Long Tế Chí Tôn

Chương 641: Lại gần kề với chí cao




Anh nhìn thấy được không gian vũ trụ núi non trùng điệp, bức tường thời gian trong suốt nhiều vô kể, vô số đại đạo xen kẽ ở không gian vũ trụ, xuyên thấu qua không gian, liên tiếp thời không!

Cực kỳ giống với lối đi rắc rối phức tạp.

Anh có thể nhìn thấy quá khứ, cũng có thể nhìn thấy tương lai!

Đúng là một cảm giác huyền diệu.

Nắm giữ mạng của chúng sinh.

“Chính là loại cảm giác này?”

Trần Dương thu lại kết giới Thời Không, anh rời đi từ tiết điểm hỗn độn, bế quan đã 500 năm, chắc đây là lần bế quan lâu nhất của anh cho đến giờ.

Mỗi một lần xuất quan anh đều có một loại cảm giác trống không tĩnh mịch!

Đi đến chỗ Cô Tô xem sao, anh phát hiện ra ông ấy còn đang bế quan, nên anh không làm phiền nữa!

Về đến nhà, anh phát hiện ra mình dã có thêm 40 đời cháu chắt.

Dân số của Trần Thị cũng đã trên 10 triệu người!

Bọn họ phân bổ các nơi trên vũ trụ!

Cố Phương cuối cùng cũng không thể kháng lại được sự cương quyết của Trần Thiên Diệu, trong 500 năm đó họ đã sinh thêm 3 nữ 2 nam!

Trước đây Trần Dương không nghĩ rằng có thể nghiện chuyện sinh con được, nhưng giờ anh đã tin rồi.

Nghe nói hai người chuẩn bị nghỉ ngơi mấy chục năm, sau đó sinh thêm đứa thứ 7!

Nhưng mà cũng tốt thôi, hiện giờ anh vẫn gánh vác nổi. Chẳng phải lão tổ trong truyền thuyết còn có đến 1800 người con hay sao, đây mới có 6 thì đã nhằm nhò gì!

Dù sao bố mẹ anh cũng là người lớn nhất trong nhà họ Trần, nên chuyện này cũng thường thôi!

Lần này các bà vợ bắt lấy anh, vắt kiệt sức thì thôi!

Bế quan một mạch 20 năm!

Nói gì cũng không chịu tha cho anh.

Đúng là muốn ăn tươi nuốt sống anh mà!

Trần Dương vừa đau vừa sướng.

Nhưng lần này anh đã làm được một chuyện lớn!

Đó chính là cho Ngọc Khiết một đứa con!

Bạn đừng suy luận lung tung nhé, là con của Trần Dương và Ngọc Khiết thật đó, không phải là một đứa bé được tạo nặn ra từ hư không đâu.

Ngay cả vũ trụ chủ cũng không còn gì là bí mật đối với Trần Dương, thì chuyện sinh con này đâu có gì khó khăn, đương nhiên là anh giải quyết được!

Được đấy, 20 năm mà đã có thể giải quyết được chuyện này. Lần này anh lại bị các bà vợ kéo vào phòng bế quan.

Dù gì đi chăng nữa cũng phải sinh thêm con mới được!

Trần Dương dở khóc dở cười, anh không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ cày cuốc, cần cù gieo giống mà thôi.

Cứ như vậy, anh lại có thêm mười mấy người con!

Các bà vợ đều đã có thêm con, nên anh bị cho ra dìa!

“Vợ!”

“Đi đi đi, em còn phải chăm con, không có thời gian cho anh đâu!”

Tô Diệu chê rồi đẩy anh ra!

“Chị Thuyên!”

“Gọi cũng vô ích thôi!”

“Cô giáo Hạ!”

“Giờ mới biết gọi cô hả? Vậy sao lúc bế quan chồng cứ luôn miệng gọi bạn học Hạ, nên giờ đáng đời nhé!”

Hạ Lam đã hạ sinh một đứa bé đáng yêu, nên giờ cũng chẳng có thời gian để ở bên anh!

“A-muội!”

Diêu Nhân Nhân ôm đứa bé bụ bẫm nói: “A-ca, giờ em không giúp gì được anh rồi!”

“Tiểu Nhu Nhu thân yêu!”

Từ Tiểu Nhu cau mũi nói: “Em bận!”

“Bảo bối Vũ Hàm!”

“Đồ đáng ghét, bụng em lớn như vậy rồi mà anh còn muốn làm gì sao?”

Tần Vũ Hàm chống cái bụng bự, nhìn Trần Dương một cách kiêu ngạo.

“Tâm Oánh đáng yêu!”

“Anh Dương, lẽ nào anh nhẫn tâm nhìn thấy em bụng bầu vượt mặt thế này còn phải hầu hạ anh sao?”

Bào Tâm Oánh chớp chớp đôi mắt to tròn, tỏ ra vô tội.

“Lan Lan!”

“Đừng gọi em, anh đi tìm sư thúc đi!”

Vu Lan đang dỗ đứa bé, liếc nhìn anh một cái: “Ai bảo anh lại lợi hại đến vậy, tự làm tự chịu thôi!”

Thanh Uyển và Phương Di thì đều đẻ sinh đôi, nên giờ cũng chẳng thể rời con ra được.

Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết cũng vậy.

Trần Dương quét qua một vòng, nói: “Anh lợi lại thì lại trách anh? Chẳng phải mọi người cứ quấn lấy anh đó sao?”

Dứt lời, một miếng tã lót quăng thẳng về phía anh!

Trần Dương vội né!

“Ơ, thật tình, phụ nữ trước và sau khi sinh con đúng là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau!”

Trần Dương lau mồ hôi trán, anh đi đến sân diễn võ để chỉ dạy đệ tử tu luyện!

Cuộc sống vừa huyên náo lại thú vị cứ như vậy trôi qua 10 năm. Trong 10 năm này, lúc rảnh rỗi anh chăm chút cho các bà vợ, chơi với đám trẻ, còn nhân tiện chăm luôn cả cô em gái thứ 8 của mình.

Vào mỗi dịp cuối năm, hàng chục triệu con cháu quỳ trên quảng trường hành lễ với anh, bạn có thấy khủng không!

Sau khi nuôi dạy con trưởng thành, Trần Dương lại sống một cuộc sống phiêu diêu cùng các bà vợ.

Cứ như vậy hàng trăm năm trôi qua.

Nhưng dù là vợ có xinh đẹp như tiên, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày con người ta chán nản.

Nói thế nào nhỉ, xa thơm gần thối à!

Cho nên Trần Dương lại quyết định đi xong vào vũ trụ chủ tối cao một phen!

Dẫu sao coi như là chia tay cuộc sống tân hôn đi!

Đám chị em cũng đã đột phá Chân Thần, nên sinh mạng cũng dài đằng đẵng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì họ có thể sống đến hàng mấy triệu kỷ nguyên ấy!

Mấy triệu kỷ nguyên này không lẽ cứ thế ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sau đó lại không ngừng sinh con hay sao?

Đàn bà cũng cũng phải có sự nghiệp và không gian riêng cho bản thân chứ!

Trần Dương cố gắng giải thích cho các bà vợ hiểu.

Diêu Nhân Nhân nói: “A-ca, có phải anh thấy bọn em phiền phức quá, nên muốn hắt hủi chúng em không?”

“Nhân Nhân, em nói như vậy không sợ anh sẽ đau lòng sao? Mọi người đều là những người phụ nữ sống trên một vũ trụ mới, vậy tại sao chỉ nghĩ đến chuyện ngày ngày bám đuôi người đàn ông của mình chứ?”

Diêu Nhân Nhân ưỡn ngực, hừ nói: “Cái gì mà bám đuôi người đàn ông của mình kia chứ, em còn muốn ở bên anh cả ngày ý chứ!”

Trần Dương không nói gì, tiếp tục nhìn về phía Từ Tiểu Nhu: “Tiểu Nhu, anh nhớ thuật giám định bảo vật năm đó của em vô cùng lợi hại, lẽ nào em không muốn phát huy tay nghề của mình hay sao?”

Từ Tiểu Nhu suy nghĩ một lát: “Em không, hiện giờ bảo bối của em còn đang dùng không xuể, còn bám bụi chất thành đống trong nhẫn trữ đồ kia kìa!”

Trần Dương: Tiểu Nhu thay đổi rồi, trước đây em đâu phải là con người an phận thủ thường như thế!

“Ngọc Khiết à, em nghe lời chồng nhất mà, em thấy chồng nói có đúng không?”

Ngọc Khiết kéo tay Viên Tuyết Phi: “Em thấy các chị nói có lý!”

Trần Dương ngửa đầu lên nhìn trời, cảm thấy vô cùng bất lực.

Nhìn thấy vẻ mặt thất bại thảm hại của anh, đám chị em cười ngặt nghẽo.

Cuối cùng, Mộc Thuyên lên tiếng: “Thôi, đùa anh đó. Dạo gần đây chúng em cũng nghĩ đến chuyện sẽ trở về bế quan tu luyện, chứ ngày nào cũng nhìn thấy mặt nhau như này, lâu dần cũng thấy chán!”

“Chị Thuyên nói đúng!”

“Ha ha… tôi tán thành!”

Thấy các bà vợ nói vậy, anh mới hiểu ra là, nãy giờ bị các bà ấy chơi cho một vố!

“Được đấy, dù sao anh cũng là ông chồng đẹp trai vô địch vũ trụ của các em, vậy mà các em lại nói là nhìn lâu thành ra chán hả?”

“Nữ yêu tinh, đánh cho mỗi người một gậy!”

Sau khi quất đám chị em vào phi thuyền, anh lại bắt đầu cuộc thuần hóa trăm năm như một.

Phi thuyền bay mấy chục năm giữa các hành tinh, cuối cùng mới trở lại sao Thiên Xu.

Đám chị em gọn gàng bước xuống giường, Trần Dương đỡ eo, sắc mặt trắng bệch, đang muốn khóc ra nước mắt: “Đạo cao 1 thước, ma cao một trượng, chết toi tôi rồi!”



Nghỉ ngơi trên phi thuyền mấy ngày, Trần Dương khôi phục được phong độ đỉnh cao.

Không phải do anh yếu sinh lý đến vậy, mà lâu nay anh vẫn tiêu hao pháp lực của bản thân để giúp các chị em chải chuốt thân thể, nếu không chỉ dựa vào tư chất tầm thường của bọn họ thì đâu có thể tấn thăng lên Chân Thần trong một thời gian ngắn như vậy.

Một giọt máu của anh cũng có thể tạo ra một vị Chân Thần, huống chi là tinh hoa sinh mạng!

Ít nhất để các chị em tu luyện để cảnh giới Sáng Thế thì không có vấn đề gì!

Tuy nhiên, nếu muốn đột phá lên Tiểu Thiên Tôn thì quả là khó khăn. Chuyện này anh chỉ còn biết tiếp tục cố gắng, có lẽ sau khi anh đột phá lên Đại Thiên Tôn, có thể giúp bọn họ giải quyết được vấn đề này!

Trần Dương muốn để con cháu trong vòng năm đời của mình trường sinh bất lão, còn năm đời tiếp theo thì thật sự anh không có cảm tình sâu đến vậy với họ.

Sinh tử tuần hoàn, đây chính là đạo lý thường tình!

Anh sẽ không nhúng tay vào!

Trần Dương không phải thánh mẫu, anh không thể bác ái đến vậy được.

Anh lại đến chỗ Cô Tô đang bế quan, để lại cho ông ấy một câu nói, đến khi ông ấy xuất quan nhất định sẽ nghe được.

Thu lại phi thuyền, Trần Dương đi mấy trăm bước đến thông đạo liên kết vũ trụ chủ và vũ trụ chủ tối cao.

Giờ nhìn thông đạo này, thật ra chính là cuống rốn!

“Vậy nên rất có khả năng vũ trụ thực sự là có sinh mạng!”

Trần Dương nghĩ đến bản thân, trong cơ thể anh ẩn chứa 129600 vũ trụ, nếu như một ngày nào đó bọn họ phát hiện ra cuộc sống của bản thân ở trong thân thể một người khác, không biết họ sẽ nghĩ gì!

“Hỗn độn biết đâu cũng là một người nhỉ?”

Nghĩ đến đây, Trần Dương thấy lạnh sống lưng, nếu quả thật như vậy thì quá đáng sợ.

Tiến vào thông đạo, chưa đến hai ngày anh đã phá được bức tường vũ trụ, đi đến vũ trụ chủ tối cao!

Anh gọi Ma Dương đến, còn có hóa thân Vũ Dương mà nguyên thai vũ trụ luyện chế ra, cũng có sức mạnh chiến đấu cấp vũ trụ!

Một người là Sáng Thiến viên mãn, một người là Sáng Thế hậu kỳ, đủ để thiết lập thế lực trong vũ trụ chủ tối cao.

“Nhờ vào bọn mày cả đấy!”

“Đều là bản thân, nên cần gì phải câu nệ!”

Ma Dương cười đen tối, đưa Vũ Dương rời đi!

Trần Dương lắc đầu một cái, lao vào trong trung tâm vũ trụ chủ tối cao.

Nơi đó ngoài một thông đạo kết nối giữa vũ trụ và hỗn độn ra, còn có rất nhiều tiết điểm hỗn độn, quan trọng nhất là, khí hỗn độn ở đó rất dày đặc!

Đủ để Trần Dương tu luyện rất lâu!

Lần này anh muốn thôi diễn vũ trụ nhỏ đạt đến đỉnh luôn, nếu như có thể đột phá lên được vũ trụ cấp trung, thì càng tốt!

Biết đâu anh còn có thể đột phá lên Đại Thiên Tôn cũng nên!

Anh vội đi đến trung tâm vũ trụ, liếc nhìn lại, tiết điểm vũ trụ chằng chịt dày đặc, khí hỗn độn đậm đặc vô cùng.

Trần Dương chọn một cái tiết điểm hỗn độn có khí hỗn độn đậm đặc nhất, đúng lúc anh định tiến vào trong, thì từ phía sau xuất hiện một đạo công kích!

Anh xoay người ra một quyền, đánh tan đạo công kích kia: “Kẻ nào, dám đánh lén sau lưng ta!”

Ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông mặc bộ đồ da thú nhìn anh với vẻ căm tức, khí tức toàn thân của hắn vô cùng bạo ngược, giống như thần thú viễn cổ vậy.

“Chỗ này tao đã nhắm rồi, muốn sống thì cút!”

Trần Dương giận tím mặt: “Nếu không đi thì sao?”

“Chết!”

Người đàn ông kia đánh ra một quyền, vô số hư ảnh thần thú viễn cổ đang gầm thét, dường như muốn trấn áp cả mảng tinh không.

“Đệch!”

Trần Dương mắng một câu, điên thật chứ, giờ mình đã lên đến Tiểu Thiên Tôn, vậy mà còn gặp cái thể loại chuyện máu dồn lên não này.

“Siêu Cấp Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trá Thần Quyền!”

Nếu như vũ trụ thần quyền mạnh, thì chưởng này mới thực sự là mạnh!

129600 vũ trụ móc nối lại với nhau, sức mạnh vũ trụ vô cùng vô tận đánh ra!

Người đàn ông kia dường như cảm nhận được một sức mạnh vũ trụ vô hạn đang ép về phía mình.

Vô số hư ảnh thần thú bị đánh tan nát, có thể nói là hoàn toàn áp đảo!

Bụp!

Một quyền nện lên trên mặt người đàn ông kia, hắn bay ra xa hàng trăm triệu dặm, rồi không biết đã đụng nát bao nhiêu tinh thạch!

Chỉ một kích mà khiến hắn bị nát nửa người!

“Ựa!”

Người đàn ông phụt ra một đống máu màu vàng, xoay người muốn chạy trốn!

“Đã chọc giận ông mày mà còn muốn chạy trốn sao?”

Trần Dương nổi giận đùng đùng đi đến: “Tiểu Thiên Tôn mà tưởng mình giỏi lắm sao? Đám Tiểu Thiên Tôn chết trong tay tao đếm không xuể kia kìa!”

Năm ấy hỗn độn phun trào, anh và Cô Tô đã chém chết rất nhiều Tiểu Thiên Tôn, đương nhiên, 99% đều là do anh giết rồi!

Hiện giờ chất lượng thực lực của Trần Dương đã tăng lên, trong mắt anh Tiểu Thiên Tôn đâu là cái thá gì!

“Nói mau, sao lại chọc giận tao?”

Trần Dương xòe năm ngón tay ra, sức mạnh thời không vô tận liền nhốt người đàn ông kia lại.

“Tôi… chỉ là tôi muốn chiếm vị trí đó để tu luyện một loại thần thông thôi!”

Hắn biết mình đã gặp phải cao thủ, nên đâu dám tranh cãi.

Hắn sợ hãi, dù là cường giả siêu cấp Tiểu Thiên Tôn đi chăng nữa, thì đối mặt với anh, hắn cũng không là gì cả.

Chẳng lẽ kẻ này là Đại Thiên Tôn?

Nghĩ vậy, toàn thân hắn trở nên run rẩy!

“Giao tất cả bảo bối, nguyên hồn, sau đó ngoan ngoãn nhận tao làm chủ, nếu không sẽ chết!”

Trần Dương không nói nhiều, dơ cao quả đấm, chỉ cần hắn dám nói một tiếng không, anh nhất định sẽ giết chết hắn!

“Tôi giao, tôi giao… đừng giết tôi!”