“Ngươi dám bơ ta! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một trận nhừ tử!”
Ác quỷ cũng không phải không có nhận thức mà đứng yên để bị ăn đấm từ Ân. Hắn đã nhanh chóng quay người tiếp tục chạy đi.
"Ngươi hôn ta xong, bơ ta rồi con định bỏ trốn hả?!"
Ân nổi cáu, chạy theo sau ác quỷ. Y thật không hiểu nổi tính cách con dơi già này là thế nào nữa, rõ ràng y mới là người bị hại mà, sao người dỗi lại là hắn? Đây là vừa ăn cướp vừa la làng à, đã chiếm được tiện nghi của người khác mà lại làm bộ như vậy?
“Này, ngươi không nghe ta nói sao dơi già! Ngươi đứng lại chút đi được không?!”
Ác quỷ đột ngột dừng lại khiến Ân bị bất ngờ mà đập mặt vào lưng hắn. Ân xoa xoa cái mũi của mình, mắng.
“Ngươi bị gì vậy?! Ngươi sao đang đi lại đột ngột dừng thế hả?!”
“Không phải ngươi nói ta dừng lại sao?”
Ác quỷ quay đầu lại nhìn Ân, nói.
“Dừng thì cũng báo cho người khác biết chứ! Mũi ra sắp rụng ra dính vào lưng ngươi rồi đây!”
“Ngươi mắt mũi cứ để đi đâu thì chẳng bị thế? Đáng đời.”
Ác quỷ “xì” một cái.
“Ngươi chán sống rồi hả?!!”
Ân mạnh tay đấm cái thụp vào bụng của ác quỷ làm hắn văng ra xa. Ác quỷ đau điếng ngồi dậy, hắn bực mình chỉ thẳng mặt Ân, nói lớn.
“Ê, ta làm cái gì ngươi mà ngươi đánh ta hả?!!”
“Ai kêu ngươi tự dưng bơ ta!”
Ân cũng không chịu thua mà sắn tay áo lên cãi lại.
"Giận ngươi một chút thì sao hả?! Ngươi cũng chẳng phải vợ ta mà ta không được giận ngươi nhé!”
“Ta là gia gia ngươi!”
Hai bên đều cáu, cuối cùng cả hai lao vào choảng nhau. Ác quỷ tóm tay Ân, Ân lại tóm tai Ác quỷ, hai người giằng co một hồi rốt cục cũng là bất phân thắng bại. Nhưng điều họ không ngờ tới chính là việc thần tối thượng Kiryel lại vì chấn động hai người đánh nhau mà bị làm phiền. Kiryel bực mình phóng tới chỗ hai người đang đánh nhau.
“Trời ạ! Có để ta yên không đây hai cái tên này!”
Cả hai đều ngơ ngác trước sự xuất hiện của Kiryel. Trong đầu cả hai chợt nảy lên cùng một suy nghĩ.
“Mỹ nam...”
Kiryel đã tính quay về khi hai người đã kết thúc ẩu đả, nhưng ngài chợt nhận ra Ác quỷ không nên ở đây. Vậy là ngài xách ác quỷ lên, lôi đi.
“Cái tên quỷ nhà ngươi, cứ chạy lung tung vậy riết rồi các giới loạn hết quá...”
Kiryel đem theo quỷ biến mất về quỷ giới. Còn lại một mình, Ân ngơ ngác, sau đó thẫn thờ. Y chẳng biết làm gì cả. Đang vui vẻ cùng bằng hữu, vậy mà lại chia cách nhanh vậy ư?... Rốt cuộc, Ân lại lủi thủi quay về...
Hai ngày sau, Ân đột nhiên đổ bệnh. Y bệnh không có chút lý do, ngày cả Hy là y thánh của Dị giới cũng chẳng rõ vì sao đột nhiên đồ đệ cưng lại ốm như vậy. Ân cả ngày ngồi thẩn thơ mãi, y lúc nào cũng nhìn qua của sổ ra ngoài như thể đang chờ đợi hay nhớ nhung một ai đó.
Bệnh tình của y ngày càng trầm trọng hơn, Hy cũng đành phải bó tay. Ân cứ nhớ về ai đó mãi, sau cùng vẫn là trốn sư tôn, lén tới nơi cánh cổng giữa Dị giới và Quỷ giới được khóa chặt...
Để qua được cánh cổng đang được khóa chặt kia thì phải có một câu nói hoặc ma pháp cấp cao gần bằng thần tối thượng Kiryel thì mới mở được cánh cổng ấy.
Anh đứng suy nghĩ một hồi thì quyết định đi lại xem xung quanh cánh cổng có gì mở ra một cách dễ dàng không cần đến lời nói hoặc ma pháp hay không.
Thường những thứ được cài như một chìa khóa mở cổng phòng khi trường hợp khẩn cấp sẽ được giấu rất kĩ. Nhiều lúc còn không biết trên tảng đá tồn tại một vật dùng để mở cánh cổng.
Ân đi loanh quanh một hồi, rốt cục vẫn là tìm không thấy cơ quan mở cổng. Y chán nản tựa vào tảng đá gần đó lau mồ hôi, ai ngờ lại đè tay trúng một tảng đá là mấu chốt của cơ quan mở cổng.
Cánh cổng bằng ma pháp mờ dần rồi mở hẳn ra. Ân ngơ ngác nhìn, nhưng chưa kịp lấy tinh thần thì ma khí nồng đậm đột ngột xộc ra khiến y lảo đảo. Ân đứng vững lại, vận long khí chống đỡ, dứt khoát bước qua cánh cổng. Cánh cổng lại từ từ đóng lại...
Ân bắt đầu nhìn ngó quanh. Nơi đây cũng là mĩ cảnh, chỉ là ma khí nồng đậm quá nên ít người ghé thăm. Ân dạo quanh ngắm cảnh trước khi tới lâu đài của quỷ vương. Bất chợt, một con tiểu quỷ nhảy xổ ra trước mặt y.
“Hahaha, mồi ngon mồi ngon~”
Ân giật mình, tức giận đá một cước khiến con tiểu quỷ kia văng lên ngọn cây. Y phủi tay, chép miệng.
“Chậc, có lẽ phải nhanh chóng tới chỗ của con dơi già kia thôi...”
Nói rồi, y thản nhiên chạy một mạch tới lâu đài của Quỷ Vương.
Con quỷ kia bị đá văng lên cây vẫn lơ ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đầu nó cứ quay mòng mòng rồi ngất luôn trên ngọn cây.
Ân thì chạy đến lâu đài của Quỷ Vương trong lo sợ. Cả đoạn đường cứ bị những tên quỷ khác nhìn như muốn ăn thịt y. Y nhắm mắt lại rồi chạy một đường thẳng đến lâu đài y nhìn thấy ở trước mặt.