Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 1




Liêu Vĩnh Đào nhăn mặt đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời về thu nên trong sân khá tiêu điều, mặt đường và bãi cỏ đầy lá rụng. Mấy cán bộ đang cười cười nói nói đi qua trụ sở Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy.

Sự liêm khiết của cán bộ An Nguyên không tốt mấy, công tác chống hủ bại mặc dù luôn được đưa ra nhưng làm không quá tốt. Mấy vấn đề này Liêu Vĩnh Đào sớm biết. Kinh tế An Nguyên mấy năm nay tuy phát triển nhưng đồng thời đám cặn bã cũng nổi lên, hiện tượng cán bộ tham ô, tham nhũng là khá nhiều.

Cái gì mà công trình có chất lượng kém, nhận cổ phần của các công ty khai khoáng, làm ô dù cho đám xã hội đen, mua quan bán chức, mấy chuyện các nơi khác có thì An Nguyên cũng có. Tương đối mà nói cuộc sống hủ hóa, tác phong thoát ly quần chúng, mấy hiện tượng này cũng chỉ là vấn đề nhỏ. Chẳng qua Liêu Vĩnh Đào không ngờ vấn đề đầu tiên mình gặp phải lại là điều này.

Vụ án hủ bại ở Hoài Khánh quá phức tạp, vượt xa tưởng tượng của y. Mặc dù Viện kiểm sát sớm tham gia nhưng làm như thế nào để duy trì ổn định xã hội lại là điều mà Liêu Vĩnh Đào vốn làm Thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cần phải suy nghĩ.

Ninh Pháp rất coi trọng y, cũng không phải vì Liêu Vĩnh Đào có năng lực phá án cao bao nhiêu, cũng không phải là cảm thấy Liêu Vĩnh Đào hai tay sạch sẽ không nhiễm bụi trần, cũng không cho rằng y thiết diện vô tư, có thể đại nghĩa diệt thân. Ninh Pháp chỉ là cho rằng Liêu Vĩnh Đào đứng ở góc độ chính trị và đại cuộc để xử lý vấn đề, làm như thế nào đạt được việc nghiêm túc xử lý phần tử hủ bại, lại khống chế chuyện trong phạm vi nhất định, không ảnh hưởng đến ổn định xã hội và chính trị, bảo đảm sự phát triển kinh tế của một nơi không bị ảnh hưởng quá lớn. Đây là những điều cần thử thách năng lực và trình độ của vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.

- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa làm Liêu Vĩnh Đào tỉnh lại trong cơn suy nghĩ. Một người đàn ông thấp lùn đi vào, người này tóc ngắn, mắt như chim ưng đang săn mồi.

Đây là người luôn tìm sai sót của người khác. Liêu Vĩnh Đào cười khổ trong lòng, có một Phó chủ nhiệm như thế này không biết là may mắn hay tai họa. Nhưng có một điểm có thể khẳng định là đối phương có thể chia sẻ lo lắng cho y, cũng có thể mang đến cho y không ít thành tích. Nhưng tính cách không chịu khuất phục ai của đối phương cũng làm cho y không ít phiền phức.

- Chủ nhiệm Liêu, tôi tới.
Người đàn ông cũng không hề cung kính như những người khác lúc đối mặt với Liêu Vĩnh Đào, chỉ hơi mang theo một tia tôn trọng mà thôi, ngoài ra y vẫn dám nhìn thẳng vào mắt Liêu Vĩnh Đào.

- Ngồi đi lão Đồ, có tiến triển gì mới không?
Liêu Vĩnh Đào ngồi xuống ghế sô pha rồi ra hiệu đối phương ngồi xuống.

- Ừ, tôi đã bảo lão Quan đến Ninh Lăng một chuyến, đã trao đổi qua với đồng chí Lục Kiếm Dân – Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ninh Lăng. Bởi vì tình hình chủ yếu phát sinh từ bên Huyện Hoa Lâm, bây giờ Triệu Quốc Đống đã điều khỏi Huyện Hoa Lâm một năm, có nhiều chuyện còn cần Thị ủy Ninh Lăng và Huyện ủy Hoa Lâm phối hợp điều tra làm rõ.
Người đàn ông họ Đồ mở tài liệu trong tay ra rồi nói. Ngón tay y hơi vàng, qua đó cho thấy người này hút thuốc trên 20 năm.

- Ừ, tình hình là như thế nào?
Liêu Vĩnh Đào ngồi ngay ngắn mà nghe. Việc điều tra một cán bộ cấp phó giám đốc sở bị tố cáo thì Ủy ban kỷ luật vẫn rất coi trọng, không bỏ sót một người, không được oan uổng người tốt, đây là nguyên tắc phá án của Ủy ban kỷ luật. Triệu Quốc Đống làm Thường vụ thị ủy mới được đề bạt của Ninh Lăng, lại kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư Đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, đây là một ngôi sao chính trị trên chính trường An Nguyên. Hơn nữa biểu hiện của Triệu Quốc Đống trong cơn lũ lụt năm nay càng được Lãnh đạo trung ương và Lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng và khen thưởng. Muốn điều tra Triệu Quốc Đống thì đó chính là mạo hiểm nhất định.

Nhưng bức thư tố cáo kia lại nói khá chính xác. Trong nội dung thư tố cáo Triệu Quốc Đống khi làm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã lợi dụng chức quyền mà tham ô, tham nhũng ở một loạt công trình lớn như cải tạo thành cũ huyện thành Hoa Lâm, xây dựng khu Hà Đông, xây dựng cầu Quế Khê. Đồng thời cũng cấu kết với các Công ty xây dựng trên Thị xã mà nâng giá thành xây dựng, qua đó kiếm lời. Hơn nữa còn tố cáo cuộc sống sinh hoạt của Triệu Quốc Đống hủ bại, đạo đức suy đồi, trêu gái, có quan hệ nam nữ không đúng mực. Hơn nữa còn tố cáo Triệu Quốc Đống vẫn duy trì quan hệ không đúng mực với sáu người phụ nữ, trong đó có không ít cấp dưới của hắn, có nghi vấn là lợi dụng chức quyền mà ép cấp dưới.

- Bây giờ mới chỉ sơ bộ xác định, nhưng cũng phát hiện không ít đầu mối. Ví dụ như công trình cải tạo thành cũ Huyện Hoa Lâm, xây dựng khu Hà Đông Hoa Lâm, xây dựng cầu Quế Khê đều do một lời của Triệu Quốc Đống mà quyết định, cũng không tiến hành đấu thầu công trình như mọi nơi vẫn làm, cũng không thông qua hội nghị thường trực Ủy ban huyện, Hội nghị thường vụ Huyện ủy nghiên cứu, bàn bạc, toàn bộ do một mình Triệu Quốc Đống xác định ai đến nhận làm công trình. Trong này có rất nhiều nghi ngờ, hơn nữa căn cứ chúng tôi nắm giữ một ít tài liệu thì có vài hạng mục công trình có giá thành cao hơn giá thị trường, trong này nhất định có vấn đề.

Người đàn ông họ Đồ mắt lấp loáng có thần, thi thoảng liếm liếm môi giống như con dã thú đang rình mồi.

Liêu Vĩnh Đào mặt không chút thay đổi. Y đã quen nghe thấy các mặt dơ bẩn kia. Vụ án hủ bại ở Hoài Khánh làm y có kinh nghiệm nếu đối phương dùng lời này nói chuyện với mình, như vậy có nghĩa đã nắm chắc bảy tám phần. Liêu Vĩnh Đào chỉ đáng tiếc cho một ngôi sao chính trị mới.

Hùng Chính Lâm khi giới thiệu Triệu Quốc Đống cho mình, mình đúng là cảm thấy tương lai của người này không thể xác định. Nhưng bây giờ xem ra không biết Hùng Chính Lâm khôn khéo như vậy sao lại quan hệ với tên Triệu Quốc Đống này. Bây giờ bị lão Đồ túm đuôi, dùng kính phóng đại mà tìm kiếm vấn đề thì đừng mong thoát. Càng không cần phải nói đằng sau vầng sáng của Triệu Quốc Đống lại có nhiều dơ bẩn đến thế.

- Ừ, còn phát hiện vấn đề gì khác không?
Liêu Vĩnh Đào gật đầu nói.

- Sau khi Triệu Quốc Đống điều đến làm Bí thư đảng ủy Tây Giang thì nghe nói đã rất cố sức trong lập công trình gia cố hệ thống đê điều, hơn nữa lại thành công chống lại đợt lũ lụt vừa qua đánh vào Tây Giang, còn được Trung ương khen thưởng.
Người đàn ông họ Đồ giống như không phải khen Triệu Quốc Đống mà lại giống như mèo vờn chuột vậy.

- Ồ, đây là việc tốt, có gì không đúng?
Liêu Vĩnh Đào nhẫn nại mà hỏi.

- Nhưng mà Chủ nhiệm Liêu, chúng ta đều biết cơn lũ năm nay là mấy chục năm khó gặp, trước đó khó ai có thể đoán ra. Căn cứ chúng tôi điều tra thì hệ thống đê điều sông Ô Giang Ninh Lăng mặc dù chảy qua Quận Tây Giang nhưng vẫn do cục Thủy Lợi Thị xã Ninh Lăng phụ trách việc xây dựng và gia cố. Nhưng mấy tháng trước cơn lũ Tây Giang lại tiến hành gia cố hệ thống đê điều trong phạm vi quận mình. Theo chúng tôi biết thì lúc ấy cục Thủy Lợi cho rằng đê điều sông Ô Giang rất tốt, không cần phải đưa vào quy hoạch tu sửa. Nhưng Quận Tây Giang lại chủ động đưa ra đề nghị gia cố đoạn đê này, thậm chí Quận Tây Giang còn gánh vác phần lớn tài chính. Chủ nhiệm Liêu, ngài cảm thấy đối với một quận, huyện không giàu có thì có ai chủ động muốn làm việc thay người khác không? Ít nhất là tôi chưa từng thấy.

- Ồ.
Liêu Vĩnh Đào hơi động tâm mà nói:
- Ý của anh là việc gia cố hệ thống đê điều chống lũ là bề ngoài, trong đó lại che giấu ý đồ?

- Đúng, căn cứ chúng tôi biết thì Công ty xây dựng phụ trách gia cố đê sông Ô Giang khi chưa hoàn thành lại nhận thầu công trình gia cố hệ thống đê sông Tú Hà chạy qua địa phận Quận Tây Giang, cũng là công trình vài triệu. Nghe nói lúc ấy trong Hội nghị thường vụ Quận ủy Tây Giang đã có tranh chấp nhưng Triệu Quốc Đống lại cố chấp với ý kiến của mình, độc đoán nên cuối cùng đã thực hiện được.
Người đàn ông họ Đồ cười phá lên rồi nói:
- Tôi không biết họ Triệu này quá may mắn hay là có khả ăng tiên đoán. Nói tóm lại hai công trình vốn có nhiều nghi vấn lại gặp cơn lũ mà thành điểm sáng, thoáng cái đẩy Triệu Quốc Đống thành người liệu việc như thần, không ai dám đặt câu hỏi về hai hạng mục công trình này có vấn đề gì trong đó hay không nữa.

Liêu Vĩnh Đào nhíu mày. Đồ Liên Cử ngay cả vấn đề mờ mịt này cũng tìm ra và điều tra cụ thể đủ để nói Đồ Liên Cử rất coi trọng vấn đề này. Lão Đồ đây là muốn dùng việc này cho Hùng Chính Lâm mất mặt. Đồ Liên Cử và Hùng Chính Lâm mâu thuẫn rất sâu. Bây giờ Hùng Chính Lâm đã rời khỏi An Nguyên hơn năm, tên Đồ Liên Cử không quên lợi dụng cơ hội đả kích đối phương, cũng không biết hai người rốt cuộc có mâu thuẫn lớn như thế nào?

- Ừ, vậy anh có dự định gì?
Liêu Vĩnh Đào biết việc này rất khó xử lý tốt. Nếu Đồ Liên Cử quyết định điều tra rõ ràng thì sợ rằng y muốn ỉm xuống cũng có chút khó khăn, hơn nữa còn dễ gây hậu họa lớn hơn nữa. Hơn nữa Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã tham ô thì đúng là không phải phúc của Ninh Lăng. Loại ung nhọt này cắt sớm sẽ tránh cho cả cơ thể bị liên lụy.


Chẳng qua Liêu Vĩnh Đào lại biết Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều có chút ấn tượng với Triệu Quốc Đống, nhất là việc Triệu Quốc Đống nhảy xuống sông cứu người trong cơn lũ càng làm cả nước chú ý. Nếu Ủy ban kỷ luật có hành động với Triệu Quốc Đống, không thể không suy nghĩ đến cái nhìn của hai vị lãnh đạo chủ yếu. Liêu Vĩnh Đào nghĩ như vậy liền có chút đau đầu. Lúc trước y còn suy nghĩ dùng biện pháp đưa Triệu Quốc Đống đến trường Đảng học, bây giờ xem ra nếu Triệu Quốc Đống ở Tây Giang mà cũng có chuyện thì điều Triệu Quốc Đống lên trường Đảng học thì sẽ có chút vấn đề. Cho nên Liêu Vĩnh Đào mới muốn hỏi ý kiến Đồ Liên Cử.

- Chủ nhiệm, tôi cảm thấy chúng ta bàn việc để Triệu Quốc Đống lên trường Đảng học hai tháng sợ rằng không đủ để hoàn toàn tra rõ vấn đề của y. Chỉ cần y còn kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang, chúng ta điều tra ở bên Tây Giang đúng là sợ khó có hiệu quả rõ ràng. Tôi đề nghị hay là trực tiếp điều y lên tỉnh làm một chức vụ nào đó, như vậy cũng tiện cho chúng ta triển khai công việc ở Ninh Lăng.
Người đàn ông họ Đồ cười lạnh một tiếng.

- Chuyện không đơn giản như vậy đâu, Triệu Quốc Đống bây giờ được Trung ương và tỉnh dựng làm điển hình xuất sắc trong cơn lũ lụt. Ở tình huống Ủy ban kỷ luật chưa có chứng cứ rõ ràng mà điều chỉnh là không thích hợp, trong tỉnh nhất định sẽ không đồng ý.
Liêu Vĩnh Đào lắc đầu nói.

- Nhưng mà Chủ nhiệm, Triệu Quốc Đống chỉ cần còn làm việc ở Ninh Lăng thì chúng ta nếu muốn điều tra rõ ràng là rất khó khăn. Tôi không muốn chuyện này thất bại trong gang tấc.
Đồ Liên Cử rất kiên quyết nói.

- Lão Đồ, bên Thị xã Ninh Lăng thì anh cảm thấy bọn họ có thái độ gì?
Liêu Vĩnh Đào trầm ngâm một chút rồi nói.

- Bí thư Thị ủy Hoàng Lăng thì tôi không trực tiếp tiếp xúc, nhưng bên Lục Kiếm Dân thì tôi cảm thấy thái độ của anh ta khá tích cực. Hơn nữa bên Ủy ban kỷ luật Thị xã Ninh Lăng cũng cung cấp một vài đầu mối có giá trị cho chúng tôi.
Đồ Liên Cử cười nói.

- Ồ.
Liêu Vĩnh Đào hơi ngẩn ra. Thái độ tích cực ủng hộ của Lục Kiếm Dân càng làm chuyện này thêm thích hợp. Một Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị ủy đáng lẽ không nên dễ dàng tỏ thái độ ở việc này mới phải. Dù là Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy thu được chút đầu mối thì cũng phải có thái độ phối hợp khắc chế mới phải. Nếu như lãnh đạo chủ yếu tỏ rõ thái độ, như vậy cũng có nghĩa là bản thân anh ta cho vấn đề này là thật, thậm chí nắm giữ điều gì đó xác định vấn đề này là thật.

- Chủ nhiệm không tin sao?
Đồ Liên Cử tự tin nói.
- Tôi dám chắc vấn đề của Triệu Quốc Đống không hề nhỏ. Sinh hoạt, tác phong làm việc và cách dùng người của Triệu Quốc Đống có nhiều người phản ứng, thái độ độc đoán chuyên chế và dùng người thân đã thể hiện rất rõ ràng trên người y. Hơn nữa cũng không ít người phản ánh cuộc sống cá nhân của y không tốt, sống xa xỉ, đây cũng là một mặt nói rõ y tồn tại vấn đề về kinh tế.

- Lão Đồ, những suy đoán này chỉ là lời đồn thổi như gió thoảng bên tai, không thể đưa ra làm bằng chứng. Ủy ban kỷ luật làm việc thì cần phải có chứng cứ, không thể đưa tình cảm cá nhân vào đó.
Liêu Vĩnh Đào lạnh nhạt nói mà ám chỉ đối phương một chút. Chẳng qua Liêu Vĩnh Đào cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống đúng là có thể tồn tại một ít vấn đề. Nhất là các công trình xây dựng ở Hoa Lâm và Tây Giang nhất định có chuyện. Liêu Vĩnh Đào suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Vấn đề này anh bố trí cho tốt, tránh đánh rắn động cỏ. Bên này tôi sẽ dành thời gian báo cáo với Bí thư Ninh, đưa ra ý kiến của Ủy ban kỷ luật chúng ta rồi mới có quyết định.

- Được, Chủ nhiệm Liêu, chuyện này không nên kéo dài. Tôi lo Triệu Quốc Đống sẽ nghe ra điểm gì đó, hoặc là trong chúng ta có ai đó cố ý hoặc vô tình lộ tin thì chúng ta sẽ bị động. Triệu Quốc Đống này mặc dù còn trẻ nhưng thủ đoạn rất nhiều, hơn nữa cũng có lai lịch thông thiên. Không đâm một cái cứng toàn thân y thì chỉ sợ có thể cắn ngược lại chúng ta, điểm này ngài phải chuẩn bị về tư tưởng.
Đồ Liên Cử ám chỉ một chút.

Liêu Vĩnh Đào có chút buồn bực. Y đương nhiên biết ý trong lời nói của Đồ Liên Cử. Hùng Chính Lâm và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết, nếu không Hùng Chính Lâm cũng không mang tới giới thiệu cho y. Theo lý thuyết người Hùng Chính Lâm giới thiệu thì mình phải tin, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Điều này làm Liêu Vĩnh Đào rất không thoải mái. Bây giờ đã đến nước này thì một chút tình cảm cá nhân chỉ có thể để qua bên, chuyện này cũng không trách được mình, tin rằng Hùng Chính Lâm có thể hiểu.

….

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ trên tỉnh hành động nhanh và quỷ dị đến như vậy.

Hắn thậm chí còn chưa kịp nghe thấy tin tức gì thì đã nhận được thông báo của Thị ủy yêu cầu hắn lên Trường Đảng tỉnh tham gia khóa tập huấn cán bộ mới nhận chức phó giám đốc sở trong năm 98 trong vòng hai tháng.

Trước đó Thị ủy đã miễn chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát của hắn, bổ nhiệm nguyên Chủ tịch huyện Khuê Dương Lưu Như Hoài làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Cùng lúc đó Lý Trạch Hải điều tới huyện Khuê Dương làm Phó bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch huyện. Lô Miễn Dương giữ chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát.

Việc từ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát là điều hắn sớm tính tới, lúc trước Thị ủy dự định hắn phụ trách một năm, đưa công tác của Khu Khai Phát vào quỹ đạo coi như hắn hoàn thành nhiệm vụ. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống coi như đã hoàn toàn đật được mục đích, bản thân hắn cũng đã hai lần đưa ra đề nghị từ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát với Thị ủy, lần này coi như được thỏa mãn.

Làm cho Triệu Quốc Đống thoáng an tâm chính là Lăng Tiêu cũng đã rời khỏi Quận Tây Giang trước khi hắn đi học. Sau một phen vận động thì Tiếu Triêu Quý đã chính thức được chọn lầm Phó bí thư Quận ủy, Hoắc Vân Đạt cũng được bổ nhiệm làm Thường vụ quận ủy. Bành Nguyên Hậu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo tạm thời để đó, có lẽ sẽ điều từ trên Thị xã xuống hoặc là quận, huyện khác.

Triệu Quốc Đống vốn muốn Phan Xảo hoặc Vương Lệ Mai nhận chức Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy, nhưng Chương Thiên Phóng nói rõ với hắn tốt nhất không nên thử ở điểm này. Một loạt động tác của hắn ở Tây Giang đã khiến một bộ phận Lãnh đạo thị ủy khá bất mãn. Tiếu Triêu Quý và Bành Nguyên Hậu được lên chức, Mạc Vinh cùng Hướng Vĩnh Cường cũng được hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân Tây Giang bầu làm Phó chủ tịch, tất cả đều được hoàn thành theo ý đồ của Triệu Quốc Đống. Mặc dù có Hoàng Lăng hết lòng ủng hộ nhưng vẫn mang tiếng vang lớn, cho rằng nguyên tắc Thị ủy trông coi cán bộ đã bị Triệu Quốc Đống làm loạn.

Lớp tập huấn cho cán bộ cấp phó giám đốc sở mới nhận chức vốn xác định diễn ra vào trung tuần tháng sáu, nhưng bởi vì cơn lũ bất ngờ ập đến đã làm rối loạn công việc của toàn tỉnh An Nguyên. Tất cả đều phải dành cho công tác khôi phục sau cơn bão. Mãi đến tháng chín Trung ương tổ chức hội nghị khen thưởng điển hình tiên tiến trong cơn lũ, công tác cứu nạn và phòng chống lụt bão coi như kết thúc. Vì thế lớp tập huấn cho cán bộ cấp phó giám đốc sở mới đượ xác định.

Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy khó hiểu không phải là lớp tập huấn này mà là trước đó hắn không nghe thấy tin tức gì. Tuy nói lớp tập huấn này là con đường cán bộ mới được đề bạt nhất định phải tham gia. Nhưng bây giờ tình hình phức tạp như vậy, cả Thị xã Ninh Lăng chỉ điểm danh mình hắn, điểm này đúng là làm hắn khó hiểu. Nói đúng ra thì Lỗ Năng mấy hôm trước được hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã chọn làm Phó thị trưởng cũng phải tham gia mới đúng. Nhưng trong danh sách của cả Thị xã Ninh Lăng chỉ có một mình hắn tham gia.

Khó hiểu là khó hiểu nhưng quyết định của Thị ủy thì hắn không thể thay đổi, vì thế hắn cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao cũng đi qua cửa này, đi sớm hay muộn cũng như nhau. Chỉ là không biết có ảnh hưởng gì đến công việc của hắn sau này không?

Hoàng Lăng nhận được thông báo của Tỉnh ủy thì có chút khó hiểu. Chẳng qua nếu Văn phòng tỉnh ủy thông báo gấp như vậy thì y cũng không dám chậm trễ nên lập tức về ngay An Đô.

Thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Liêu Vĩnh Đào đầu tiên thông báo tình hình nắm giữ, hơn nữa cũng trao đổi một chút với y. Sau đó hai người đi gặp Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp.

Hoàng Lăng thấy Ninh Pháp có vẻ đang khó chịu, nhưng cẩn thận quan sát lại không giống, cũng không biết có phải do mình quá mẫn cảm hay không? Tóm lại Hoàng Lăng cảm thấy Ninh Pháp có vẻ rất không hài lòng với việc này. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, dù là ai khác cũng không thoải mái nếu gặp việc này. Triệu Quốc Đống mới được tạo thành điển hình tiên tiến thì lại bị điều tra ra có vấn đề về kinh tế rất lớn, đây không thể nghi ngờ là tát vào mặt Tỉnh ủy. Nhưng anh nếu không tra rõ ràng thì trong lòng cũng rất khó chịu.

Thái độ của Ninh Pháp rất rõ ràng, vấn đề phải tra xét rõ ràng. Có chuyện thì không cần biết Triệu Quốc Đống là anh hùng hay là điển hình, mặc kệ Triệu Quốc Đống cống hiến bao nhiêu. Đảng công tội phân minh, công không thể bỏ qua tội, nên làm như thế nào vẫn có thể làm. Không có vấn đề thì coi như là một câu trả lời thuyết phục với bản thân Triệu Quốc Đống và tổ chức, khi sử dụng cán bộ cũng có thể yên tâm.

Ninh Pháp mặc dù không nói rõ nên xử lý như thế nào nhưng cũng không vội vàng đồng ý điều chỉnh vị trí của Triệu Quốc Đống, Liêu Vĩnh Đào sau đó đề nghị một điều khá uyển chuyển. Thạm thời giữ thân phận Thường vụ thị ủy của Triệu Quốc Đống, đối với bản thân Triệu Quốc Đống thì có thể tiến hành điều chỉnh công việc sau đợt tập huấn trên trường Đảng tỉnh. Đầu tiên miễn chức Bí thư Quận ủy Tây Giang của Triệu Quốc Đống, sau này mặc kệ có tra ra vấn đề hay không thì cũng có thể linh hoạt xử lý. Ninh Pháp cũng đồng ý với ý kiến của Liêu Vĩnh Đào, dù sao Triệu Quốc Đống mới nhận bằng khen từ Bắc Kinh về thì có thân phận khá mẫn cảm.

Hoàng Lăng suốt đêm chạy về Ninh Lăng, y không biết Triệu Quốc Đống làm sao lại bị Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy nhìn chằm chằm. Nhưng có một điều Ninh Lăng có thể khẳng định là có người đang chơi sau lưng Triệu Quốc Đống.

Hoàng Lăng vừa tức giận vừa có chút nuối tiếc. Liêu Vĩnh Đào khi trao đổi ý kiến mặc dù nói chuyện khá mơ hồ nhưng y có thể cảm nhận trong tay đối phương có vài thứ khá có trọng lượng, vấn đề hình như chủ yếu là khi Triệu Quốc Đống làm ở Huyện Hoa Lâm, có lẽ liên quan đến việc cải tạo huyện thành cũ của Hoa Lâm, đồng thời là công trình xây dựng cầu Quế Khê và khu Hà Đông. Hoàng Lăng suy nghĩ Mục Cương thấy mấy công trình xây dựng này dính đến mấy chục triệu, rất ít người có thể chịu được sức hấp dẫn lớn như vậy, hơi không chú ý là sẽ bị người túm được nhược điểm. Mà Triệu Quốc Đống tất nhiên là bị người khác nhìn chằm chằm.

Mặc dù không thể xác định ai đứng sau gây chuyện nhưng Hoàng Lăng có thể mơ hồ đoán ra là ai đấy ở Hoa Lâm. Chuyện hơn năm mà lại đưa ra vào lúc này, không biết có phải là do mình và Triệu Quốc Đống đi lại gần không? Nếu là như vậy thì mình lại thành kẻ ác. Đây là suy nghĩ của Hoàng Lăng.