Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 39




Cổ Tiểu Âu đã sớm đặt một bàn ở đây. Cô không ngại mấy người bạn mà vô thức coi Triệu Quốc Đống là người nhà. Cô cởi áo khoác ra và thể hiện thân hình quyến rũ ở bên trong.

Cổ Tiểu Âu là người hấp dẫn nhất. Chiếc áo bó sát người hiện rõ những đường cong uyển chuyển, hai bên ngực cao vút cùng gò má đỏ ửng đối ứng nhau. Cô ăn đồ cay nên thi thoảng kéo kéo áo, Triệu Quốc Đống có chút lo lắng không biết dạ dày cô chịu được không.

Nhất là khi Cổ Tiểu Âu nói chuyện với mấy cô bạn thì bộ ngực cứ phập phồng nên trông rất đẹp mắt.

Lam Đại ăn mặc không kém gì Cổ Tiểu Âu. Chiếc áo thấp ngực hình chữ V lộ ra một mảng ngực lớn, nhưng cô lại có một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt trên cổ khiến sự hưng phấn biến thành gợi cảm, khe ngực như ẩn như hiện tiến vào trong mắt Triệu Quốc Đống.

Kiều San và Đồng Úc ăn mặc lộ rõ vẻ thành xuân tươi trẻ. Có thể được chọn từ rất nhiều nữ sinh đến Hội chợ thương mại làm người mẫu thì các cô đều rất đẹp.

Đồ ăn không có gì mới nhưng so sánh với hàng lẩu Mai Giang ở Giang Khẩu thì đúng là hơn một bậc, có lẽ là do bí quyết nấu nướng. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút nếu không có gì thay đổi thì chị gái mình và Lưu Thành sẽ làm nấu ăn cả đời, nhưng bây giờ lịch sử đã thay đổi phải không?

Mình đã thay đổi vận mệnh của Đức Sơn và Trường Xuyên, Phòng Tử Toàn cũng là như vậy. Vậy mình có nên thay đổi cuộc sống của từng người bên cạnh không, làm thế là đúng hay sai?

Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra làm mấy cô gái chú ý. Bốn cô gái xinh đẹp ngồi đây khiến vô số ánh mắt chú ý thấy. Bốn cô gái cao trên 1m7 cùng xuất hiện, tỷ lệ này có lẽ chỉ trên Tv mới thấy, hơn nữa cô nào cũng đẹp khiến Triệu Quốc Đống bị nhiều kẻ ghen ghét.

- Triệu ca, anh lại mơ mộng gì đó? Nhìn anh như là linh hồn bay vào cõi thần tiên đó.
Nói chuyện đầu tiên chính là Kiều San.

- Gì cơ.
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện bốn cô đang nói chuyện vào mình.

- Xin lỗi, anh nghĩ đến một chuyện thôi mà.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Chuyện gì làm Triệu ca thất thần như vậy? Nói ra cho bọn em mở rộng tầm mắt đi.
Kiều San không chịu bỏ qua cho Triệu Quốc Đống.

- Kiều San, em làm mất lòng em à?
Triệu Quốc Đống cười khổ xin tha:
- Anh chẳng lẽ không được tự hỏi sao?

- Trước mặt người đẹp mà còn thất thần, đây là không coi người đẹp vào đâu.
Cổ Tiểu Âu nói xen vào:
- Hơn nữa còn có bốn người đẹp, Quốc Đống ca như vậy chính là khiêu khích, San San hỏi anh phải trả lời.

- Được, anh trả lời. Anh nghĩ tới tối qua khi mời nhà đầu tư Chiết Giang đến nhà hàng Hỉ Lai Đăng ăn và nói chuyện về tiểu thuyết Kim Dung, anh không ngờ mấy người hơn 40 tuổi vẫn rất yêu thích.

- Hả? Hơn 40 mà vẫn thích tiểu thuyết Kim Dung?
Đồng Úc nói xen vào một câu:
- Em còn tưởng chỉ có sinh viên mới thích tiểu thuyết Kim Dung chứ?

- Chẳng lẽ chỉ sinh viên bọn em là có quyền hưởng thụ cuộc sống thôi sao, người như anh không có quyền mơ cuộc sống tốt đẹp ư? Truyện kiếm hiệp, nhất là tiểu thuyết Kim Dung càng khiến con người ta quên đi áp lực, được thư giãn.
Triệu Quốc Đống phát hiện Đồng Úc không quá khép mình như lúc mới gặp, khi quen thì cô cũng nói không ít.

- Sinh viên bọn em chẳng lẽ không có áp lực sao? Đầu tiên là về việc học, còn phải nghĩ sau khi tốt nghiệp làm gì cơ mà.
Đồng Úc lắc đầu nói, một tia lo lắng trong mắt cô thoáng hiện lên.

- Sinh viên đại học còn lo không có việc sao? Ra nước ngoài, thi cao học, ở lại trường, vào cơ quan nhà nước hoặc công ty lớn, còn có thể lựa chọn vào các Công ty liên doanh….
Triệu Quốc Đống nói.

Triệu Quốc Đống không ngờ lời của mình đã chạm vào nỗi đau của mấy cô gái.

Ra nước ngoài? Dễ vậy sao, nó cần có bảo đảm về kinh tế, không phải ai cũng có thể đạt được. Thi cao học dễ hơn một chút, nhưng khi đã qua cuộc sống đại học thì còn mấy người dồn hết tâm trí vào việc học thêm vài năm nữa? Ở lại trường đó chính là chỉ tiêu hiếm có, không phải ai cũng có thể.

Về cơ quan nhà nước thì phải xem đó là nơi nào.

Các cô gái quen với cuộc sống đô thị thì thường khó có thể chấp nhận cuộc sống ở nông thôn. An Đô mặc dù không thể so sánh với Bắc Kinh, Thượng Hải nhưng nơi này lại dẫn đầu về kinh tế trong khu vực, đây là nơi vô số người lựa chọn. Có thể ở lại đây và vào cơ quan nhà nước là ước mơ của bao người, thậm chí còn tốt hơn là ở lại trường. Nhưng cơ hội này có bao nhiêu.

Công ty nhà nước thì ngoài mấy ngành như điện, ngân hàng, bưu điện lũng đoạn thị trường ra, các ngành sản xuất còn lại thì có hiệu quả kinh doanh quá thấp. Ai muốn đánh cuộc số mệnh của mình vào một công ty có thể phá sản?

Không khí trở nên nặng nề một chút, Triệu Quốc Đống hơi hối hận vì sao mình lại nói tới vấn đề nhạy cảm này. Hắn đảo đảo mắt rồi nói:
- Không biết nhà mấy người đẹp ở đâu, học ngành nào? Công việc có liên quan lớn tới ngành mình học.

Có lẽ nghĩ đến gì đó nên vẻ mặt Kiều San tốt hơn:
- Em là người Túc Châu – An Huy, học quản lý kinh tế. Tiểu Úc là người Quý Châu, học lịch sử. Lam Đại, nhà bạn ở đâu, bạn học ngành gì?

- Cát Lâm, tiếng Anh.
Lam Đại nói.

- Ừ, quản lý kinh tế và tiếng Anh ở An Đô có thể dễ dàng tìm được công việc tốt, chẳng qua lịch sử sợ khó hơn một chút, tốt nhất là có thể lưu lại trường hoặc thi lên cao học.
Triệu Quốc Đống đánh giá rất xác đáng.

- Bây giờ xin việc thì dễ, muốn tìm công việc làm người ta hài lòng lại không dễ. Hoàn cảnh công tác, thu nhập, tương lai phát triển là rất quan trọng. Hơn nữa ở Trung Quốc thì chủ yếu cần dựa vào quan hệ, vị trí tốt có vô số người nhòm ngó. Bọn em là người bên ngoài muốn tìm được công việc hài lòng có lẽ là rất khó khăn.
Kiều San hơi buồn mà nói.

Cổ Tiểu Âu không quá lo như mấy người cô. Trường không phải lo việc phân công công việc cho cô, cô cũng hiểu với thành tích và tính cách của mình mà muốn vào cơ quan tốt là không dễ. Nhưng cô rất lạc quan, xe tới trước sẽ có đường, đó là suy nghĩ cô luôn nghĩ tới. Cô thậm chí còn nghĩ cứ làm việc nhàn nhã yên ổn là được.

- Được rồi, bữa ăn đang vui vẻ mà mấy người lại làm mất hăng hái. Nào, uống rượu, không nhắc tới việc này. Mình còn không lo vì trường không để ý đến, các bạn lo gì? Nếu ngày nào đó không có cơm ăn thì mình còn phải nhờ các bạn đó.

Cổ Tiểu Âu nói như vậy nên cũng sôi nổi hơn. Cổ Tiểu Âu còn không oán trời trách đất thì nói chi mình? Mấy cô gái rất nhanh bỏ suy nghĩ kia đi, một lần nữa cười nói.

Triệu Quốc Đống đang nói chuyện thì máy nhắn tin vang lên. Hắn nhìn thì thấy là số của Đồn công an gọi tới. Theo lý thì chuyện ở Đồn công an bây giờ do Uông Dũng Tuyền phụ trách, trừ khi có trường hợp đặc biệt mới thông báo cho hắn. Bây giờ có việc gì sao?

Triệu Quốc Đống nhíu mày lấy điện thoại di động ra.

- Ồ, Quốc Đống ca, mới có hai ngày không gặp mà anh đã có điện thoại di động rồi sao?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.

- Ừ, cơ quan cung cấp, anh bây giờ phụ trách thu hút đầu tư, lúc nào cũng cần liên lạc với nhà đầu tư nên không có điện thoại di động cũng khó khăn.

Triệu Quốc Đống cũng phải cảm ơn Cù Vận Bạch. Ngay khi Lương Kiến Hoằng thông báo hắn phụ trách công tác thu hút đầu tư của khu Khai Phát, cô liền thông báo phòng Tài vụ mua một chiếc Nokia 168 mới lưu hành cho Triệu Quốc Đống, máy này tốt hơn cả Nokia 9900. Vấn đề thông tin bây giờ rất quan trọng, hắn tự mua một cái sẽ gây hiểu lầm, nếu không có lại không tiện. Cù Vận Bạch làm như vậy là rất chính xác.

- Chuyện gì vậy?
Triệu Quốc Đống vừa nói xong thì nghe thấy Khúc Quân lớn tiếng nói:
- Sếp Triệu, tra ra rồi.

- Tra ra cái gì?
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên, tên này sao mà lại hưng phấn như vậy?

- Chính là tên chạy thoát khỏi thôn Đại Thánh đó. Hôm nay chúng ta xuống cơ sở phá vụ án đánh nhau, một tên vì lấy công chuộc tội nên đã lộ tin ra.

Khúc Quân rất chú ý tới việc này. Mặc dù vụ án thôn Đại Thánh đã được đưa ra khởi tố nhưng y vẫn chú ý điều tra kẻ chủ mưu.

- Ừ, vậy lai lịch của kẻ đó là như thế nào?
Triệu Quốc Đống nói.

- Tên thật của người này thì không rõ, chỉ biết y họ Đàm, mọi người bình thường gọi y là Đông ca, nghe nói đi theo một người tên Diêu ca trên An Đô. Tôi đã thông báo với Đội cảnh sát hình sự huyện và Đội cảnh sát hình sự thành phố. Trên thành phố đã điều tra và được biết tên Diệu ca kia chủ yếu làm ăn ở Thiên Hà, Bích Trì và Vọng Đường, đám tay chân khá nhiều. Nhưng tên này có hành vi bí ẩn, nghe nói mở một quán bar và một nhà máy rượu ở đường Tân Giang thành phố.

- Diệu ca?
Triệu Quốc Đống không tự giác nhắc lại tên này.
- Nói như vậy tên họ Đàm là đàn em của y?

- Việc này khó xác định, chẳng qua tên họ Đàm kia vốn đi theo Diệu ca một thời gian, nhưng theo phản ánh thì đã có hơn năm không qua lại với Diệu ca.
Khúc Quân có chút nuối tiếc mà nói. Đây là đầu mối nhưng không chắc có tìm được người không.

Triệu Quốc Đống cũng không chú ý mình đọc tên Diệu ca lại làm một cô gái bên cạnh hắn chú ý. Một cô gái đứng lên đi ra.
- Nhưng ít nhất có thể chứng minh tên Diệu ca này có quan hệ mật thiết với họ Đàm, thông báo tin này với Đội cảnh sát hình sự Công an thành phố, bọn họ có người chuyên môn thu thập đầu mối, mời bọn họ giúp xem có thể thông qua đùa mối bắt được đối tượng không.

- Được, tôi lập tức đi làm.
Khúc Quân nói.