Không khí xung quanh khiến Ân cảm thấy hơi ngột ngạt. Y muốn bắt đầu nói về quá khứ của y nhưng lại không biết nên mở đầu như thế nào.
Y và hắn ngồi im lặng được một lúc thì hắn mới lên tiếng.
"Ngươi không định kể à?"
"Không phải! Do ta không biết nói như thế nào…"
Y gãi đầu nhìn hắn.
Hình tượng của một Long Thần đây sao? Hắn có hơi buồn cười nhưng cố nén lại và đáp lại y.
"Thì ngươi cứ kể đi, không cần khó khăn như vậy đâu."
"Vậy ta kể."
Ân hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể hắn nghe về quá khứ của y.
"Ta vốn dĩ không biết phụ mẫu và mẫu thân của ta là ai…"
Hắn chỉ biết im lặng và nghe Thiên Ân nói về quá khứ của y.
Quá khứ của Ân không mấy tốt đẹp gì, y từ nhỏ đã không biết mặt phụ mẫu và mẫu thân. Y được trưởng tộc nuôi từ nhỏ đến lớn, cũng có thể cho là y coi trưởng tộc như phụ mẫu của mình.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho đến một ngày Ân bị người trong tộc phát hiện ra là có tố chất hay nói cách khác là người kế thừa vị trí Long Thần, y đã bị họ nhốt vào trong một căn phòng.
Căn phòng đó không thiếu gì cả, nó như một căn nhà thu nhỏ vậy. Người trong tộc y quan niệm rằng khi giữ người kế thừa vị trí Long Thần trong một căn phòng kín thì cả tộc của họ đều sẽ được Long Thần đời trước bảo vệ khỏi những mối nguy hiểm.
Vì thế, ngày ngày y đều phải ở trong căn phòng đó, sự tự do từ lúc nào đã mất đi. Y muốn đi đâu hay làm gì đều phải qua kiểm tra rất nghiêm khắc. Chưa kể đến việc kiểm tra không thành công thì y sẽ không được rời khỏi căn phòng đó.
Tất cả những sự tự do, ham muốn đều bị ràng buộc lại chỉ vì y là người kế thừa vị trí Long Thần. Vô vàn lời truyền miệng nói rằng y là một người cao lãnh, lạnh lùng, không màng đến tử sắc thú vui nhân gian.
Những lời đó đều là do thiên hạ đồn đại, sự thật y là một người rất thân thiện, luôn muốn giúp đỡ người khác, đặc biệt y còn có một tính rất là ham chơi. Vậy mà người đời chỉ biết đến y với cái danh Long Thần uy mãnh! Đúng thật là tức chết rồng mà!
Cuối cùng vẫn là y không có bất kì một sự tự do nào cả. Hôm nay trốn được ra ngoài khiến y rất là vui mừng, lại còn gặp được một người có vẻ tốt nữa chứ. Liệu có phải là y may mắn hay không?
"Như ngươi đã nghe đó, ta rất muốn lấy lại sự tự do đó."
Ân ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Xem ra ta còn may mắn hơn ngươi một chút."
"Ý ngươi là sao?"
"*Ta còn gặp được thân thích* của ta trước khi thảm họa đó xảy ra*."
"Thảm họa?"
"Ừ, vào đêm đó… Một thảm họa rất lớn đã xảy ra ở chỗ ta."
Đêm, bầu trời sậm đen lại, từng tia chớp lóe lên trên nền trời. Ánh đỏ hồng của ngọn lửa lớn đang bao trùm mọi thứ. Ngọn lửa tàn ác bao phủ từng căn nhà một. Tiếng khóc thét hòa lẫn với tiếng lách tách của ngọn lửa vô tình.
Trong căn nhà nhỏ, hai thân người đang cố thu người lại, che chở cho một tiểu hài tử nhỏ bé. Hai người kia hướng mắt vô vọng về phía ngọn lửa, thầm cầu xin ông trời hãy cứu lấy đứa con của họ.
Ngọn lửa ngày càng lớn, những thân gỗ bắt đầu đổ sập xuống. Thân gỗ cháy rực đè lên hai người kia, khiến họ buộc phải bỏ lại đứa con thơ mà trở về nơi chín suối. Tiếng khóc thảm thương của đứa trẻ bất hạnh vẫn vang lên trong ngọn lửa hồng.
Quá khứ đó cho dù hắn có chết hay như thế nào thì cũng không bao giờ quên được. Tưởng chừng như thảm họa đó là điều tự nhiên làm nên nhưng thảm họa đó lại do chính tay một kẻ trong Quỷ tộc làm nên.
Hắn khi biết được tin đó đã cực lực truy tìm tên đã gây nên thảm họa đó nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy. Có lẽ bây giờ tên đó đã không còn trên cõi đời này.
"Khoan đã, nếu theo như ngươi nói thì ngươi không phải là người ở Dị giới đúng chứ?"
Thiên Ân nhận ra một điểm bất thường trong quá khứ mà hắn đã kể để chứng minh hắn không phải là người ở Dị giới.
Chú thích:
*Thân thích: Là những người có quan hệ thân thuộc và thích thuộc với một người.