Lộng Triều

Quyển 2 - Chương 36




- Chú nói cụ thể một chút được không?
Liễu Đạo Nguyên cố gắng làm mình giữ được sự bình tĩnh mà nói.

- Em đã tìm hiểu về Tân Châu. Đường sông của Tân Châu rất tốt, sông Thương Lãng và sông Mông Giang kết hợp ở Tân Châu rồi chảy vào Trường Giang, nếu như vét sâu đường tiến vào dòng Trường Giang thì thuyền vài trăm tấn có thể tự do lưu thông. Bây giờ Tân Châu lại có đường thông tới An Quế, phía Bắc chạy đến An Đô, thậm chí Trọng Khánh, Thành Đô, nam xuống được Quảng Tây … có điều kiện tốt như vậy, Tân Châu hoàn toàn có thể thành điểm trung gian vận chuyển của khu vực.

- Mà Thương Lãng và sông Mông Giang uốn lượn qua núi vài trăm k, trong đó có không ít phong cách tuyệt đẹp chưa được khai thác. Bây giờ mọi người bắt đầu không thích các cảnh cũ mà muốn tới các cảnh chưa được khai thác, cảnh đẹp nguyên thủ. Du khách người nước ngoài càng là như vậy.

- Núi, hồ Thương Lãng có điều kiện tốt như vậy thì hoàn toàn có thể tạo thành một khu du lịch cấp thế giới so sánh được với Nga Mi Sơn – Tứ Xuyên. Thành cổ Thương Lãng với văn hóa Miêu và các công trình kiến trúc cổ xưa nếu có thể khai thác sẽ tăng hình ảnh du lịch Tân Châu, càng quan trọng hơn là biến du lịch thành ngành sản xuất quan trọng của Tân Châu.

Triệu Quốc Đống biết mấy người này hôm nay sẽ nói đến đề tài phát triển Tân Châu. Trong giấc mơ, Triệu Quốc Đống có ấn tượng rõ về sự phát triển của Tân Châu. Căn cứ giấc mơ thì hơn mười năm sau núi, hồ Thương Lãng cũng được khai thác, thành điểm sáng du lịch của tỉnh An Nguyên, thậm chí cả Trung Quốc. Mà hắn bây giờ chẳng qua chỉ là đề cập sớm hơn một chút mà thôi.

Nếu không thay đổi thì Trưởng phòng Công an huyện Thương Lãng 15 năm sau là bạn học ở trường cảnh sát với hắn. Hắn cũng từng nhiều lần tới Thương Lãng du lịch đều được bạn học tiếp đón. Chẳng qua bây giờ y chỉ là một thủy thủ của Đội cảnh sát hình sự mà thôi.

Dựa vào chút ký ức trong mơ thì không thể đưa ra được điều khiến mấy người Liễu Đạo Nguyên động tâm. Vì thế Triệu Quốc Đống dành vài ngày ở hiệu sách Tân Hoa An Đô, mua không ít sách liên quan tới phát triển du lịch. Nhưng du lịch ở thời kỳ này vẫn không được chính quyền thực sự chú ý. Triệu Quốc Đống chỉ có thể giải thích theo thời sau mà thôi.

Lời Triệu Quốc Đống nói làm Liễu Đạo Nguyên rất chấn động. Y vốn chỉ định nghe một chút nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại có thể đưa ra giải thích về sự phát triển của Tân Châu như vậy. Đây là một cảnh sát sao?

Điều này đã vượt xa người bình thường có thể làm được. Mặc dù y là Bí thư Thị ủy Tân Châu nhưng bây giờ đúng là thiếu quy hoạch phù hợp tình hình thực tế. Nhưng Triệu Quốc Đống này lại có thể làm được.

Liễu Đạo Nguyên nhìn Thái Chánh Dương. Thái Chánh Dương lộ rõ vẻ ngạc nhiên khiến Liễu Đạo Nguyên bỏ qua suy nghĩ là Thái Chánh Dương đã bàn bạc với Triệu Quốc Đống và có kết luận này.

Nếu như nói ý tưởng phát triển kinh tế tư nhân của Triệu Quốc Đống có mức trừu tượng, vượt quá thời đại thì hai ý tưởng sau này của hắn mới chính là độc đáo.

Liễu Đạo Nguyên đúng là rất động tâm. Không chỉ động tâm về ý tưởng của Triệu Quốc Đống, y cũng động tâm với chính Triệu Quốc Đống. Nếu như nói trên đời này có thiên tài thì Triệu Quốc Đống chính là người như vậy. Sao một thanh niên có thể giải thích được như vậy cơ chứ?

Triệu Quốc Đống biết mình đã đánh động được Liễu Đạo Nguyên. Không chỉ là Liễu Đạo Nguyên, ngay cả Hùng Chính Lâm và Thái Chánh Dương đều chấn động vì biểu hiện ngày hôm nay của hắn.

Hắn càng lúc càng tin giấc mơ kia là món quà vô giá ông trời ban cho mình. Ông trời đã đối tốt với hắn như vậy, làm cho hắn thật sự nắm giữ cơ hội có thể thay đổi cuộc sống bản thân và người xung quanh.

Sau khi ăn xong thì cuộc bàn luận càng thêm sôi nổi. Triệu Quốc Đống cũng không hề giấu tài, hắn phân tích đủ vấn đề từ việc cải cách chế độ sở hữu tài sản công ty nhà nước, Thái Lan đẩy mạnh các tập đoàn lớn … Triệu Quốc Đống thi thoảng đưa ra vài quan điểm mới mẻ khiến ba người Thái Chánh Dương suy nghĩ một lúc mới dám đáp lời.

Mấy người nói chuyện rất sôi nổi nhưng Lưu Triệu Quốc lại thành người nghe. Y có chút hứng thú nhìn Triệu Quốc Đống và ba người đấu võ mồm.

- Quốc Đống, có hứng thú tới Tân Châu không? Cái khác không dám nói chỉ trong vòng hai ba năm là anh sẽ đưa được chú lên làm cấp Trưởng phòng.
Nói chuyện cả buổi làm Liễu Đạo Nguyên phải than thở. Y rốt cuộc không nhịn được mà mở lời chào mời một cách công khai.

Triệu Quốc Đống cười cười, trên thực tế hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này. Thái Chánh Dương cũng đã ám chỉ nếu hắn muốn thì điều lên Văn phòng ủy ban Thành phố An Đô cũng không có gì khó. Chẳng qua hắn cũng khéo léo từ chối ý tốt của đối phương. Mà bây giờ Liễu Đạo Nguyên lại công khai đưa ra ý kiến, hắn không thể không trả lời rõ ràng.

- Liễu ca, có lẽ anh cảm thấy em có suy nghĩ và trực giác nhạy bén, điều này em thừa nhận. Nhưng nếu anh nghĩ em là thiên tài thì có lẽ có ngày anh sẽ thất vọng. Em thích căn cứ vào những điều mình biết mà phân tích và suy đoán ra vài thứ. Nhưng điều này cũng không có nghĩa em có thể làm tốt việc này, giữa lý thuyết và thực tế khác nhau rất nhiều. Em miễn cưỡng coi như vế đầu.

Lời này thì Triệu Quốc Đống đã sớm nghĩ ra. Hắn biết sớm muộn sẽ có việc này.

- Chỉ cần Liễu ca muốn thì em sẽ dùng hết khả năng phân tích giúp anh, đưa ra ý tưởng của mình. Thái ca và Hùng ca cũng vậy. Nhưng nếu muốn em làm việc thực tế thì em sợ sẽ làm hỏng việc tốt của mấy anh. Ít nhất bây giờ em chưa có năng lực đó. Em hy vọng mình tiếp tục rèn luyện ở cơ sở.

Triệu Quốc Đống nói rất chân thành, không hề ra vẻ gì hết. Liễu Đạo Nguyên suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Một thanh niên hơn 20 tuổi, học trường cảnh sát nếu cho y đột nhiên vào bên Đảng gánh vác trọng trách, cho dù chỉ là làm việc cụ thể thì Triệu Quốc Đống có tài đến đâu cũng chưa chắc làm được.

Liễu Đạo Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Quốc Đống, anh hy vọng chú rảnh rỗi thì tới Tân Châu. Lấy thân phận bạn của anh cũng được, có lẽ chú sẽ có thu hoạch gì đấy ở Tân Châu.

- LIễu ca nói như vậy thì em đâu dám nhận. Em sẽ đến Tân Châu, sẽ tới Thông Thành. Chỉ cần hai anh thấy Quốc Đống này có thể giúp gì, Quốc Đống nhất định không từ chối.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Liễu ca, nếu có thể thì em đề nghị anh liên lạc với Sơn Đông cùng Chiết Giang một chút. Sau đó anh dẫn cán bộ Thị ủy, chính quyền Thị xã đến mấy nơi này xem một chút. Cải cách công ty nhà nước của Sơn Đông, phát triển kinh tế tư nhân của Chiết Giang sẽ khiến tư tưởng cán bộ Tân Châu thay đổi. Điều này sẽ tốt hơn nhiều với việc động viên.

Theo hắn mơ thì việc cải cách công ty của Sơn Đông khá thành công, có lẽ là tấm gương cho hầu hết các công ty Tân Châu chủ yếu sống nhờ ngân hàng cấp ovons.

Phát triển kinh tế tư nhân của Chiết Giang mấy năm sau đó cũng rất mạnh, đứng hàng đầu của Trung Quốc. Điều này cũng đáng để cho cán bộ Tân Châu đi tiếp xúc.

Cải cách quyền sở hữu các nhà máy tpaja thể đó là một biện pháp mang tới nhiều nguy hiểm và bàn cãi, nhưng không thể phủ nhận chính vì phương pháp này khiến các nhà máy tập thể thoát khỏi việc bị hạn chế quyền lực, phát huy trí tuệ, lòng nhiệt tình của nhà kinh doanh, khiến các công ty tư nhân của Chiết Giang tăng mạnh. Rất nhiều triệu phú nhờ vậy mà sinh ra.

Đương nhiên trong này cũng có người lợi dụng mà kiếm lợi trái pháp luật. Khi chưa có một tiêu chuẩn đáng tin cậy và khoa học, thiếu sự giám sát thì mọi thứ vẫn là ném đá dò đường.

Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương đều tỏ vẻ hứng thú với đề nghị này của Triệu Quốc Đống. Sơn Đông bây giờ còn chưa nổi tiếng mấy về cải cách công ty nhà nước, phát triển kinh tế tư nhân ở Chiết Giang mặc dù có chút tiếng tăm nhưng lại có ý kiến bất lợi. Liễu Đạo Nguyên không biết mình có can đảm chống lại ý kiến phản đối mạnh như vậy không? Nhưng nếu đã bị đẩy lên làm Bí thư Thị ủy Tân Châu, cùng với việc cứ ngồi bình bình đó vài năm không bằng thử một phen, ít nhất y có thể đi quan sát mấy tỉnh kia rồi về quyết định.

Nói chuyện cả chiều làm mấy người Liễu Đạo Nguyên có cái nhìn mới với Triệu Quốc Đống.

Mặc dù Triệu Quốc Đống chỉ đưa ra vài quan điểm mơ hồ, nhưng các quan điểm này đều mới mẻ, độc đáo. Chính quyền không thiếu nhất chính là người nghiên cứu thảo luận chế độ chính sách, mà làm như thế nào để nhảy ra khỏi tư tưởng cổ hủ, tạo được đường riêng của mình thì đó mới là điều khó khăn nhất.

Triệu Quốc Đống phân tích như vậy khiến Liễu Đạo Nguyên cùng Thái Chánh Dương thậm chí Hùng Chính Lâm đánh giá cao hơn về hắn. Tính cách của Liễu Đạo Nguyên thì mọi người biết. Liễu Đạo Nguyên từ Ban Tổ chức cán bộ đi ra thì y không dễ hứa hẹn, nhưng nếu nói ra thì nhất định làm được. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể giữ được sự bình tĩnh khi Liễu Đạo Nguyên mời, người bình thường không dễ làm.