Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 42




Tần Hạo Nghiên nói như vậy làm Giang Ninh nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt khác.

Thư ký của các nhân vật như Tần Hạo Nghiên có ánh mắt rất cao. Nhưng đối với lãnh đạo cấp trên lại không có bao nhiêu tác dụng đáng nói. Nhất là đối với thư ký của cấp dưới thì càng không quá quan trọng. Mặc dù Triệu Quốc Đống không phải thư ký của Thái Chánh Dương, nhưng lúc này Thái Chánh Dương mang Triệu Quốc Đống đến có thể thấy rõ thân phận không bình thường của hắn.

Triệu Quốc Đống cũng hiểu thái độ của Giang Ninh đối với mình đã dần thay đổi.

Không khí bữa ăn đã đổi khác, Triệu Quốc Đống giả vờ không biết, vẫn ăn uống như trước. Tình hình này không cần giải thích, không cần để ý, biện pháp tốt nhất là thản nhiên.

Bữa ăn kết thúc một cách vui vẻ. Triệu Quốc Đống nhận được vài tờ danh thiếp bên trên có tên và số điện thoại. Nhất là Giang Ninh càng thêm thân thiết với Triệu Quốc Đống, hẹn hắn lúc nào rảnh thì mọi người ngồi uống với nhau.

Triệu Quốc Đống hiểu ý của đối phương, xem ra Giang Ninh này có lẽ sẽ xuống dưới rèn luyện, nếu không cũng không cần thân thiết với hắn như vậy.

Đi theo lãnh đạo thì rất oai phong, nhưng về cơ bản không có cơ hội tạo quan hệ của mình. Một khi anh xuống sẽ thấy hoàn cảnh rất lạ, trước kia đều dựa vào hào quang của lãnh đạo, làm một hai việc còn được nhưng lâu dần vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Triệu Quốc Đống không thích làm thư ký. Theo hắn thấy thư ký chỉ là cây tầm gửi, nói khó nghe là ký sinh vào lãnh đạo mà thôi. Làm thư ký đúng là có thể học được kinh nghiệm quan trường của lãnh đạo, nhưng sẽ mất nhiều thứ như cá tính, nhân cách. Nhất là thư ký vừa vào xã hội càng dễ bị tính cách của lãnh đạo đồng hóa.

Cơ quan không có bao nhiêu việc, ngoài văn phòng bố trí có người trực ban ra, còn đâu những người khác có thể thoải mái nghỉ ngơi. Nó khác khi Triệu Quốc Đống làm bên công an, còn lo có việc lớn xảy ra.

Tết này hắn cũng đến nhà bốn người Lưu Triệu Quốc, tết này cũng rất bận. Ngoài việc ăn tết với Chu Tinh Văn, Khâu Nguyên Phong, hắn còn gặp đám người Tiêu Hoa Sơn, Lôi Hướng Đông mất hai ngày. Nhưng thật ra Kiều Huy vẫn ở Phúc Kiến, đến tận 15 mới vội vàng trở về.

Khổng Nguyệt từ chối đến nhà Triệu Quốc Đống dùng cơm, cô dùng cách này để chứng minh mình và Triệu Quốc Đống không yêu nhau. Lưu Thành và Triệu Linh San đến tận 29 mới về Giang Miếu. Việc xây dựng thêm nhà xưởng của công ty bên Thương Lãng đã đến giai đoạn hoàn thành, chỉ chờ nghiệm thu mà thôi.

Theo Triệu Quốc Đống thấy thì công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng bây giờ mới coi như chính thức có mô hình của một công ty hiện đại.

Đúng mồng 9 tháng một, Phòng Tử Toàn ký hợp đồng với bên Bình Xuyên về kinh doanh mỏ than. 1,4 triệu, ngoài Nhà máy gạch bỏ ra 500 ngàn, còn 900 ngàn do Triệu Quốc Đống bỏ ra, lấy danh nghĩa Nhà máy gạch Toàn Hưng vay từ ngân hàng xây dựng Giang Khẩu. Triệu Quốc Đống thấy cách này thích hợp hơn cả.

Khi gặp Liễu Đạo Nguyên, Triệu Quốc Đống hỏi về xu thế phát triển của Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật Tân Châu, đây không phải bí mật gì cả. Liễu Đạo Nguyên còn nghĩ Triệu Quốc Đống có hứng thú sang Tân Châu nên giới thiệu ý tưởng của Tân Châu.

Bây giờ tài chính Tân Châu đang khá hạn hẹp, cầu Thương Lãng khiến tài chính Tân Châu thu hẹp nhiều, bây giờ mà muốn xây dựng các phương tiện trụ cột cho Khu Khai Phát là không thể. Mà không có cơ sở trụ cột thì nhà đầu tư sẽ không vào, Khu Khai Phát càng thêm không có người tiến vào.

Chẳng qua từ lâu dài thì thấy Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật Tân Châu có tương lai. Nhất là khi Cao tốc An Quế được thi công. Mà cầu Mông Hà của đường cao tốc này vừa vặn đi ngang qua Giang Bắc và Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật bây giờ.

Mà Thị ủy Tân Châu và Ủy ban Thị xã cũng muốn chuyển khu nội thành cũ tới Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật, chỉ là bây giờ mới là quy hoạch trên giấy, trong thời gian này không thể áp dụng.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết phương hướng của Tân Châu là đủ rồi. Mặc dù bây giờ Tân Châu còn chưa thể áp dụng kế hoạch này, nhưng chuyển rời khu trung tâm hành chính cũng đại biểu xu hướng phát triển của thành phố. Nếu chờ đến khi kế hoạch rõ ràng thì giá đất ở Khu Khai Phát sẽ tăng vài lần.

Lam Đại không ngờ lại tới nhà Cổ Tiểu Âu ngay ngày mồng bảy, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Cô bé này sao lại có thể quan hệ tốt với Cổ Tiểu Âu như vậy, điều này làm người ta rất khó hiểu. Mà khi Triệu Quốc Đống ăn cơm ở nhà Lưu Triệu Quốc, vợ Lưu Triệu Quốc rất khen Lam Đại, ý tưởng trong đó Triệu Quốc Đống không nghĩ cũng hiểu. Hắn chỉ có thể nói sang chuyện khác làm vợ Lưu Triệu Quốc không vui.

Cuộc sống có nhiều sự việc tất nhiên và ngẫu nhiên tạo thành. Chuyến đi tới Tân Châu làm Triệu Quốc Đống chọn xây dựng trụ sở ở Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật. Chẳng qua hắn không chọn một khu vực bằng phẳng mà chọn một nơi hơi gần Lâm Giang.

Nơi này là khu vực sinh thái chưa được khai thác, mặc dù không thể nói cây cao che trời nhưng vẫn là một màu xanh đập vào tầm mắt. Ở đây vốn là một bãi đất hoang ở ven sông lại được Triệu Quốc Đống nhìn trúng.

Triệu Quốc Đống cũng thay ý tưởng xây dựng tòa nhà với diện tích vài chục mẫu bằng cả khu đất này, tổng cộng hơn 400 mẫu. Ngoài việc xây dựng một tòa nhà ba tầng rưỡi với kiến trúc hiện đại, Triệu Quốc Đống dự định lợi dụng khu vực này xây dựng một khu vực lớn phục vụ công việc, đồng thời cũng xây dựng vài chục biệt thự, vừa có thể dùng cho nghỉ dưỡng, vừa có thể để công nhân làm việc.

Triệu Quốc Đống cũng hy vọng một hai năm là xây dựng xong nơi này, như vậy cũng không phù hợp kế hoạch của hắn. Nếu có thể kéo dài vài năm khi Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật phát triển, đến lúc đó tinh tế sửa chữa thì tin rằng nó còn được chào đón hơn nhiều so với việc chen chúc vào tòa nhà cao tầng, hơn nữa về sau mà muốn mở rộng không gian thì cũng dễ hơn.

Việc thuê đất thì không vấn đề gì, đám quan chức bây giờ rất khó có thể đoán được mảnh đất này năm năm, thậm chí mười năm sau sẽ biến hoá như thế nào. Bãi sông rất gập ghềnh, lại lệch sang góc.

Chẳng qua điều này lại làm đám quan chức chính quyền không hài lòng vì công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng không xây dựng tòa nhà cao tầng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống hy vọng dùng ngôi nhà ba tầng Thương Lãng để chữa trị lại một chút.

Một vấn đề khác chính là hệ thống, điện nước ở khu vực này không theo kịp tiến độ. Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc xe Toyota mà công ty mới mua đi tìm hiểu rõ ràng mảnh đất này, xung quanh đều là cây cỏ mọc đầy, nếu không chính là mấy mảnh đất được dân chúng khai phá mà trồng rau. Dân chúng cũng không hiểu nơi này sao lại có người chú ý.

So sánh với việc thành công trong kinh doanh, con đường làm quan quá bình tĩnh khiến Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Dù là Công ty Thiên Phu hay công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng đều có thành tích huy hoàng. Hắn chỉ cần nói phương hướng là có thể thay đổi vận mệnh một công ty. Nhưng con đường làm quan của hắn lại rất bình thường. Đây là do năng lực của hắn không phù hợp, hay là hắn không quyết tâm đi luồn cúi?

Ngay cả Phòng Tử Toàn cũng phấn đấu vì mục tiêu đặt ra, vậy còn hắn?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà suy nghĩ. Hắn đã sửa lại văn bản, văn bản cần đưa cho lãnh đạo đã được đưa. Bên ngoài trời rất sáng nhưng đây không phải cuộc sống mà Triệu Quốc Đống thích.

Một người lén lút tiến vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Lão Tiền này không biết có phải bị cơn sóng lần trước làm thay đổi không, nhưng dù cách đi đứng, nói chuyện đều không tạo tiếng động.

- Có việc gì thế lão Tiền?
Triệu Quốc Đống ném cho lão Tiền một điếu Trung Hoa.

- Cũng không có gì.
lão Tiền cười ha hả nói.

- Không có gì thì anh chạy quanh làm gì?
Triệu Quốc Đống không tin đối phương:
- Nói đi, có việc gì?

lão Tiền đi tới đóng cửa văn phòng lại rồi nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng Triệu, anh có nghe nói tới không?

- Nghe gì cơ? Tôi hàng ngày nghe rất nhiều tin.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Ha ha, anh Triệu, tôi biết anh tin tức rất nhanh nhạy, chẳng qua tôi thấy anh không biết tình hình rồi.
lão Tiền có chút thần bí mà nói:
- Có một số việc ngồi chờ không được đâu, cần động phải động.

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói:
- Lão Tiền, có tin gì vậy, tôi không nghe thấy gì mà.

- Không thể nào, Ban Tổ chức cán bộ muốn chọn cán bộ cấp phòng trong các cơ quan trực thuộc tỉnh xuống cơ sở rèn luyện, chuyện lớn như vậy mà anh không nghe thấy sao?
Lão Tiền lắc đầu nói.