Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 47




Từ Hoành nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, y xác nhận Triệu Quốc Đống không phải nói bừa nên gật đầu nói:
- Quốc Đống, không cần biết cậu đi đâu, ít nhất cậu có suy nghĩ này là được rồi. Xuống cơ sở rèn luyện mặc dù khổ nhưng đúng là cho con người ta học được nhiều thứ mà cả đời không thể tiếp xúc. Tôi không hối hận quãng thời gian khó quên đó.

- Được rồi, hai người đừng ở đó ra vẻ thâm thúy nữa. Hai ông chủ nếu muốn so về kinh nghiệm và lý tưởng thì về sau có thời gian nhấm nháp. Nào, uống rượu, đừng lãng phí rượu nho nước Pháp.

Nếu người khác đã dùng toàn lực mà hoạt động, Triệu Quốc Đống biết mình không thể ngồi im một chỗ mà đợi bánh rơi xuống đầu, cũng phải tìm kiếm quan hệ thì mới có thể thực hiện ý đồ chứ.

Từ Hoành nhắc cũng có lý. Việc lựa chọn nhiều cán bộ trẻ tuổi xuống cơ sở rèn luyện thì không thể tới mấy huyện giàu được, hơn phân nửa là tới huyện nghèo khó. Không chừng lúc xuống lãnh đạo địa phương cũng không coi trọng, không được chào đón.

Toàn tỉnh có 14 thành phố, Thị xã trực thuộc có thể chia làm ba loại. Một loại chỉ có riêng An Đô – thủ phủ của tỉnh An Nguyên, là thành phố lớn hàng đầu của khu vực Trung tây, dù là từ chính trị, kinh tế, văn hóa, giao thông, lịch sử, địa lý, dân cư đều không hổ là trung tâm.

An Đô về bất cứ chỉ tiêu gì cũng không thành phố nào sánh bằng. GDP chiếm hơn 33% toàn tỉnh, dân cư cũng chiếm một phần bảy, văn hóa phát triển, có thể nói đây là thành phố trung tâm của tỉnh An Nguyên, thậm chí cả khu vực.

Xếp vào loại thứ hai là những thành phố có xu thế phát triển tốt. Miên Châu cùng Kiến Dương được xưng động lực phát triển kinh tế của An Nguyên, hai thành phố này phát triển mạnh về luyện kim, chế tạo máy móc, bây giờ ngành sản xuất điện tử cũng phát triển mạnh, tốc độ phát triển đã vượt qua An Đô. Chẳng qua GDP còn kém khá xa An Đô, nhưng cũng hơn các nơi khác trong tỉnh.

Loại thứ hai trong thứ hai chính là mấy thành phố như Lam Sơn, Tân Châu cùng với Lô Hóa, Vinh Sơn cùng Đường Giang. Mấy thành phố này có tài nguyên, giao thông và phát triển tương đương nhau. Lô Hóa, Đường Giang cùng Vinh Sơn là ba thành phố công nghiệp, năm 60, 70 chỉ kém mình aad. Nhưng vào năm 80 thì do tài nguyên cạn kiệt, kinh tế thay đổi chậm nên kém đi. Mà Lam Sơn cùng Tân Châu lại lợi dụng chính sách của quốc gia mà điều chỉnh sự phát triển, nhanh chóng vượt qua ba thành phố kia, nhưng tổng thể mấy thành phố này là tương đương nhau.

Loại thứ ba là các nơi nghèo của tỉnh An Nguyên, nhưng cũng chia làm hai. Loại một là ba nơi Nam Hoa, Vĩnh Lương, Hoài Khánh. Kinh tế ba nơi này lạc hậu nhưng dân cư đông đảo, là nơi cung cấp lao động chủ yếu cho các nơi khác, là nơi dễ có nhân tài. Hiện tại có không ít lãnh đạo tỉnh An Nguyên, thậm chí tỉnh xung quanh xuất phát từ nơi này.

Cuối cùng chính là ba nơi nghèo khó nhất: Thông Thành, Thiên Châu và Ninh Lăng. Từ khi Trung Quốc thành lập thì ở đây vẫn là nơi nghèo nhất An Nguyên, dân cư cũng không ít, địa hình đồi núi, lại không có bao tài nguyên, công nghiệp chậm phát triển, nông nghiệp kém. Đây vẫn là nơi mà Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên đau đầu.

Ai cũng muốn tới mấy nơi như An Đô, Miên Châu cùng Kiến Dương. Dù xuống quận, huyện cũng được. Nếu không được thì tới mấy thành phố xếp thứ hai cũng ổn, nhưng chia tới khu thứ ba thì sợ rằng đây là bị đày ải chứ không phải đề bạt.

Chẳng qua đây lại không phải vấn đề đối với Triệu Quốc Đống, cũng không phải hắn không muốn tới nơi tốt. Mà là hắn muốn thoát khỏi cuộc sống văn phòng suốt ngày đọc báo. Dù cho hắn lên xã miền núi, chỉ cần có thể làm người ta kích động thì mệt, khổ tới đâu cũng đáng. Tuổi trẻ nếu không phấn đấu hai năm, theo tuổi tăng lên thì ý chí sẽ dần biến mất.

Nghĩ xa có tác dụng gì, nên cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được là ổn.

Nếu nói muốn thông bên Ban Tổ chức cán bộ thì Liễu Đạo Nguyên là người thích hợp nhất. Nhưng Liễu Đạo Nguyên đã rời khỏi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gần hai năm nhưng sức ảnh hưởng cũng còn một chút. Chỉ riêng cuộc gọi điện buổi sáng hôm nay và nhanh chóng có tin chính xác là biết. Nhưng hắn cứ mãi phiền Liễu Đạo Nguyên cũng không hay. Lúc đầu hắn từ chối lời mời của Liễu Đạo Nguyên, bây giờ lại muốn y giúp thì có chút xấu hổ.

Hai người cạnh tranh kia đều có chỗ dựa, có thể làm Trầm Tự Nhiên và Hầu Tuyết Phong hợp sức chống hắn thì không có chút tự tin là không đúng. Trước khi biết chỗ dựa của hai người kia là gì, Triệu Quốc Đống đành phải mặt dày nhờ Liễu Đạo Nguyên giúp.

Nhưng chỉ mình Liễu Đạo Nguyên thì chưa chắc đã ổn. Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ nếu Liễu Đạo Nguyên toàn lực giúp thì chắc không vấn đề gì. Nhưng với thân phận của Liễu Đạo Nguyên bây giờ thì có thể vì một việc nhỏ mà hoạt động cố gắng sao? Việc khó trong mắt hắn, nhưng trong mắt Liễu Đạo Nguyên có lẽ là việc nhỏ.

Lưu Triệu Quốc nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì cũng vừa ăn xong. Nghe Triệu Quốc Đống có chuyện cần báo cáo với mình, Lưu Triệu Quốc cười phá lên nói:
- Chú có thể có chuyện gì báo cáo với anh? Anh không phụ trách chú, chú là người trên tỉnh, muốn thì báo cáo với Chánh Dương đó. Ồ, đúng rồi, Chánh Dương theo lãnh đạo ra nước ngoài mở rộng tầm mắt, sao, tối có định tới chỗ anh không?

Triệu Quốc Đống mặt dày cười nói:
- Lưu ca, anh là lão lãnh đạo của em, lại là quan anh, em có việc báo cáo với anh là đương nhiên mà. Thái ca sợ rằng chục ngày nữa mới về tới.

- Hừ chị dâu chú vẫn nhắc sao chú không tới nhà chơi? Xem ra cô ấy có chuyện muốn nói với chú.
Lưu Triệu Quốc cười nói.

- Đừng, Lưu ca, em không dám đi đâu. Chị dâu bị cô bé kia cho uống thuốc mê nên muốn tác hợp. Em và cô bé đó không hợp, không có cảm giác, năm ngoái chỉ là thấy cô bé đó đáng thương mà thôi. Vậy mà bây giờ ném đi không được.

Triệu Quốc Đống nghe thấy liền đau đầu. Vợ Lưu Triệu Quốc là người Đông Bắc, đã nói là một tràng, không cho ai cơ hội cãi lại. Bây giờ không biết sau lại thấy Lam Đại ất được, không ngừng bóng gió nói Triệu Quốc Đống phải chịu trách nhiệm, không được bạc tình bạc nghĩa.

- Chú được đó. Lam Đại học ở Học viện ngoại ngữ, người lại xinh, cao, anh thấy rất hợp với chú mà. Chẳng lẽ nói bố cô ấy xảy ra chuyện, làm con gái không thể có bạn trai? Anh thấy đầu óc chú còn tư tưởng lạc hậu, Trung Quốc đã sớm không có chính sách liên quan rồi.
Lưu Triệu Quốc thấy mấy người chờ mình nên nói:
- Chú đừng dập máy, đợi chút.

Lưu Triệu Quốc che máy rồi nói:
- Bố trí ở đâu?

- Chánh văn phòng Tiền đã cùng mấy người sếp Trần đi về, bây giờ đang ở …

Khi Triệu Quốc Đống tới, Lưu Triệu Quốc đứng lên nói:
- Lại đây, giới thiệu chú làm quen mấy người bạn bên hệ thống công an. Bí thư đảng ủy Cục Công an Ninh lăng Nghiêm, cũng là Cục trưởng Cục Công an Ninh Lăng. Đây là Phó cục trưởng Hoắc – Cục Công an Ninh Lăng. Đây là Quốc Đống, Triệu Quốc Đống, Sở Giao thông.

Triệu Quốc Đống vừa vào cửa thì hai người đàn ông đánh mạt chược đã thấy hắn có thân phận không bình thường. Nghe Lưu Triệu Quốc giới thiệu thì mới biết đây là bạn của Lưu Triệu Quốc.

- Rất vui được gặp.

Triệu Quốc Đống không ngờ Lưu Triệu Quốc lại tiếp đón bạn bên hệ thống công an, hắn thấy mình tới không phải lúc. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc có vẻ có quan hệ cũng được với hai người kia.
- Lão Nghiêm, Quốc Đống vốn cũng trong ngành chúng ta, chẳng qua bây giờ đã nhảy ra ngoài. Quốc Đống, lão nghiêm vốn ở Đội cảnh sát hình sự tỉnh, chú về sau sang Ninh Lăng có việc thì cứ tìm lão Nghiêm và lão Hoắc.