Một nghìn năm sau đó, Trần Dương vẫn ở động phủ giới.
Nghìn năm này là thời gian Trần Dương thấy thoải mái nhất, anh cũng không tu luyện gì nhiều, những tài nguyên có được thì cho hết vào vũ trụ bên trong cơ thể rồi mặc kệ.
Dương thần và thân xác được cánh cửa Chúng Diệu tưới nhuần nên cũng thăng lên Đạo Hoàng viên mãn.
Pháp lực cũng đột phá lên Đạo Hoàng viên mãn nhờ nguồn tài nguyên bất tận của vũ trụ Vô Hạn đã được nâng cấp lên vũ trụ Vô Hạn cấp hai.
Trần Dương thu tất cả mọi người vào vũ trụ trong cơ thể, trong đó là thế giới rộng lớn hơn động phủ giới cả trăm lần.
Trước khi rời khỏi thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, Trần Dương cấm phong thế giới chốn này lại, dù sao thì Giới chủ của động phủ giới này cũng đã mất tích lâu rồi.
Làm như vậy thì ít nhất sẽ không bị thú thôn giới nuốt mất. Dù sao thì nơi đây cũng là nơi anh trở nên lớn mạnh, chứa đựng rất nhiều ký ức.
Còn vũ trụ phía Địa Cầu thì đã bị Trần Dương luyện hóa từ lâu rồi.
Có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ biết cuộc sống của bọn họ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của Trần Dương. Giữa hằng hà vô số vũ trụ, vũ trụ Địa Cầu chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi mà thôi.
Có thể nói là chẳng đáng là gì.
Đặc biệt là trong tế bào của Trần Dương đã khai thông vũ trụ.
Sáu mươi nghìn tỉ vũ trụ tế bào, tuy vũ trụ được mở ra không lớn nhưng liên kết lại với nhau thì sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Trần Dương không biết bây giờ mình mạnh đến cỡ nào, có lẽ Bất Hủ tầng thứ sáu cũng không phải là đối thủ của anh.
Ngay lúc anh chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến tiếng gió thét gào, anh chợt quay lưng lại rồi phất tay!
Hình như có thứ gì đó bị đánh trúng.
Nhưng nhìn lại thì chẳng có gì!
Anh nhíu mày, không đúng, dường như vừa nãy có người lẩm bẩm là "Nộp mạng đây".
Là ai nói? Ai nói lời như vậy?
Trần Dương nhìn kỹ lại, không có ai nói chuyện cả.
Suy nghĩ một chút rồi anh xé rách không gian, rời khỏi động phủ giới.
Điều Trần Dương không biết là thứ vừa xông tới định đánh anh chính là Đế Tôn, lão ta đợi bao lâu chính là muốn lấy lại hai khúc xương của mình.
Lão ta vốn tưởng mình có thể thành công, vận chuyển bia động phủ giới (bia giới) thì có thể tiếp cận đối phương trong thinh lặng.
Nhưng không ngờ người ta chỉ phất nhẹ tay là đã đánh lão ta thành bùn nhão, đến hồn phách cũng chỉ còn sót lại một chút xíu.
Lão ta thấy bi thương, lần này mất cả chỉ lẫn chài, đến đoạt xác cũng không còn hy vọng nữa.
Lão ta suy nghĩ rồi xoay người nhập vào bia giới, luyện chính mình thành linh khí, có lẽ như vậy mới có thể kéo dài hơi tàn mà sống tiếp.
Trong một tương lai xa xôi, có một thiếu nhiên đã nhặt được một mảnh bia giới, rồi từ đó bước trên hành trình tu hành kỳ diệu.
Từ động phủ giới về đến vực Vĩnh Hằng chỉ mất mấy ngày.
Sau khi lên thượng giới, Trần Dương gọi Bích Tiêu và Lệ Băng Ngưng tới giới thiệu với các cô vợ.
Bích Tiêu và Lệ Băng Ngưng đều hơi căng thẳng, may mà mấy người Tô Diệu cũng là những người dễ tính.
Bọn họ đã quen biết Trần Dương từ thời anh còn chưa là gì cả, luôn theo anh cho đến bây giờ, từ Địa Cầu đến đại lục Thần Ma, từ đại lục Thần Ma đến vũ trụ chủ tối cao, từng bước đi lên.
"Em Bích Tiêu, em Ngưng Nhi!"
Chỉ mất mấy ngày mà họ đã đoàn kết với nhau, những chuyện Trần Dương lo lắng cũng không hề xảy ra.
Đương nhiên những ngày này Trần Dương sống rất vui vẻ tự do.
Cũng trong những ngày này, người của Lan Đình Tiên Cung cũng đã hiểu về mấy người Tô Diệu.
Chín tên dở người thì cứ bảo mắt Trần Dương có vấn đề, toàn chọn vợ xấu xí.
Trần Dương cười khổ, bảo Tô Diệu đừng so đo với mấy tên khờ đó.
Nhưng Bích Tiêu thì không chịu được, bây giờ cô ấy cũng đã là vợ của Trần Dương rồi, nói thế chẳng phải là chê cô ấy xấu à?
Lại cộng thêm bây giờ Trần Dương đã dạy cho cô ấy phương pháp dung luyện hoàn thiện, sức mạnh chiến đấu được nâng lên không ít. Cô ấy liền trấn áp cả chín tên Phật sống kia chỉ bằng một quyền.
Đánh đến nỗi bọn hắn phải xin tha.
Lệ Băng Ngưng cũng tu luyện phương pháp dung luyện, sau khi cô ta luyện xong thì mới biết đây là công pháp cấp bậc nào.
Lợi hại hơn rất nhiều so với công pháp của Quảng Hàn Cung.
Thật quá mạnh, lại kết hợp với thể chất của cô ta, sức chiến đấu nâng lên gấp 400 lần.
Hơn nữa còn là tăng toàn diện, bây giờ cô ta cũng là Thiên Kiêu cái thế rồi, thậm chí còn có thể là Thiên Kiêu vạn cổ nữa.
Những thứ đó cũng chẳng đáng là gì, điều khiến cô ta kinh ngạc hơn chính là các sản nghiệp hệ máy truyền ảnh là của Trần Dương.
Bây giờ máy truyền ảnh, Huyễn Thế Kính,... đã phổ biến hết cả đại vực, mỗi ngày lợi nhuận mang về nhiều không đếm xuể.
Cô ta vẫn không biết đến kế hoạch Thiên Kiêu của Trần Dương.
Chỉ cần là Thiên Kiêu, hoặc là nằm trong tầm kiểm soát của anh, hoặc là nằm trong tầm kiểm soát của mấy người Ma Dương.
Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cũng có địa vị chính thức ở khu vực không ai quản lý, nhưng đó chỉ là một phân nhánh thôi.
Tổng bộ thật sự ở trên không.
Trần Dương dùng lượng lớn thần trận Siêu Huyền để kiến thiết ra Thiên Đình.
Nhưng trước đó, Trần Dương bắt đầu bế quan.
Nghịch luyện căn cơ Đạo Hoàng, sức chiến đấu lại một lần nữa tiến bộ.
Vốn dĩ kết giới Thời Quang chịu hạn chế cũng được nâng cấp, tỷ lệ biến thành 1:3.000.000.
Tu luyện mười năm, Trần Dương thuận lợi đột phá Tông Động Thiên.
Pháp lực có được sự nâng cấp về chất lượng vượt bậc.
Vũ trụ trong cơ thể thăng cấp lên vũ trụ Vô Hạn cấp 3.
Vô hạn liên quan, vô hạn không gian.
Thanh Đế Tạo Hóa Công và Thiên Đế Phú Linh Kinh đồng thời phát huy tác dụng to lớn.
Trần Dương chắc mẩm bây giờ mình đã có thể đấu tay đôi với Bất Hủ tầng thứ tám, nếu toàn lực tấn công thì tầng thứ chín cũng có khả năng đánh được.
Vì sức mạnh được tích lũy nhiều nên tạo ra sự biến đổi về chất.
Trần Dương dứt khoát tu luyện từ Tông Động Thiên đột phá lên Thổ Tinh Thiên, chính là Bất Hủ tầng thứ ba đấy. Thế giới bên ngoài qua 100 năm, trong kết giới Thời Quang đã 300 triệu năm.
Khí tức Bất Hủ toát ra từ người Trần Dương, anh chỉ đứng đó thôi mà sao trời đã run rẩy.
Đánh với bán Vĩnh Hằng chắc cũng không thành vấn đề, tuy Trần Dương chưa từng đấu với cao thủ cấp Vĩnh Hằng bao giờ.
Ngày Trần Dương xuất quan chính là lúc Thiên Đình được xây dựng.
Đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông và Nạp Hải Tông ban đầu đều đồng loạt vào ở Thiên Đình.
Đương nhiên Trần Dương sẽ là Thiên Đế chí cao vô thượng, Tô Diệu là Thiên Hậu, đám người Mộc Thuyên, Vu Lan thì là phi tần.
Thiên Đình xuất thế, vạn vật chấn động.
Ma Dương chính là Trung Thiên Tử Vi Đại Đế, Nguyên Dương là Nam Phương Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, Bắc Dương là Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế, Phật Dương là Tây Thiên Thích Già Đại Đế!
Trần Dương tọa trấn Ngọc Hoàng Thiên, bốn Đại Đế tọa trấn bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, bên dưới còn có các Thần Quan, Tiên Tôn.
Chip siêu năng bày bố vực Vĩnh Hằng, đại trận Siêu Huyền dung nhập vào vi hạt không khí, mỗi một cử động đều nằm trong sự kiểm soát của Trần Dương, giúp ích rất nhiều cho Trần Dương.
Hôm nay mở Thiên Đình, Trần Dương ngồi trên ngai cao, những người bên dưới nhìn không rõ diện mạo của Thiên Đế, cho dù có nhìn rõ thì khi quay người đi, hình ảnh cũng sẽ trở nên mơ hồ.
Vô số Thiên Kiêu đến chúc mừng, thậm chí có vài người đã gia nhập Thiên Đình.
Tin tức loan truyền đi, ba nghìn đạo cung đều đang bàn luận về Thiên Đình này.
Thiên Đình được dựng trên trời, thế chẳng phải ngồi lên đầu lên cổ mọi người sao?
Nhiều người đến gây rối đều bị đại thần các phương trấn áp hết.
Thiên Đế hạ chiếu lệnh cho Thiên Binh và Thần Tướng ở khắp nơi ra tay, ai dám ngăn cản thì giết không tha.
Bắt đầu lôi kéo phân hóa lực lượng từ đạo cung đứng vị trí 3000.
Vực Vĩnh Hằng đang xảy ra biến chuyển lớn nhất từ xưa đến giờ.
Trần Dương không quan tâm đến chiến sự bên ngoài, anh chỉ dốc lòng tu luyện, những Thiên Kiêu kia sẽ giúp anh giải quyết hết mọi việc.
Tài nguyên vô hạn từng bước nâng cao tu vi của Trần Dương, tầng thứ bốn, thứ năm, thứ sáu... Chỉ vỏn vẹn 300 năm, Trần Dương đã đột phá lên tầng thứ bảy, vũ trụ Vô Hạn cũng đã đột phá lên cấp chín.
Dùng chip siêu năng thôi diễn nền tảng rất đơn giản, Trần Dương cũng đã bổ túc đầy đủ căn cơ, cảnh giới Vĩnh Hằng không phải là đối thủ của anh.
Trong 300 năm này, Thiên Đình đã xếp lên vị trí 1500.
Vị trí này được dựng lên từ máu tươi, uy danh của Thiên Đình lớn mạnh, nhiều tông môn liên thủ với nhau thảo phạt, mạnh nhất là cao thủ Vĩnh Hằng tầng thứ hai.
Trần Dương ngồi trên bảo tọa, khẽ điểm nhẹ một cái, tu sĩ Vĩnh Hằng tầng thứ hai đó đã bị đánh gần chết.
Sau đó vỗ một cái, đánh chết hết tất cả bọn họ.
Trận chiến này cũng đã được phát sóng trực tiếp.
Những đạo vực khác cũng đã có thế lực của Trần Dương cắm rễ.
Tân Hỏa dưới trướng Thiên Đình thì càng mạnh mẽ đến đáng sợ.
Lại 500 nữa trôi qua, Trần Dương thuận lợi đột phá lên Vĩnh Hằng. Điều khiến anh vui anh lại một lần nữa có được cánh cửa Chúng Diệu hoàn chỉnh.
Cánh cửa Chúng Diệu đó chính là cánh cửa của Ngũ Hành Thần Tông.
Thông qua thôi diễn từ kho dữ liệu khổng lồ, Trần Dương đã tìm được nó.
Cánh cửa Chúng Diệu này có ích rất lớn đối với vũ trụ trong cơ thể của Trần Dương. Đến nay, dương thần, pháp lực, thân xác Trần Dương đều không thiếu tài nguyên.
Một nghìn năm sau, Thiên Đình đã trở thành thế lực đứng đầu vực Vĩnh Hằng, vô số tiên cung tông môn bị chinh phục, những tông môn không phục tùng cũng bị giết sạch.
Vực Vĩnh Hằng chính thức trở thành vườn sau của Thiên Đình.
Vô số thần linh sắc phong, Siêu Huyền đại đạo và thiên đạo của vực Vĩnh Hằng va chạm với nhau. Ngày hôm đó, Trần Dương nhìn thấy một con bươm bướm.
Đó chính là bướm Vĩnh Hằng, con bướm đó cõng vực Vĩnh Hằng, không ngừng vỗ cánh.
Anh tưởng rằng sẽ phải chịu công kích mãnh liệt nhưng không ngờ con bướm đó cực kỳ ngoan ngoãn, tiếp quản nơi này trở nên dễ dàng hơn anh tưởng tượng.
Giây phút đó, bướm Vĩnh Hằng phản hồi cho Trần Dương rằng anh đã đột phá lên Bất Diệt.
Anh nhìn thấy vô số dị thú, trên lưng bọn chúng vác đạo vực, không ngừng cắm đầu chạy về phía trước.
Thậm chí còn có mấy con dị thú cõng trên lưng vô số đạo vực nữa.
Trần Dương đã hiểu, dưới ánh sáng rực rỡ của sao trời, anh chỉ là một phần tử nhỏ nhoi.
Cho dù anh đã nắm giữ nghìn vạn thế giới, khống chế muôn vàn đạo vực thì có sao?
Giống như vũ trụ trong cơ thể của anh, đối với những sinh linh đó mà nói, đó chẳng phải là vô cùng vô tận, không có bến bờ hay sao?
Bọn họ đi suốt đời cũng không thể nào vượt qua rào cản này được.
Trần Dương cười, chẳng trách bướm Vĩnh Hằng lại ngoan ngoãn tiếp nhận, bay mải miết về phía trước sẽ mãi mãi không thể tìm thấy bến bờ.
Đến bao giờ mới kết thúc?
Sau khi đạt đến Bất Diệt, Trần Dương cảm nhận được một nơi đang kêu gọi mình.
Giọng nói đó cho anh biết là lên trên anh sẽ có được nhiều hơn, có sức mạnh lớn hơn.
Trần Dương đã từ chối, có mấy người Tô Diệu, Mộc Thuyên, lòng anh an yên lắm.
"Các cô vợ của anh ơi, các em mới là bảo bối quý giá nhất của cuộc đời anh, chồng của các em là anh đây, cả đời này sẽ không rời xa các em nữa".
Các cô gái cùng cười, bọn họ đều in dấu son lên mặt anh.
Một con bướm bay hoài bay mãi, mang vô số người bay về phía xa xăm không bến bờ.
Câu chuyện của Trần Dương vẫn cứ tiếp tục, biết đâu một ngày nào đó, anh nhàm chán quá thì sẽ đến khám phá nhiều nơi hơn.
Còn về cánh cửa Chúng Diệu thì đợi xem tâm trạng của anh ra sao đã, ngày nào đó anh thấy vô vị quá thì sẽ thu thập tất cả về tay...