Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 12




- Ồ? Là như thế nào?

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, tình hình Hoa Lâm thì ngài còn không biết sao? Công nghiệp ư, cái gì là công nghiệp chứ? Chỉ là mấy nhà máy khó khăn, hiệu quả kinh doanh kém. Hay là mấy Công ty xây dựng nhỉ?
Mã Bản Quý khinh thường nói:
- Mấy nhà máy sắp phá sản có thể gọi là công nghiệp sao? Giao thông, hệ thống giao thông Hoa Lâm có thể nói kém nhất cả Ninh Lăng. Ngài từ Sở Giao thông đi ra nên mảng này ngài không thoát được. Thu hút đầu tư cũng thế, Hoa Lâm có gì đáng để người ta chú ý và ném tiền vào? Khoa học kỹ thuật, ồ, tôi không biết Hoa Lâm có khoa học kỹ thuật gì.

Mã Bản Quý nói như vậy nhưng Triệu Quốc Đống không hề giận. Hắn không biết người này có phải được phái tới gây mâu thuẫn không, nhưng suy nghĩ một chút thấy không giống. Mình không phải thằng ngốc mà tin ngay lời đối phương. Hơn nữa đây là quy định của Hội nghị thường ủy, mình dù bực bội cũng phải làm mà.

- Lão Mã, tình hình Hoa Lâm đúng là rất kém, chẳng lẽ nói mấy năm trước đến giờ vẫn không có biến hoá gì sao? Anh nói lãnh đạo huyện ta có thể thấy mấy điểm này không?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tùy ý mà hỏi.

- Nếu nói lãnh đạo huyện không bản lĩnh là không đúng, ít nhất Chủ tịch Điền cũng có chút bản lĩnh.
Mã Bản Quý ấp a ấp úng một chút rồi nói.

- Ồ, tôi tới Ninh Lăng nghe thấy không ít người nói tới vị Chủ tịch Điền kia, nhưng chưa từng gặp mặt, không biết vị Chủ tịch Điền là thần thánh phương nào mà nhiều người nhắc tới như vậy?
Triệu Quốc Đống đúng là có chút tò mò về Điền Ngọc này.

- Ha ha, cái này, Chủ tịch Triệu, chuyện này trong lúc nhất thời không thể nói rõ. Ngài vừa tới, ở một thời gian là sẽ biết. Được rồi, tôi không làm phiền ngài. Chủ tịch Triệu nghỉ một chút nhưng không được quên bữa đó.
Mã Bản Quý cũng hiểu mình ngồi tiếp sẽ nóng mông nên vội vàng đứng dậy muốn chạy.

- Lão Mã, còn sớm mà, tôi muốn nghe một chút về Chủ tịch Điền kia.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói, hắn lấy một điếu Trung Hoa ra rồi châm hút.

Giống như bị câu nói lạnh nhạt của Triệu Quốc Đống làm cho sợ hãi, Mã Bản Quý vốn định đi nhưng đã phải xoay người lại, cười khổ một tiếng mà nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài có phải muốn hại tôi không? Nếu để người khác biết tôi nói loạn với ngài, tôi còn có thể làm ở nhà khách Huyện ủy sao?

- Anh đang làm tốt ở nhà khách, sau này có lẽ còn tốt hơn nữa. Đây là lời tôi nói, anh phải nhớ kỹ.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Về phần mấy tin đồn kia tôi hỏi anh hiểu rõ tình hình, chẳng lẽ còn cần xin chỉ thị của ai sao? Hoặc là anh không tự tin các nhân viên của không giữ miệng, lo lắng bọn họ nói ra sao?

Bị Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm như vậy, Mã Bản Quý cảm thấy ấn tượng thân thiện về Triệu Quốc Đống đã biến mất. Y nuốt nước miếng rồi nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi không nói gì mà, thực ra tôi không biết mấy, tôi …

- Được rồi, nếu anh thật sự không biết gì thì có thể đi.
Triệu Quốc Đống hút một hơi thuốc, làn khói bay ra ngoài tạo thành vòng cung:
- Nhưng nhớ về sau trước mặt tôi anh đừng nói gì cả.

Mã Bản Quý tái mặt lại, y muốn đi nhưng lại không cam tâm. Mã Bản Quý cười khổ nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi chỉ biết một chút tình hình, về phần nội tình sau lưng thì tôi không rõ.

- Anh cứ nói thứ mình biết, đầu tôi không phải đất sét, biết suy nghĩ. Tai tôi không phải chỉ nghe một phía, không phải có thể có thể nghe anh nói.
Triệu Quốc Đống chỉ vào ghế rồi nói:
- ngồi đi, anh cảm thấy con người tôi là loại người không giữ được miệng mình sao?

- Chủ tịch Triệu, ngài không biết là Hoa Lâm này rất phức tạp sao?
Mã Bản Quý khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh.

- Nghe nói con anh học ở đại học An Đô?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tùy ý mà nói.

Mắt Mã Bản Quý sáng lên mà nói:
- Đúng, Chủ tịch Triệu, ngài cũng biết?

- Ừ, học gì?
Triệu Quốc Đống phun một hơi thuốc. Giả vờ lạnh nhạt và hút thuốc không quá thích hợp với hắn, nhưng muốn giả vờ chín chắn với người hơn mình tầm 20 tuổi thì Triệu Quốc Đống đúng là không tìm được biện pháp nào tốt.

- Học pháp luật tại đại học An Nguyên.
Mã Bản Quý có chút tự hào mà nói.

- Ừ, có dự định ở lại An Đô không?

Triệu Quốc Đống cũng biết lời này hơi đường đột, nhưng hắn muốn nắm giữ tình hình Hoa Lâm trong thời gian ngắn nhất có thể. Nếu như nói hắn mất tầm nửa năm mới tìm hiểu được chi tiết về cán bộ Hoa Lâm, vậy hắn không có thời gian và tâm trí như vậy. Mã Bản Quý này là đối tượng thích hợp nhất bây giờ. Mà muốn tên này tình nguyện làm việc cho hắn thì chỉ dựa vào uy hiếp là không đủ, cần phải có lợi ích.

Mã Bản Quý thấy môi mình khô khốc. Con y đã học năm thứ ba, sắp tốt nghiệp và sẽ phải lo việc làm. Bây giờ mặc dù quốc gia không phân công công việc, nhưng vấn đề công tác thì không sao? Nhưng con y đã nói rõ không về Ninh Lăng, không về Hoa Lâm. Nhưng An Đô dễ ở lại vậy sao?

Chỉ sợ con trai, con gái Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện tốt nghiệp đại học, muốn ở lại An Đô cũng không dễ. Nhưng bây giờ Mã Bản Quý lại thấy hy vọng.

- Sao không có, chỉ là tỉnh thành đâu dễ ở lại như vậy? Trường bây giờ không phân công công việc, nếu phân tới công ty nào đó thì cuộc sống sẽ khó khăn.
Ở Huyện ủy chưa ai nói với Mã Bản Quý về việc này, dù có hỏi cũng chỉ nói cố gắng học tốt và xin vào cơ quan nhà nước. Mà bây giờ vị Chủ tịch Triệu này lại tỏ vẻ tùy ý như vậy, giống như việc này là rất đơn giản.

- Lão Mã, anh nếu tin tôi thì sau này con anh có gì cần tôi giúp thì cứ nói. Chuyện khác không dám nói, chuyện này thì không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.

Mã Bản Quý tất nhiên biết ý trong lời của đối phương. Nếu mình đi theo y, vậy công việc của con mình sẽ không vấn đề gì, đây là giao dịch, nói khó nghe là thu mua. Nhưng trên đời này có gì là không giao dịch? Chỉ là xem anh ra giá có đủ hay không. Mà bây giờ mình không còn lựa chọn, nhưng lại muốn đối phương mua mình. Bởi vì điều kiện Triệu Quốc Đống đưa ra, Mã Bản Quý không thể từ chối.

Gần tiếng sau Mã Bản Quý có chút hưng phấn rời khỏi chỗ ở của Triệu Quốc Đống. Đối phương cần biết gì thì y đều đã nói. Mã Bản Quý cũng hiểu Triệu Quốc Đống sớm muộn sẽ biết, dù không hiểu rõ bằng mình nhưng đa số thì sẽ có.

Triệu Quốc Đống ngồi dựa lưng vào ghế và nở nụ cười.

Thú vị, hắn trong lúc nhất thời không biết dùng từ gì để đánh giá Điền Ngọc, có tình có nghĩa hay to gan? Đi trên đây thừng sao?

Dù như thế nào thì Triệu Quốc Đống cũng thừa nhận Điền Ngọc có năng lực. Năng lực sợ là có nhiều phương diện, bao gồm cả trên giường, nếu không sao có thể làm mấy người phụ nữ ngoan ngoãn như vậy.

Điền Ngọc năm 31 tuổi còn là một nhân viên bình thường của cục Nông nghiệp thành phố, 38 tuổi đã lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện, hơn nữa chút thì thành Chủ tịch huyện. Bảy năm mà phát triển nhanh như vậy, nguyên nhân không gì khác mà do dám đặt cược. Đặt cược vào Phó cục trưởng cục Nông nghiệp Mạch Gia Huy lúc ấy. Mạch Gia Huy phát triển, y cũng phát triển theo.

Điền Ngọc có thể tạo nhiều sóng gió ở Hoa Lâm như vậy thì không thể không có bản lĩnh. Nhất là ở một huyện tài chính một năm thu vào vài chục triệu thì đó là nhân tài.

Theo Mã Bản Quý nói thì Điền Ngọc đã suy nghĩ không ít biện pháp ví dụ như tài chính trợ cấp. Y quan hệ khá tốt với Sở Dân chính trên tỉnh, hàng năm có thể kéo không ít tài chính. Dù La Đại Hải rất khó chịu với Điền Ngọc nhưng điểm này không thể không thừa nhận Điền Ngọc.

Đồng thời Điền Ngọc hàng năm cũng có thể gọi được một vài hạng mục, tài chính từ Sở nông nghiệp và sở Lâm nghiệp tỉnh tới Hoa Lâm, thậm chí có tài chính không thông qua thành phố, trực tiếp đưa thẳng tới Hoa Lâm, làm cho mấy cơ quan trên thành phố chỉ có thể trơ mắt nhìn tài chính chảy vào túi Hoa Lâm. Điều này khiến Hoa Lâm mặc dù là huyện nghèo cấp quốc gia nhưng cơ quan nhà nước vẫn sống tốt.

Mấy huyện khác như Thương Hóa, Phong Đình, Tào Tập cũng nghèo khó như Hoa Lâm thì khó hơn nhiều. Đến tết cán bộ đều chửi huyện vì không có tiền mừng, nhưng quả thật muốn để bọn họ bỏ công việc thì không ai dám.

Về phần việc Điền Ngọc ngã ngựa, Mã Bản Quý chỉ có thể cung cấp tin bên ngoài. Nhưng dù là Mã Bản Quý hay Triệu Quốc Đống đều có thể xác định đây là người gài bẫy cho Điền Ngọc chui vào. Phải biết Điền Ngọc rất cẩn thận. Mặc dù quan hệ với mấy người phụ nữ thì có người biết nhưng không có chứng cứ.

Cũng may Điền Ngọc còn có bản lĩnh, chạy thoát khỏi vực thẳm, giữ lại cơ hội. Đây có thể nói là thủ đoạn rất cao của y.