Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 114




Tình hình an ninh trật tự của Điền Nam không bằng An Đô, nhất là ở khu vực biên giới. Nơi đây tập trung nhiều đường dây buôn bán ma túy, đồng thời súng từ khu vực biên giới cũng tràn vào. Mấy năm qua mặc dù chính quyền đã nhiều lần trấn áp nhưng uy hiếp vẫn không hề nhỏ.

Thuốc phiện đến từ phía bắc Myanmar chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với an ninh trật tự Điền Nam. Trung Quốc hợp tác mạnh với Myanmar cũng có một phần là muốn phá vỡ con đường buôn bán ma túy này ở phía bắc Myanmar.

Đương nhiên Côn Châu là tỉnh thành nên tình hình đỡ hơn. Chẳng qua ngay cả như vậy Triệu Quốc Đống cũng không yên tâm để một cô gái xinh đẹp như Lam Đại đi ra ngoài một mình.

Thấy Triệu Quốc Đống lo cho mình, Lam Đại thấy rất vui. Cô nở nụ cười đầy xinh xắn:
- Quốc Đống ca, không có gì đâu, em cũng không chạy loạn mà, chỉ ngồi xe đi quanh một chút, nếu không em không đi xa mà chỉ xem các danh lam thắng cảnh nổi tiếng xung quanh đây thôi.

- Ừ, như vậy là tốt nhất. Em là con gái lại đẹp như vậy, anh đúng là có chút lo lắng. Em đi phải đến nơi nhiều người, tối về sớm một chút.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Anh thấy em ở lại đây đi, gần một chút để anh lo được cho em.

….

Mắt Cổ Tiểu Âu gần như tóe lửa đứng đó nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang nói chuyện thân thiết. Mặc dù chỉ cách không đầy 10m nhưng vị trí của cô ở góc nên có thể nhìn thấy nghe thấy đôi nam nữ kia nói chuyện.

- Tiểu Âu, tôi thấy Lam Đại hình như không phải là hẹn Quốc Đống ca tới đây, có lẽ là ngẫu nhiên gặp phải thôi.
So sánh với Cổ Tiểu Âu đang mất lý trí vì ghen, Kiều San bình tĩnh hơn nhiều:
- Bọn họ hình như gặp trên máy bay.

- Hừ, đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Rõ ràng Lam Đại biết Quốc Đống ca muốn tới Côn Châu nên đến quyến rũ.
Cổ Tiểu Âu nói thẳng:
- Đồ không biết xấu hổ. Quốc Đống ca không thích gì nó.

Kiều San cười hì hì nói:
- Chỉ cần Quốc Đống ca không chủ động hẹn cô ta là được mà, cô ta nếu yêu đơn phương Quốc Đống ca thì bà có quyền gì mà ngăn.

- Hừ, cái này khó nói. Lam Đại đẹp, lại biết cách quyến rũ nười, không chừng lúc Quốc Đống ca nóng đầu là thua nó thì sao. Quốc Đống ca cái gì cũng tốt nhưng ở mặt này thì ..
Cổ Tiểu Âu vừa nói ra liền thấy mình nói không thích hợp. Quan hệ giữa mình và Quốc Đống ca hình như cũng không bình thường mà. Bây giờ mình lại nói như vậy đúng là làm cô có chút xấu hổ.

Ba người Cổ Tiểu Âu đầu năm từ An Đô bay tới đây. Ba cô định ở Côn Châu hai ngày, sau đó sang Kiềm Dương, cuối cùng đến quê Đồng Úc, cho nên lúc này ở khách sạn Thúy Hồ. Các cô vừa đi chơi về thì thấy Triệu Quốc Đống và Lam Đại cùng xuống xe làm Cổ Tiểu Âu rất tức giận. May là Kiều San và Đồng Úc ở bên kéo Cổ Tiểu Âu lại, nếu không với tính cách của Cổ Tiểu Âu chắc đã lao thẳng tới rồi.

Kiều San và Đồng Úc thấy Cổ Tiểu Âu đột nhiên im miệng đều không nhịn được. Cổ Tiểu Âu có chút buồn bực trừng mắt nhìn hai người rồi chống eo nói:
- Tôi không giống có người chỉ biết nuốt tức trong lòng mà thôi. Tôi thích Quốc Đống ca, tôi theo đuổi thì sao chứ? Ai có thể cấm tôi yêu ai hả?

- Được rồi Tiểu Âu, bọn tôi biết bà là nữ anh hùng, dám yêu dám hận, được chưa?
Kiều San hạ giọng nhìn Triệu Quốc Đống đang nghe điện:
- Hình như Quốc Đống có việc phải đi.

Triệu Quốc Đống nhận được điện của Thái Chánh Dương bảo hắn tới, sau đó cùng ăn trưa.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Thái Chánh Dương có thời gian rảnh như vậy, hắn vốn nghĩ phải đến chiều may ra Thái Chánh Dương mới có thời gian.



Sau khi Triệu Quốc Đống đi, Lam Đại rát vui vẻ về phòng dọn đồ để đi chơi.

Triệu Quốc Đống đã in sâu hình ảnh của hắn trong tim cô, làm cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của hình bóng đó. Cô không phải không cố gắng quên hết, thậm chí trong thời gian dài đã cố gắng không liên lạc với hắn, nhưng cô phát hiện mình phí công vô ích. Sau khi thử mọi cách đều không hiệu quả, cô đã lựa chọn dũng cảm đối mặt.

Đương nhiên với điều kiện là không ảnh hưởng đến hắn, mà nếu như cô có thể giúp hắn về mặt nào đó thì càng tốt.

Tiếng đập cửa rất lớn cắt ngang mộng đẹp của cô. Lam Đại rất khó chịu và khó hiểu. Nhân viên phục vụ không nên quấy rầy mình mới phải? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ của khách sạn này không có quy củ gì?

Nhìn qua ô cửa, Lam Đại rất kinh ngạc phát hiện Cổ Tiểu Âu đầy tức giận đứng bên ngoài. Không cần suy nghĩ cô cũng biết hai người phía sau là ai.

Lam Đại chỉ kinh hoàng trong nháy mắt nhưng sau đó rất nhanh bình tĩnh lại. Mình không cần gì phải kinh ngạc, cứ bình thường mà gặp là được mà.

- Ồ, Tiểu Âu, Kiều San, Đồng Úc, là các bạn sao? Mời vào, sao trùng hợp như vậy, các bạn cũng đến Côn Châu du lịch sao?
Lam Đại lộ vẻ kinh ngạc đầy tự nhiên, hoàn toàn không thấy vẻ gì không ổn cả.

Cổ Tiểu Âu nhìn chằm chằm vào Lam Đại đang không hề hốt hoảng. Cô phải thừa nhận Kiều San nói đúng, Lam Đại này khó đối phó. Chỉ riêng bản lĩnh bình tĩnh này đã là điều không phải ai cũng làm được. Cô có thể tưởng tượng được nếu lúc mình và Triệu Quốc Đống đang vui chơi ở ngoài mà bị vợ Quốc Đống ca bắt được, mình nhất định không thể bình tĩnh đến thế.

- Lam Đại, cô đừng có giả vờ với bọn tôi. Cô đi theo Quốc Đống ca tới đây?
Cổ Tiểu Âu đi vào phòng nhìn quanh, đây là căn phòng đơn rất bình thường, túi du lịch của Lam Đại vẫn còn để ở đầu giường ngoài ra không còn gì khác. Ít nhất cũng không thấy thứ gì có liên quan đến Triệu Quốc Đống.

Nụ cười trên mặt Lam Đại đã thu lại chuyển sang vẻ lạnh nhạt thường thấy:
- Tiểu Âu, cô muốn biết gì/ Có phải muốn hỏi tôi và Quốc Đống ca tối nay có phải sẽ ngủ trên giường tôi hay không hả?

Câu nói đầy sắc bén này làm Cổ Tiểu Âu á khẩu, mặt đỏ bừng lên, cơn tức giận tăng vọt. May mà Kiều San nhanh mắt kéo Cổ Tiểu Âu lại. Kiều San nhíu mày nói:
- Lam Đại, cô cảm thấy cô có thể hấp dẫn được Quốc Đống ca lên giường sao? Xin tự trọng đi, tôi nghĩ cô cũng không muốn thấy tiền đồ của Quốc Đống ca bị ảnh hưởng.

- Tự trọng, lời này chui ra từ miệng mấy cô đúng là lạ đó. Tôi ảnh hưởng đến tiền đồ của Quốc Đống ca sao?
Lam Đại lạnh lùng nói:
- Cũng không biết ai ảnh hưởng đến tiền đồ của Quốc Đống ca? Ai có thể giúp đỡ Quốc Đống ca? Các người ư? Nực cười.

Lam Đại nói làm cả Kiều San, Đồng Úc gần như không thở nổi.

- Đúng thế, tôi đi theo Quốc Đống ca tới đây, nói vậy các người cũng thấy tôi ngồi cùng với Quốc Đống ca, sao các người cảm thấy chỉ các người có tư cách ở bên anh ấy mà tôi không thể? Tôi thấy quá buồn cười. Giữa tôi và Quốc Đống có việc gì là do anh ấy tình nguyện, không ai có thể quản được, ít nhất các người không có tư cách này.

Lam Đại cười khinh thường như con dao cắt vào lòng tự trọng của Cổ Tiểu Âu. Cô cho đến bây giờ luôn thấy mình phải cao hơn Lam Đại một cái đầu, không ngờ hôm nay Lam Đại lại kiêu ngạo đến thế. Chẳng lẽ nói Quốc Đống ca có quan hệ mật thiết hơn so với mình sao?

Kiều San cũng nhạy cảm nhận ra tâm trạng Cổ Tiểu Âu có thay đổi, cô nói:
- Lam Đại, chúng tôi hôm nay không muốn cãi nhau với cô. Chúng tôi chỉ muốn nhắc cô về thân phận của Quốc Đống ca. Cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Nếu ảnh hưởng đến anh ấy, cô có ích gì sao?

Kiều San nói làm cho khí thế của Lam Đại giảm đi. Từ góc độ này phản kích đúng là làm Lam Đại không tiện chống đỡ.

Trong ba người đối phương thì Kiều San là lý trí nhất. Theo Lam Đại thấy thì Cổ Tiểu Âu chỉ có thể dựa vào bề ngoài không xứng với Triệu Quốc Đống. Ngoài ngực to, mông vểnh và có vẻ lai người nước ngoài ra thì còn gì nữa chứ? Cô ta không đủ tư cách làm tình nhân, dù làm tình nhân cũng phải suy nghĩ đến tương laic ho người tình.