công ty Tinh Hán, từ phương diện Nước suối Thương Lãng để thúc giục công ty Tinh Hán nắm chắc thời gian.

Sau khi trở lại Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống liền làm một báo cáo toàn diện về hạng mục khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân với La Đại Hải.

La Đại Hải thấy Triệu Quốc Đống đột nhiên đẩy ra hạng mục này thì khá kinh ngạc, lúc trước hắn cũng mơ hồ nghe nói Triệu Quốc Đống cùng Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu đi lại thân cận, gần như tuần nào cũng phải đi tới xã Kỳ Lân một chuyến, nhưng giờ xem ra mình đã hiểu lầm đối phương.

- Quốc Đống, vì sao một hạng mục lớn như vậy mà cậu không nói sớm một chút?
La Đại Hải tuy rằng nhíu mày nhưng trong lời nói cũng không che giấu được sự vui sướng.

- Chủ tịch La, chuyện này đúng là cần phải trách tôi. Đây vốn là công tác của phó chủ tịch Tân, bởi vì tôi có người quen ở bên ủy ban tôn giáo tỉnh cho nên định giúp phó chủ tịch Tân về chuyện xác định xã Kỳ Lân làm nơi dành cho các hoạt động tôn giáo hợp pháp lúc trước, không ngờ thông qua người quen giới thiệu nói xã Kỳ Lân này có phong cảnh đẹp cho nên tôi mới có ý định thu hút đầu tư du lịch.

- Nhưng các công trình cơ sở bên xã Kỳ Lân quá kém, tôi cũng tìm một vài người bạn liên hệ hỗ trợ nhưng giai đoạn trước mắt cũng chỉ có công ty Tinh Hán xuất hiện mới xem như là có chút mặt mũi. Hơn nữa tuần trước người bạn của tôi đã mời mấy người phụ trách công ty Tinh Hán đến xã Kỳ Lân và núi Hốt Luân đi dạo một vòng, tuy rằng bọn họ rất xem trọng tài nguyên du lịch núi Hốt Luân và xã Kỳ Lân nhưng dự tính muốn khai thác thì lượng tài chính quá lớn, ước chừng mấy chục triệu, họ cảm thấy một nhà thì không chịu được cho nên đi liên hệ với các nhà đầu tư bên Chiết Giang. Tôi cũng bắt cầu dẫn lối giúp bọn họ tìm một ít nhà đầu tư có thực lực để xem bọn họ có thể bắt tay hay không. Hôm nay bọn họ chính thức trả lời rằng có ý nguyện khai thác phương diện này, cho nên tôi mới tức tốc từ An Đô trở về báo cáo ngay với ngài.

Vẻ mặt của Triệu Quốc Đống cũng lộ rõ vẻ lo sợ bất an và tự trách, La Đại Hải thấy thế thì trong lòng cũng nhẹ nhõm:
- Quốc Đống, cậu cũng không cần tự trách, đây là chuyện tốt, tôi chỉ nói cậu nên báo trước ít tin tức, có như vậy thì huyện chúng ta cũng có thể tiến hành chuẩn bị suy xét toàn diện sớm.

- Chủ tịch La, sau này nhất định tôi sẽ chú ý.
Triệu Quốc Đống gật gật đầu.

- Ừ, thực lực công ty Tinh Hán này thế nào? Số vốn đầu tư mà bọn họ chuẩn bị khai thác địa phương này là bao nhiêu?
La Đại Hải quan tâm nhất là vấn đề này, một người trẻ tuổi một lòng một dạ công tác như Triệu Quốc Đống thật hiếm thấy. Hãy xem hắn mới đến có mấy tháng mà công tác được phân công quản lý sinh sôi nảy nở, hai hạng mục giao thông lớn được nhận số vốn đầu tư kiến thiết lớn chưa từng có trong huyện.

- Công ty Tinh Hán là một công ty tư doanh bên Chiết Giang, chủ yếu khai thác, kiến thiết và kinh doanh quản lý về nhà hàng khách sạn và tài nguyên du lịch, khách sạn Nhã Văn ở Miên Châu, An Xương là hạng mục kinh doanh kiến thiết khai thác của bọn họ. Nghe nói bọn họ còn vừa mới tiếp nhận làm nhà hàng Lam Sơn.
Triệu Quốc Đống dừng lại một chút:
- Núi Hốt Luân xã Kỳ Lân có phạm vi hơn mười dặm, dự tính đại khái của bọn họ là muốn chia làm ba giai đoạn khai thác kiến thiết, tổng vốn đầu tư gần 100 triệu, giai đoạn đầu sẽ đầu tư 60 triệu để kiến thiết.

La Đại Hải hít một hơi lạnh, giai đoạn đầu sẽ đầu tư 60 triệu?! Con số này nghe thật khủng khiếp?

- Quốc Đống, thanh danh Lưu Hoa Cốc tôi cũng nghe nói qua, nếu như công ty Tinh Hán này là nhà đầu tư khai thác Lưu Hoa Cốc thì tôi cũng không lo lắng. Chỉ có điều giai đoạn đầu mà đầu tư 60 triệu liệu có phải quá lớn hay không, công ty Tinh Hán liệu có thể chịu được khoản tài chính khổng lồ như vậy hay không? Huyện cũng không có khả năng hỗ trợ đồng nào, mà cơ sở thiết bị trong huyện cũng không có khả năng bỏ ra làm kiến thiết, tất cả đều chỉ do một mình bọn họ giải quyết đó.

Triệu Quốc Đống nghe ra hàm ý của La Đại Hải, công ty Tinh Hán hứng thú lớn như vậy, nó có thực lực lớn như vậy sao? Đừng làm được nửa công trình rồi mang lên huyện rồi khi đó mới thật sự là một cái gánh nặng lớn.

- Chủ tịch La, tài chính huyện chúng ta đâu khó khăn đến như thế, không nên để tiền nhàn rỗi làm gì? Diện tích núi Hốt Luân xã Kỳ Lân không nhỏ, nếu muốn làm đồng bộ toàn bộ thì cũng phải mấy chục triệu. Một mình công ty Tinh Hán cũng không chịu được cho nên họ mới mời nhiều nhà đầu tư chung tay khai thác.

Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Giai đoạn một công ty chỉ chuyên biệt khai thác tài nguyên du lịch nên số vốn cần chuẩn bị tương đối lớn, nếu không chuẩn bị đầy đủ thì bọn họ cũng không dám đường đột ra tay. Tôi cũng đặc biệt điều tra tình hình công ty bọn họ, tình trạng kinh doanh khách sạn Nhã Văn đang rất tốt, khách đến nhà hàng ở Miên Châu ngày một tăng, Lưu Hoa Cốc có thể nói là kiểu mẫu trong khai thác tài nguyên du lịch, cho nên tôi mới có thể mời công ty bọn họ tới đây khảo sát.

- Quốc Đống, chuyện này không phải là nhỏ, ý kiến của tôi vẫn là để văn phòng ủy ban nhân dân huyện thảo luận một chút rồi mới quyết định, mặt khác lão Trâu biết chuyện này chưa?
Ánh mắt của La Đại Hải dừng lại trên mặt Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Trâu chắc là chưa biết được, tôi báo cáo với ngài chuyện này đầu tiên.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Ừ, vậy chúng ta phải thương nghị chuyện này cho tốt.
La Đại Hải gật gật đầu thật mạnh:
- Bên huyện ủy thì tạm thời chưa nhắc tới, bảo lão Vi, lão Tân và lão Uông tới đây, chúng ta cùng nhau thương nghị, chờ bên này làm đầy đủ rồi chúng ta sẽ đưa lên hội nghị thường ủy để thảo luận.

Trở lại văn phòng, Triệu Quốc Đống cân nhắc tâm tư của La Đại Hải, chuyện lớn như vậy mà chỉ có ủy ban nhân dân làm thì không được, chắc chắn phải đưa lên hội nghị thường ủy để nghiên cứu. Chỉ có điều ý của La Đại Hải cũng rất rõ ràng, tạm thời không đưa lên hội nghị thường ủy, hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người trong văn phòng ủy ban nhân dân huyện đều tham gia, hắn chỉ kêu Vi Biểu và Tân Tồn Hoán.

Ý tứ trong chuyện này cũng khá vi diệu, Liêu Vĩnh Trung và Miêu Nguyệt Hoa đều bị gạt bỏ ra ngoài, chẳng qua loại chuyện này có thể giấu diếm được sao? Làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Quan hệ giữa La Đại Hải và Trâu Trì Trường ngày càng căng thẳng, nhất là khi việc Trâu Trì Trường rời đi đã được định, hai phe căng thẳng mà dường như Trâu Trì Trường còn muốn bảo trì sức ảnh hưởng của mình trong huyện Hoa Lâm sau này. Điều này khó tránh khỏi sẽ khiến cho La Đại Hải bất mãn, nhất là ở thời điểm liên minh giữa Trâu Trì Trường và Phương Trì Quốc sắp tan rã, La Đại Hải dường như cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa.

Triệu Quốc Đống cũng thở dài một hơi, thời điểm Hoa Lâm lên cấp sắp tới gần, Hoa Lâm xem ra cũng sẽ nghênh đón một cơn sóng thay đổi nhân sự lớn, nghe nói sau này Trâu Trì Trường tới xã ủy làm chủ tịch ủy ban mặt trận thống nhất, nhưng nếu muốn tiến vào thường vụ xã ủy thì có chút khó khăn. Chủ tịch ủy ban mặt trận tổ quốc trong xã ủy hiện giờ cũng không phải ủy viên xã ủy, lúc này còn chưa xác định thường vụ xã ủy sau này sẽ có bao nhiêu người, có giữ nguyên số ủy viên xã ủy hiện giờ hay là tăng thêm hai người? Hình như đến bây giờ ngay cả tỉnh cũng chưa xác định rõ.

Liêu Vĩnh Trung không lên được vị trí phó chủ tịch thường trực huyện thì có vẻ xấu hổ, sau này dù là ai tới làm phó chủ tịch thường trực huyện thì Liêu Vĩnh Trung cũng phải giao chức trách cho người đó, mặc dù trong lòng nhất định không thoải mái nhưng việc phân công công tác liên tục này lại không biết lại gợi ra bao nhiêu cơn sóng.

Vấn đề thay đổi nhân sự trong huyện phức tạp rối rắm khiến Triệu Quốc Đống hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu mấy cái, cơn buồn ngủ thật khó chịu.