Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 39




- Huyện về cơ bản đã chấp nhận đề nghị của chúng ta, phụ trách hơn 300 công nhân, một bộ phận do huyện phụ trách, số ít không muốn vào Công ty Thiên Phu thì sẽ dùng hình thức trả tiền mà giải quyết.

- Vậy còn nợ? Khoản nợ của Công ty số 1 thì huyện định giải quyết như thế nào?
Triệu Quốc Đống quan tâm nhất là vấn đề này.

- Đúng như chú nói, anh đã nói một bộ phận do huyện phụ trách, một bộ phận do chúng ta phụ trách, ngoài ra còn một phương án là thay đổi mục đích sử dụng khu đất, dùng tiền sử dụng đất thay cho khoản nợ mà huyện phụ trách.
Gần cuối năm nên Dương Thiên Bồi càng bận hơn, nhưng chuyện lớn như vậy thì bận đến đâu cũng phải bàn.
- Huyện có xu hướng chấp nhận phương án thứ hai.

- Vậy phương án nhân viên nắm cổ phần thì như thế nào?
Đây là vấn đề rất quan trọng, một khi thâu tóm Công ty số 1 thì số nhân viên nắm giữ cổ phần của Công ty Thiên Phu sẽ là một vấn đề lớn.

- Anh đã bàn với luật sư và đưa ra hai phương án. Một là phân phối lợi tức năm nay, cổ đông lớn không nhận sẽ chuyển thành cổ phần, mà nhân viên có thể lựa chọn phương án như nhận lợi tức theo cổ phần mình có, không nhận lợi tức cũng có thể chuyển sang thành cổ phần. Ngoài ra nhân viên Công ty số 1 cũng sẽ nhận 5000 cổ phần như nhân viên trước đó của công ty. Như vậy cũng tương đương khối đất và tài sản của Công ty số 1 chuyển sang thành cổ phần của bọn họ. Nếu như nhân viên không muốn nhận cổ phần có thể bán lại.

- Sợ là phương án này của chúng ta vừa ra thì nhân viên bên Công ty số 1 không chấp nhận chuyển nhượng mất.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chắc là như vậy, chỉ còn một điều đó là vấn đề số cổ phần của nhân viên Công ty số 1. Anh đã trưng cầu ý kiến của nhân viên Công ty số 1, bọn họ cho rằng Công ty số 1 lớn hơn Công ty xây dựng số hai trước đó nhiều, bọn họ phải được nhiều cổ phần hơn. Nhất là khi biết chúng ta sẽ mở rộng cổ phần, bọn họ hy vọng đạt được cổ phần như nhân viên cũ của Công ty Thiên Phu.

- Vậy không được, lúc này tương đương với lợi tức một năm qua của Công ty Thiên Phu. Mà Công ty số 1 một năm trước không liên quan tới chúng ta. Bọn họ chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn trước đây mà làm. Về phần vấn đề tài sản thì biên độ quá lớn. Đồng thời nhân viên của Công ty số 1 quá nhiều, không thể nhượng bộ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Bọn họ có lẽ cũng biết muốn có cùng số cổ phần như nhân viên của Công ty Thiên Phu bây giờ là không thực tế, cho nên đưa ra yêu cầu ít nhất có 6000 cổ phần, huyện cũng hy vọng chúng ta đồng ý.
Dương Thiên Bồi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đây cũng là phương án thứ hai mà anh đưa ra. Anh đã trao đổi với bộ phận quản lý, có thể tăng một ngàn tệ cho nhân viên của Công ty Thiên Phu bây giờ để giải quyết, còn về phần cổ đông lớn và quản lý thì không cần lo lắng.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Điểm này có lẽ cũng được, coi như phát tiền thưởng cho nhân viên chúng ta.

- Ừ, bây giờ giá cả leo thang, cuối năm thì cũng nên suy nghĩ tiền thưởng.
Cổ Chí Thường cũng nói.

- Nếu hai người đã đồng ý phương án này thì có lẽ sang năm chúng ta có thể đưa phương án này thông qua trong Đại hội cổ đông, sau đó ký kết với huyện.

- Cái này không vấn đề gì. Bồi ca, em và Cổ thúc tin anh, anh cứ làm theo ý này là được. Em và Cổ thúc yên tâm làm nhà đầu tư chiến lược.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua Công ty Thiên Phu mở rộng gấp đôi, anh nghĩ sao về việc mở rộng kinh doanh?

- Điều này anh đã sớm nghĩ tới, thâu tóm Công ty số 1 thì Công ty Thiên Phu sẽ thành công ty cấp hai. Công ty số 1 tuy quản lý hơi loạn nhưng vấn đề là do lớp quản lý của bọn họ, nhất là mấy phó giám đốc và bên tài chính, chẳng qua bọn họ làm rất bí ẩn nên Viện kiểm sát không điều tra ra gì. Đây là nguyên nhân khiến nhân viên Công ty số 1 náo loạn. Nhưng năng lực của nhân viên kỹ thuật Công ty số 1 lại tốt.

- Vậy anh có nghĩ cách tăng tính tích cực của nhân viên kỹ thuật không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đã nghĩ, nhưng bây giờ chưa chính thứ xác nhập nên anh chỉ có thể lén đề nghị bọn họ cố gắng mua thêm cổ phần từ những công nhân không muốn giữ, về sau công ty nhất định nghĩ tới đãi ngộ của nhân viên kỹ thuật. Anh xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, lại làm quản lý lâu như vậy nên hiểu rõ tác dụng của nhân viên quản lý và kỹ thuật. Làm ngành xây dựng thì hai đội ngũ này là quan trọng nhất.

- Quy mô công ty tăng lên, nhân viên kỹ thuật là rất quan trọng, mà nhân viên quản lý càng quan trọng hơn. Điều này Công ty Thiên Phu đang thiếu.
Triệu Quốc Đống nhắc Dương Thiên Bồi:
- Công ty hiện đại thì quản lý là thứ nhất. Công ty càng lớn thì phương diện này càng phải bắt kịp. Mà biện pháp tốt nhất là sớm bồi dưỡng nhân viên quản lý.

- Quốc Đống, chú không làm kinh doanh là quá đáng tiếc.
Nhìn Triệu Quốc Đống, Dương Thiên Bồi nói:
- Rất nhiều giám đốc công ty chỉ lo mở rộng thị trường, đoạt mối làm ăn, thấy thị trường là thứ nhất, không nghĩ tới việc phát triển trong nội bộ công ty, càng không nói tới bồi dưỡng nhân viên quản lý. Công ty chúng ta có quy mô nhỏ, nhưng nếu muốn lớn mạnh thì nhân viên quản lý và kỹ thuật phải theo kịp. Anh dự định bắt đầu từ sang năm sẽ có kế hoạch tập huấn nhân viên công ty, cũng lựa chọn nhân viên có tiềm lực mà bồi dưỡng, tạo thành nhân viên quản lý của Công ty Thiên Phu.

- Em nói luôn, em không vào thương trường, tất cả chỉ có thể dựa vào anh. Nhưng chúng ta có thể phân tích phương hướng phát triển của công ty sau này.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:
- Xây dựng là ngành chính của chúng ta bây giờ, có lẽ sau này cũng vậy. Nhưng em muốn Công ty Thiên Phu phải mở rộng sang việc xây dựng và khai thác nhà đất, thậm chí về sau khai thác sẽ là chủ.

- Chú nói là muốn khai thác địa ốc?
Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng bây giờ ngành địa ốc càng lúc càng kém, nhà không bán được, rất nhiều nhà đầu tư địa ốc bị nợ. Công ty Thiên Phu cũng còn có một hai khoản không thu về được do công ty Địa ốc nợ. Bây giờ còn có ba căn nằm trong tay công ty.

- Tin em đi, bây giờ chỉ là tạm thời, không đầy bă năm ngành này sẽ phát triển mạnh, hơn nữa sẽ là ngành chính trong kinh tế quốc gia. Đất, nhà ở sẽ tăng lên rất cao. Cho nên nếu muốn Công ty Thiên Phu phát triển mạnh thì chỉ riêng xây dựng là không đủ, chúng ta phải tiến vào nhà đất, hơn nữa đó phải là ngành chính của Công ty Thiên Phu. Bây giờ chúng ta cần lợi dụng một hai năm khiến Công ty Thiên Phu lớn mạnh. Ngành địa ốc cần quy mô và tài chính, chỉ có làm lớn thì chúng ta mới có thể lựa chọn thời cơ thích hợp nhất tiến vào ngành sản xuất này.

Triệu Quốc Đống nói chắc chắn như vậy làm Dương Thiên Bồi và Cổ Chí Thường phải suy nghĩ. Dương Thiên Bồi làm trong ngành nên không lạ gì ngành địa ốc:
- Quốc Đống, anh biết tháng 7 năm ngoái Quốc vụ viện hình như đưa ra chính sách tăng cường cải cách nhà ở trong thành phố, hình như yêu cầu từng bước hủy bỏ chế độ nhà tập thể, thương mại hóa nhà ở, nhưng các nơi hình như chưa chính thức thực hiện. Các cơ quan vẫn dùng cách cũ, đều có một hai tòa nhà cho nhân viên. Có phải chú cảm thấy văn bản này sẽ dần được áp dụng.

- Trong vài năm tới nhà tập thể sẽ hoàn toàn ngưng hẳn, mà nhà thương mại sẽ chiếm lĩnh thị trường. Lúc ấy dân cư cần có nhà, cho nên ngành địa ốc sẽ phát triển rất mạnh. Nông thôn sẽ có nhiều người tiến vào thành phố, nhu cầu nhà càng tăng hơn, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Dương Thiên Bồi và Cổ Chí Thường. Ai có thể khẳng định nhà thương mại sẽ phát triển nhanh như vậy? Mà ai có thể khẳng định ngành sản xuất này sẽ mang tới cơ hội gì.

- Nếu như nói quốc gia thật sự ngừng nhà tập thể, như vậy nhà thương mại đúng là có thể chiếm lĩnh thị trường nhà đất, nhưng cụ thể là khi nào rất khó nắm chắc. Quốc gia có thể sẽ suy nghĩ tình hình phát triển kinh tế trước mắt và sự chấp nhận của dân chúng mà phổ biến dần dần chứ?
Cổ Chí Thường đương nhiên hiểu áp lực của nhà thương mại với dân chúng bình thường. Đây là việc không hề đơn giản.

- Bây giờ quốc gia không phải đã có văn bản sao? Đây là bước trụ cột, làm cho dân chúng có một thời gian làm quen. Muốn cho dân chúng từ từ hiểu đây là xu thế không thể thay đổi. Khi thời cơ tới sẽ mạnh mẽ mở rộng, lúc ấy sẽ là thời kỳ phát triển của ngành sản xuất này. Mất cơ hội thì chúng ta sẽ hối hận cả đời.