Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 83




Hai hôm sau Hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thông qua việc bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm giám đốc Sở Giao thông. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng chấp nhận việc Thái Chánh Dương từ chức Phó thị trưởng Thành phố An Đô. Cùng lúc đó Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên cũng có quyết định bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông, miễn chức Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô của Thái Chánh Dương.

Từ Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô đổi sang làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông An Nguyên, điều này đúng là khó nói là lên hay xuống.

Nhưng ít nhất việc Thái Chánh Dương nhận Sở Giao thông khi nơi này mới xảy ra chuyện khiến mọi người đoán vị Phó thị trưởng này đã được Lãnh đạo tỉnh ủy tán thành.

Sau khi Thái Chánh Dương được điều đi, vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô còn trống đã khiến không ít người tranh đấu.

Triệu Quốc Đống không có nhiều tâm trí mà lo việc này. Thái Chánh Dương đã rời khỏi Thành phố An Đô, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Triệu Quốc Đống lập tức phát hiện mình đang gặp nguy cơ ở Ban quản lý Khu Khai Phát.

Triệu Quốc Đống nhạy cảm hiểu căn cơ của mình ở Giang Khẩu còn yếu. Lên làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý là do Liễu Đạo Nguyên thông qua quan hệ mà nói chuyện với Lô Vệ Hồng. Mà Lô Vệ Hồng cũng không tỏ vẻ muốn nhận hắn. Mao Đạo Lâm giúp hắn là do thấy Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô. Bây giờ Thái Chánh Dương không còn ở An Đô thì Triệu Quốc Đống chỉ là một thanh niên có năng lực trong mắt lãnh đạo mà thôi.

Mà thời này không thiếu nhất là người có năng lực. Triệu Quốc Đống mới phát hiện mình đã quá sai lầm. Dù là Mao Đạo Lâm hay là Lương Kiến Hoằng đều có thể quyết định vận mạng của hắn ở Khu Khai Phát, hắn cũng không đi tạo quan hệ với bọn họ.

Triệu Quốc Đống bây giờ coi như không còn ôm hy vọng lên làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Ít nhất Cù Vận Bạch đã ám chỉ hắn việc cô đảm nhiệm chức Chủ nhiệm không còn lâu. Nếu hắn muốn lên làm Chủ nhiệm thì cần lập tức hành động.

Cù Vận Bạch tin Triệu Quốc Đống có năng lực này, nhất là sau tối hôm đó làm cô càng lúc càng thấy tò mò về Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này như một sát thủ giấu trong bóng tối, nếu đã không cần nhịn thì không phải nhịn, phải ra tay.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết nỗi khổ của mình.

Thái Chánh Dương bây giờ vừa đến Sở Giao thông, bộ máy lãnh đạo sở còn chưa đầy đủ. Các Trưởng phòng có nhiều người bị cuốn vào vụ án, hầu hết do Phó Trưởng phòng phụ trách công việc. Phải khi lãnh đạo sở đến đông đủ mới điều chỉnh, một loạt việc làm Thái Chánh Dương đau đầu

Triệu Quốc Đống cũng không tiện đi làm phiền Thái Chánh Dương, có nhiều việc nên dựa vào mình. Chỉ là hắn bây giờ có thể làm gì? Đi kinh doanh để phát triển sao?

Hắn không thể không thừa nhận từ Kinh doanh có hàm nghĩa sâu xa, không phải một hai câu là nói rõ được. Quan hệ trong chính trị được kết hợp trên cơ sở anh có quyền lực, lầm như thế nào tìm kiếm sự phát triển, làm như thế nào tiến lên đó là do từ “Kinh doanh”

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, hắn cần phải suy xét lại.

Đầu tiên mình quan hệ tốt là tầm trên. Trên tỉnh có Thái Chánh Dương, thành phố có Lưu Triệu Quốc. Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm cũng có quan hệ tốt nhưng bọn họ không ở An Đô, tạm thời không thể phát huy tác dụng.

Thái Chánh Dương lên Sở Giao thông, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Nhưng tin rằng Thái Chánh Dương ở An Đô lâu như vậy thì cũng có mạng lưới quan hệ nhất định. Huống chi Sở Giao thông cũng là cơ quan có thực lực, có sức ảnh hưởng nhất định với địa phương. Quan hệ giữa Ninh Pháp và Thái Chánh Dương lại tốt, điều này cũng làm sức ảnh hưởng của Thái Chánh Dương lớn hơn một chút.

Chẳng qua bây giờ Thái Chánh Dương vừa đến Sở Giao thông, sợ rằng không có nhiều tâm trí giúp hắn. Nhưng gọi điện nói giúp một chút chắc không vấn đề gì.

Sức ảnh hưởng của Lưu Triệu Quốc ở hệ thống công an là không thể nghi ngờ. Nhưng hệ thống công an là ngành đặc thù, muốn gây ảnh hưởng tới chính quyền quận, huyện là khá khó khăn.

Nếu Lưu Triệu Quốc có thể làm Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố lại khác.

Nếu nói về quan hệ thì Liễu Đạo Nguyên là rộng nhất. Y làm Phó trưởng ban thường trực ba năm, dù là thành phố hay quận, huyện thì Liễu Đạo Nguyên cũng có sức ảnh hưởng. Chẳng qua Liễu Đạo Nguyên đã điều đi, thứ hai Liễu Đạo Nguyên vẫn ghi nhớ việc hắn không nhận lời đề nghị của y. Lần trước nhờ Liễu Đạo Nguyên giúp là bất đắc dĩ, bây giờ tìm Liễu Đạo Nguyên là không thích hợp.

Hùng Chính Lâm đáng để quan hệ, cũng đồng ý giúp. Nhưng Hùng Chính Lâm ở bên Ủy ban kỷ luật quá lâu khiến sức ảnh hưởng đối với địa phương hơi kém.

Hùng Chính Lâm có sức ảnh hưởng khá lớn ở Ủy ban kỷ luật Thành phố An Đô, nhưng điều này có thể giúp được gì cho mình vào lúc nguy hiểm này?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

Tính tới quan hệ trong huyện. Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong có quan hệ mật thiết với mình. Nhưng hai người bọn họ chỉ giới hạn trong hệ thống công an. Khâu Nguyên Phong mặc dù có quan hệ mật thiết với Mao Đạo Lâm, nhưng cùng lắm chỉ đề xuất một chút. Bây giờ rất khó chắc Mao Đạo Lâm đã giúp hắn như lần trước.

Cù Vận Bạch? Người phụ nữ này có thể làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thì phải có quan hệ rất rộng. Lô Vệ Hồng cùng Mao Đạo Lâm đối xử khá tốt với Cù Vận Bạch. Nghe nói Cù Vận Bạch điều tới làm Chủ nhiệm Khu Khai Phát là do Mao Đạo Lâm mạnh mẽ đề cử, điều này gây tranh cãi trong Hội nghị thường ủy, cuối cùng Lô Vệ Hồng đã phải vỗ bàn ủng hộ.

Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Cù Vận Bạch muốn mình thay cô làm Chủ nhiệm.

Thật lòng mà nói hơn nửa năm công tác thì hai bên đều khá hài lòng với nhau. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể làm Chủ nhiệm Ban quản lý hay không lại không do cô quyết định. Cô dù có quan hệ tốt với Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm thì chỉ là riêng cô. Mà lãnh đạo phải suy nghĩ rất nhiều thứ.

Chẳng qua ngồi chờ chết không phải tính cách của Thái Chánh Dương. Dù thành hay không hắn cũng phải thử một phen, vận dụng tất cả lực lượng có thể mà thử. Dù thất bại thì cũng được yên lòng.

- Cù tỷ, bây giờ đã là tháng bảy, nửa năm đã qua đi, chúng ta có phải làm lễ tổng kết không, cũng tiện báo cáo công việc với lãnh đạo huyện?
Triệu Quốc Đống vào văn phòng Cù Vận Bạch, hắn ngửi ngửi hoa cắm trên bàn rồi nói:
- Cù tỷ, chị để lọ hoa ở đây có phải là muốn người ta vào là so sánh chị với hoa không?

- Cậu đừng có nịnh Cù tỷ này chứ. Không chừng cậu ở mặt người phụ nữ khác lại nịnh như vậy.

Sau tối đó, Cù Vận Bạch cũng dần thích ứng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống. Mặc dù nói chuyện hơi loạn một chút, có đôi khi thích trêu đùa một chút nhưng lại có thể làm sôi nổi không khí. Hơn nữa đối phương cũng không có ý đồ đặc biệt nên Cù Vận Bạch càng lúc càng thích Triệu Quốc Đống.

So sánh với Phó chủ nhiệm Bặc Viễn kia, Triệu Quốc Đống này có cả năng lực và miệng lưỡi. Sở trường của Bặc Viễn là ưu thế về nghiệp vụ chuyên môn và tác phong cẩn thận.

- Cù tỷ đang cổ vũ tôi nên nói chuyện nhiều với các cô bé trong Ban quản lý phải không?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.
- Trước mặt các cô ấy tôi có phải nên giữ hình tượng của Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý không?

- Vậy sao cậu không giữ hình tượng trước mặt tôi?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.

- Hình tượng của tôi trong mắt Cù tỷ đã được xác định, không cần phải ra vẻ nghiêm nghị. Tôi thích sự chân thật.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Ừ, cậu có ý tưởng gì?

- Mời Chủ tịch Mao dùng bữa, thuận tiện báo cáo với Chủ tịch Mao về dự định của Ban quản lý trong thời gian tiếp theo.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi:
- Nếu Khu Khai Phát Giang Khẩu đã được giữ lại, như vậy chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa. Không nói tới việc vượt qua Hoa Dương, Vọng Đường, ít nhất cũng phải tiến vào ba vị trí dẫn đầu của các Khu Khai Phát cấp huyện chứ? Như vậy cần có bộ máy đoàn kết cùng sự ủng hộ của lãnh đạo huyện.

Không báo cáo với Lương Kiến Hoằng, Lô Vệ Hồng, mà báo cáo với Mao Đạo Lâm?