Đã được bảy ngày kể từ khi ác quỷ trở lại Quỷ giới. Hắn không lúc nào là không nhớ tới Ân, nhớ tới Dị giới mà hắn từng sống rất tự do, rất hạnh phúc. Hiện tại hắn đã là quỷ vương rồi, hắn có mọi thứ trong tay, kể cả là quyền lực, năng lực.
Chẳng còn ai cấm cản hắn điều gì, hắn thoải mái đi lại, muốn làm gì thì làm. Nhưng hắn không hề thấy vui, hắn lại càng không thấy được tự do. Ở nơi này, hắn chỉ là một kẻ có quyền có thế, nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải theo khuôn khổ. Hắn vẫn bị ép buộc vào những mối quan hệ với những kẻ hắn không hề yêu.
Hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngột ngạt tại chính nơi hắn sinh ra và thuộc về, không còn thoải mái như lúc ở Dị giới với Ân. Hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày Ân trở lại với hắn, lại cùng hắn đi chơi, cùng hắn trò chuyện như trước kia. Những ngày tháng ấy vui vẻ biết bao nhiêu, vậy mà hắn lại đánh mất rồi…
“… Ở Dị giới có chuyện gì không?”
Ác quỷ mơ hồ hỏi một người là cận vệ thân cận. Người ấy cũng hơi khó hiểu khi quỷ vương luôn hỏi về Dị giới, nhưng vì tin tưởng chủ nhân nên hắn ta vẫn trả lời.
“Dạ bẩm, Dị giới vẫn vậy ạ. Long tộc có chút hỗn loạn, nhưng cũng vẫn là bình thường.”
“Tại sao Long tộc lại hỗn loạn?”
Hắn hỏi lại.
“Dạ thưa… Thần cũng không rõ chuyện này…”
“Ngươi đi tìm hiểu nguyên nhân khiến Long tộc bất ổn, sau đó lập tức về báo với ta.”
“Vâng.”
Người cận vệ biến mất. Ác quỷ gạt đống giấy tờ qua một bên, chống một tay lên trán, nghĩ ngợi. Hắn muốn gặp lại Ân quá… Những ngày qua, ngày nào hắn cũng nhớ về Ân, nhớ đến mức cồn cào cả ruột gan, nhớ tới mức trong mơ cũng gặp Ân. Hắn thực sự rất muốn gặp lại con rồng nhỏ đó, rồi hắn sẽ ôm y, vuốt ve y, sẽ mang y theo bên người bất kể là đi đâu. Được như vậy thì thật tốt quá…
“Đại nhân.”
Vụt một cái, cận vệ kia đã trở lại.
“Thế nào rồi? Tra ra chưa?”
“Dạ bẩm, ra rồi ạ. Long tộc hỗn loạn là vì Long thần của họ - Thiên Ân vừa qua đời…”
Ầm!!
Ác quỷ trợn tròn mắt, chết lặng. Hắn không nghe nhầm đấy chứ? Ân… chết rồi?
“… N… Ngươi nói cái gì?.. Thiên Ân chết rồi?.. Ngươi không nhầm đấy chứ?..”
“Dạ, không nhầm ạ. Thần đã điều tra rất kĩ rồi.”
Rầm!!
Ác quỷ loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Hắn siết chặt hai tay lại, khóe mắt hơi cay cay. Mới chỉ bảy ngày trôi qua thôi mà? Hy không phải nói Ân ở chỗ của Kiryel sao, tại sao có thể chết? Kiryel có thể kiểm soát được cả âm giới, kiểm soát được cả sống chết, tại sao người lại để Ân chết chứ?
“… N… Ngươi ra ngoài đi… Ta muốn ở một mình…”
“… Đại nhân, ngài ổn chứ?”
Cận vệ kia ngạc nhiên nhìn ác quỷ.
“Ra ngoài!!”
Ác quỷ nổi cáu, tức giận gạt hết đống giấy tờ xuống đất. Cận vệ kia bị hắn dọa sợ, vội vàng vâng lệnh chạy ra ngoài. Ác quỷ run run ôm lấy mặt, khóc nấc lên. Hắn không hiểu… Tại sao chứ, tại sao Ân lại rời xa hắn chứ? Hắn rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao hắn lại phải chịu những đau khổ này? Tại sao hắn lại phải ôm hận ở nơi ngột ngạt này cơ chứ?
Hắn nhận ra rồi… Hắn không phải chỉ coi Ân như bằng hữu, hắn coi Ân là tri kỉ, hắn yêu Ân mất rồi. Thứ mà hắn cho là tình cảm hunh đệ bình thường ấy nó chính là tình yêu, thứ tình yêu nghiệt ngã mà hắn từng đọc trong sách.
Và hiện tại, tình yêu của hắn cũng nghiệt ngã như vậy. Hắn yêu y, nhưng rồi lại chẳng trân trọng tình yêu ấy, cứ chối bỏ tình yêu ấy, để rồi bây giờ hắn nhận ra thì mọi thứ đã muộn màng, y và hắn đã âm dương cách biệt…
“… Ân ơi… Ta sai rồi, ta xin lỗi… Ngươi trở lại với ta đi, đừng bỏ lại ta…”
Trong ánh chiều tà u sầu một màu máu đang dần buông xuống, căn phòng yên lặng dần tối lại. Trong căn phòng tối tăm ấy là một kẻ si tình nhưng ngu ngốc đang gục mặt xuống gối mà khóc nức nở. Hiện tại, hắn có hối hận cũng đã muộn rồi. Hắn không thể gặp lại người đó thêm một lần nào nữa…
“… Ân… Ân ơi…”
Từng tiếng nức nở vang lên trong căn phòng tối, trời bên ngoài cũng đã tối hẳn. Quỷ giới âm u như đang thấu lòng người…
Mối tình tưởng chừng đẹp như mơ, nay lại kết thúc trong nghiệt ngã và đau khổ. Chia tay cũng được, giận nhau cũng được, chỉ xin đừng cách biệt âm dương…
Cùng lúc đó, tại Dị giới…
“… Ân nhi… Ta xin con… Đừng cố làm tổn hại bản thân nữa…”
Vị thần chủ uy nghiêm lúc nào giờ đã trở thành một người yếu ớt u sầu. Sau cái chết của Ân, Hy giống như không còn sự sống. Y một mình ngồi một góc trong phòng, trong tay luôn ôm lấy bộ y phục Ân thường mặc. Y coi Ân như con mình, giờ chính mắt nhìn thấy Ân chết đi, sao có thể không đau lòng chứ?..
… Điện thờ của Kiryel…
“… Kiryel đại nhân… Ngài tại sao lại phải cố gắng đến như vậy chứ? Vì họ mà ngài mới bị thương tới mức phải bế quan, giờ ngài lại tiêu hao gần hết thần lực chỉ để cứu một kẻ không thể cứu… Tại sao một vị thần như ngài lại hà mình nghe theo họ?..”
“… Ngươi không hiểu được đâu, Mary… Tình yêu, tình thương của họ… lớn lắm… Ta dù là thần cũng không được phép ngăn cách hay thay đổi số mệnh của họ… Thử thách cho họ còn dài, ta chỉ có thể giúp họ đến vậy mà thôi…”
Một người ra đi, vạn người khổ… Đâu phải cứ chết mới giải thoát, đâu phải cứ chết mới hạn phúc đâu? Âm dương cách biệt… kinh khủng và đau đớn lắm…