Long Thần Tại Đô

Chương 333: Tất cả đều quỳ xuống




Lưu Nhuệ là một tên lợi hại, mới mười bốn tuổi đã lăn lộn trên giang hồ.

Bởi vì hắn là người trọng nghĩa khí, đánh nhau rất hăng.

Vì thế lăn lộn được vài năm, đã có mấy thằng đệ đi theo, cũng có được biệt hiệu ‘Chó điên’.

Sau đó hắn quen Trương Thành, tính tình của hai người hòa hợp, từ đó về sau, hắn lăn lộn cùng Trương Thành, trở thành một trong những thân tín mà Trương Thành tín nhiệm nhất, là thủ lĩnh băng đảng rất có tiếng ở mấy con phố lân cận.

Mấy năm nay, Trương Thành rửa tay gác kiếm, thậm chí còn mở một quán ăn.

Nhưng ‘ông chủ’ như Trương Thành.

Nếu lăn lộn trên giang hồ, mỗi năm ít nhất có thể kiếm được vài triệu.

Lợi nhuận này thực sự rất hấp dẫn!

Vì thế bên cạnh việc tẩy trắng bản thân thì Trương Thành vẫn sai Lưu Nhuệ cùng vài thân tín giúp hắn quản lý việc ‘kinh doanh’ trên giang hồ.

Bởi vì có nhân vật lợi hại như Lưu Nhuệ giúp hắn, mới có thể khiến hắn có chỗ đứng vững mạnh, gần khu vực này dường như không có ai dám cãi lại lời Trương Thành, nhưng không phải vì sợ hắn ta.

Mà là sợ Lưu Nhuệ cùng đám lưu manh bên cạnh Trương Thành!

Từ đó có thể thấy, Lưu Nhuệ là nhân vật lợi hại như thế nào, hắn cầm dao cắt dưa hấu lao về phía Diệp Phàm, chuẩn bị đâm anh vài nhát.

Hắn ta chủ động như thế, không chỉ vì muốn thể hiện trước mặt Trương Thành.

Mà hắn muốn thể hiện trước mặt Trác Phong, mặc dù bề ngoài hắn ta ngang ngược, nhưng thực chất là con người rất tinh tế và thông minh.

Hắn rất rõ, nếu như có được sự yêu mến của Trác Phong, sẽ đem lại nhiều lợi ích cho hắn, thậm chí một ngày nào đó hắn cũng có thể trở thành người giống như Trương Thành, rửa tay gác kiếm, từ đó sống cuộc sống vui vẻ.

Nhưng lúc Lưu Nhuệ lao đến trước mặt Diệp Phàm cách chưa đầy ba bước, hắn hoa mắt, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng giống như đám lưu manh trước đó.

Hắn ta lập tức sợ hãi, rơi con dao cắt dưa hấu trong tay, quỳ trước mặt Diệp Phàm, run lẩy bẩy.

Diệp Phàm thực sự bước ra từ núi thây biển máu, ám khí khắp người, loại lưu manh đầu đường xó chợ như Lưu Nhuệ có thể chống đỡ nổi sao?

Lưu Nhuệ quỳ trên mặt đất, cảm thấy khô miệng, hắn ta muốn nói, nhưng cổ họng giống như bị câm bởi độc tố, không thể phát ra âm thanh.

Còn nữa, hắn ta muốn ngẩng đầu, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng giống như một bàn tay vô hình ấn hắn xuống, khiến hắn không thể nhấc đầu lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Anh...anh Nhuệ sao lại quỳ trước mặt tên đó chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lẽ nào tên đó dùng thủ đoạn gì sao? Nhưng lúc nãy hắn chẳng làm gì cả, hơn nữa, anh xem anh Nhuệ của chúng ta quỳ trên mặt đất, ngoài sự sợ hãi ra thì không có biểu cảm gì khác, không giống như bị ám hại.”

“Bây giờ phải làm sao? Đến anh Nhuệ cũng phải quỳ trước mặt hắn, chúng ta……”

……

Nhìn Lưu Nhuệ quỳ trước mặt Diệp Phàm, trong phút chốc mọi người ở đó trở nên hoảng loạn, đặc biệt là đám côn đồ đến cùng Lưu Nhuệ, tất cả đều không biết phải làm sao.

Bọn họ đều lăn lộn cùng Lưu Nhuệ.

Ngày thường, trong mắt bọn chúng Lưu Nhuệ là nhân vật vô cùng lợi hại.

Chúng rất kính trọng và sùng bái Lưu Nhuệ.

Nhưng bây giờ chúng nhìn thấy gì, ‘anh Nhuệ’ mà chúng kính trọng sùng bái lại quỳ trước mặt Diệp Phàm, mà toàn thân còn run lẩy bẩy, cảnh tượng đó thật khiến người ta khó tin!

Cho dù là Trương Thành, lúc này cũng co đồng tử lại, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc!

Hắn ta cũng được xem là nhân vật lợi hại trải qua nhiều sóng to gió lớn, chưa bao giờ gặp tình huống như ngày hôm nay.

Hơn nữa hắn biết rõ tính cách của Lưu Nhuệ.

Lúc Lưu Nhuệ vừa mới lăn lộn cùng hắn, từng bị kẻ thù của Trương Thành vây bắt, hơn một trăm người truy đuổi đòi chém Lưu Nhuệ, hắn ta không hề sợ hãi, mặc dù bị chém hơn bốn mươi nhát, chảy máu khắp người, nhưng cuối cùng hơn trăm người đó đều bị sự hung hãn của Lưu Nhuệ làm cho khiếp sợ.

Lần đó Lưu Nhuệ đáng nhẽ bị chết thảm, nhưng đã được cấp cứu, sống lại một cách ly kỳ.

Cũng từ lần đó trở đi, sự hung hãn của Lưu Nhuệ đã lưu truyền khắp nơi, từ đó trở thành thân tín của Trương Thành.

Vì thế, Trương Thành cho rằng, trừ phi là Lưu Nhuệ bằng lòng, nếu không, cho dù sức mạnh từ bên ngoài nào cũng khó có thể khuất phục được Lưu Nhuệ.

Nhưng bây giờ, Lưu Nhuệ lại run rẩy quỳ trước mặt Diệp Phàm.

Con ngươi của Trương Thành co lại, chìm vào sự trầm tư suy nghĩ.

Hắn ta là một người kẻ giang hồ lâu năm, trải qua nhiều sóng to gió lớn, cũng từng gặp nhân vật lợi hại dám xông pha.

Nhưng rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó!

Vì thế hắn không sợ Diệp Phàm là rồng mạnh.

Công phu có cao đến đâu cũng sợ dao phay, chung quy hai nắm đấu cũng khó đấu lại bốn tay!

“Tất cả lên cho tao!”

Sau khi Trương Thành nghĩ một lúc, vẫy tay, kêu gọi vài tên thủ lĩnh khác cùng mười mấy tên lưu manh bên cạnh mình cùng nhau đối phó với Diệp Phàm.

Nhận được mệnh lệnh của Trương Thành, mấy tên thủ lĩnh khác cùng mười mấy tên lưu manh lập tức hô hào lao về phía Diệp Phàm đòi chém giết, ai ai cũng giống như con sói hoang đang muốn bắt cừu.

Đối mặt với mười mấy tên lưu manh cầm dao cắt dưa hấu, Diệp Phàm vẫn bình thản, thờ ơ, không hề lo lắng.

Hơi thở trên người anh hoàn toàn được phóng ra, trong phút chốc, mười mấy tên lưu manh cầm dao cắt dưa hấu lao về phía anh đều có cảm giác bị hòn đá lớn đè vào lồng ngực, tất cả đều xuất hiện ảo giác giống như Lưu Nhuệ và mấy tên lưu manh quỳ trước mặt Diệp Phàm.

Chúng nhìn thấy núi thây biển máu, nhìn thấy máu chảy lênh láng, nhìn thấy hình dáng giống như Asura bước ra từ địa ngục.

Phù phù!

Trong phút chốc, mười mấy tên lưu manh cầm dao cắt dưa hấu đó đều làm rơi dao, tất cả quỳ trên mặt đất, ai ai cũng khô miệng, không phát ra âm thanh, đến cơ thể cũng run lẩy bẩy.

Trông thấy cảnh này, mặt Trương Thành biến sắc.

Kinh nghiệm lăn lộn mấy chục năm trên giang hồ nói cho hắn biết, lần này e là hắn đã gặp phải rắc rối lớn.

Ngoài Trương Thành, những người khác trong phòng đều sững sờ.

Khuôn mặt, ánh mắt của Trác Phong tràn đầy sự khó hiểu, anh ta thực sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Còn tên Lưu Kiệt đứng bên cạnh Trác Phong, lúc nãy còn khoe khoang sự lợi hại của Lưu Nhuệ trước mặt Trác Phong, nhưng bây giờ Lưu Nhuệ cùng tất cả đám lưu manh ở đó đang quỳ trước mặt Diệp Phàm, toàn thân run rẩy.

Cảnh tượng này giống như một đám lưu manh đang quỳ bái trước mặt ‘ông chủ’ mà chúng đi theo.

“Các người cũng quỳ xuống đi!”

Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nói, hơi thở trên người anh liên tục tỏa ra, trong phút chốc đã bao trùm tất cả mọi người ở trong phòng.

Phù phù! Phù phù! Phù phù……

Chịu sức ảnh hưởng của hơi thở trên người Diệp Phàm, tất cả mọi người ở đó đều lần lượt quỳ xuống.

Cho dù là Trương Thành cũng run lẩy bẩy quỳ xuống.

Điều này khiến Trương Thành cảm thấy rất phẫn nộ.

Phải biết rằng hắn lăn lộn mười mấy năm trên giang hồ, đã thành công nên rút lui, cho dù là phe thiện hay ác đều kính trọng hắn.

Nhưng bây giờ hắn lại quỳ trước mặt Diệp Phàm, điều này thực sự…...không thể tha thứ.

Nhưng, ngoài sự phẫn nộ thì hắn càng sợ hãi hơn!

Đến tận bây giờ, nếu hắn không nhìn ra Diệp Phàm không phải người tầm thường, thì hắn thực sự là kẻ ngốc.