Long Tế Chí Tôn

Chương 54: Một tỷ




"Cái gì, anh ta là chủ tịch của khoa học kỹ thuật Liệt Dương?"

"Không thể nào, còn trẻ quá!"

Mọi người kinh ngạc bàn tán.

Bà Tô đứng dậy, vẻ mặt kích động nhìn anh ta.

Khoa học kỹ thuật Liệt Dương chính là công ty đứng đầu cả nước trong ngành kỹ thuật, không ngờ người thanh niên này lại là chủ tịch của khoa học kỹ thuật Liệt Dương, đúng là khó tin.

Một người có quyền thế như anh ta lại đến thành phố Tây Xuyên, còn chủ động đến nhà họ Tô.

Đây...đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Đinh Kiệt không để ý tới tiếng bàn tán của người nhà họ Tô.

Bọn họ chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tây Xuyên, nếu không phải chủ tịch Trần bảo anh ta đến thì cả đời này anh ta cũng sẽ không giao thiệp với loại gia tộc cấp thấp như thế này.

"Thì ra là chủ tịch Đinh, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao." Bà Tô khen anh ta một câu, tuy rằng không biết Đinh Kiệt tới đây làm gì nhưng không nên đánh kẻ chạy lại, Đinh Kiệt có giỏi cỡ nào cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó bà ta đi?

Sau khi nói xong, bà Tô lại tiếp tục: "Không biết chủ tịch Đinh tới nhà họ Tô chúng tôi có chuyện gì?

Khi nói những lời này, giọng điệu bà ta có chút không yên, đối mặt với ông chủ tập đoàn lớn như Đinh Kiệt, cho dù là bà ta cũng cảm thấy áp lực.

Người nhà họ Tô nhìn chằm chằm Đinh Kiệt, không hiểu ông chủ tập đoàn lớn như anh ta đến nhà họ Tô làm gì.

Chẳng lẽ anh ta cũng đến đây đòi nợ?

Không thể nào, nhà bọn họ đâu có hợp tác với khoa học kỹ thuật Liệt Dương, đến tư cách đàm phán hợp tác với tập đoàn lớn như vậy nhà họ Tô còn không có nói gì đến hợp tác?

Lúc này, hai vệ sĩ phía sau Đinh Kiệt đưa đến một cái ghế, anh ta nghênh ngang ngồi xuống, nhìn bà Tô nói: "Bà Tô, lần này tôi tới là để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tô."

Cái gì? Đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tô?

Nghe vậy, người nhà họ Tô trợn mắt há mồm cứ như gặp quỷ vậy.

Sắc mặt bọn họ thay đổi từ lo lắng đến khiếp sợ, hiện tại trở thành kích động, tâm trạng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Đây chính là chủ tịch khoa học kỹ thuật Liệt Dương đó, nếu có thể hợp tác cùng tập đoàn hàng đầu như thế này, cửa ải khó khăn nhà họ Tô đang gặp phải lúc này chỉ là chuyện nhỏ.

Bà Tô cũng vô cùng kích động, ai mà ngờ được chủ tịch khoa học kỹ thuật Liệt Dương sẽ tự tới muốn hợp tác chứ, ha ha, thật đúng là chốn núi non sông nước ngỡ đã hết đường đi, không ngờ lại phát hiện một thôn làng giữa bóng liễu xanh hoa nở.

Bà ta kìm nén sự kích động hỏi: "Không biết chủ tịch Đinh muốn hợp tác như thế nào?"

Đinh Kiệt mỉm cười, thản nhiên nói: "Rất đơn giản, tôi biết nhà họ Tô các người đang thiếu hụt tài chính cho nên đã mang tới đây một tỷ."

Mẹ nó, vừa mở miệng đã là một tỷ, quả nhiên là người đứng đầu ngành khoa học kỹ thuật, nói một tỷ cứ như nói mười tệ vậy.

Tập đoàn nhà họ Tô chúng ta trị giá bao nhiêu?

Giờ phút này, ánh mắt người nhà họ Tô nhìn Đinh Kiệt trở nên nóng rực.

Một tỷ này đủ để trả nợ cho đám Dư Hồng Minh và Trịnh Hào, hơn nữa còn có thể mở rộng quy mô tập đoàn nhà họ Tô.

Hiện giờ người nhà họ Tô đều không nén được kích động.

Không có Dư Hồng Minh Trịnh Hào thì đã có Đinh Kiệt, đến cả ông trời cũng giúp nhà họ Tô, có vị lão đại này nâng đỡ, nhà họ Tô sẽ nhanh chóng phát triển mạnh mẽ.

"Mạo muội hỏi một câu, Đinh tiên sinh sẽ đưa nhà họ Tô chúng tôi một tỷ sao?"

"Ha ha, đương nhiên rồi." Đinh Kiệt dừng lại một lát, nói: "Nhưng tôi có một điều kiện."

Bà Tô nghe được câu trả lời khẳng định của Đinh Kiệt thì cực kỳ phấn khởi, bà ta không chút do dự nói: "Đinh tiên sinh mời nói."

"Điều kiện rất đơn giản." Đinh Kiệt giơ một ngón tay: "Tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần sản nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Tô."

Cái gì?

Muốn năm mươi phần trăm cổ phần?

Nụ cười của bà Tô trở nên cứng ngắc.

Người nhà họ Tô cũng đều đờ ra.

Đây… đây có khác gì dâng hết sản nghiệp nhà họ Tô cho người khác? Năm mươi phần trăm cổ phần, chính là nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối.

Hơn nữa người nhà họ Tô cũng không nắm giữ toàn bộ cổ phần tập toàn, còn có một số cổ đông nhỏ khác, nếu Đinh Kiệt thu mua cổ phần của họ thì có thể đá nhà họ Tô ra khỏi tập đoàn trong nháy mắt.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Đinh Kiệt đều thay đổi.

Người đàn ông thong dong bình tĩnh trước mặt này dường như không phải con người, mà là một con sói đói khát.

Quan trọng nhất là Đinh Kiệt tới quá đúng lúc, quả thực là nắm đúng điểm yếu của nhà họ Tô, chọn phá sản hay bán cổ phần công ty lấy tiền, người nhà họ Tô chỉ có hai sự lựa chọn này.

"Chủ… chủ tịch Đinh, điều kiện này quá hà khắc!"

Định Kiệt vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, anh ta nhìn bà Tô thản nhiên nói: "Bà Tô, hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Tô ra sao bà hẳn là rõ hơn tôi, dùng một câu phượng hoàng rụng lông không bằng gà cũng không đủ để so sánh. Tôi và nhà họ Tô vốn không có giao tình gì, nếu không nể mặt chủ tịch Trần thì tôi cũng sẽ không tới đây đâu."

Chủ tịch Trần?

Nghe Đinh Kiệt nói xong, người nhà họ Tô đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Chủ tịch Trần này có quan hệ gì với Trần thiếu gia kia không vây? Hay bọn họ chính là một người?

Bà Tô rất sầu não, lại là họ Trần, Trần thiếu gia với chủ tịch Trần rốt cuộc có phải một người hay không.

Thấy bà Tô nhíu mày không nói, Đinh Kiệt hơi mất kiên nhẫn: "Bà Tô, đồng ý hay không thì nói một câu, thời gian của tôi rất quý giá, nếu ba phút nữa không có câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ hủy hợp tác vĩnh viễn."

Bà Tô thở dài trong lòng, đây rõ ràng là tiễn sói rước hổ mà.

Nhà họ Tô đã tới đường cùng, nếu từ chối thì tâm huyết mấy đời nhà họ Tô sẽ bị hủy hoại toàn bộ, đây không phải là chuyện bà ta có thể chấp nhận được.

Nếu nhà họ Tô sa sút trong tay bà ta thì bà ta làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên nhà họ Tô nữa.

Tuy điều kiện Đinh Kiệt đưa ra khiến người ta khó mà chấp nhận được nhưng ít nhất nhà họ Tô sẽ không phá sản.

Hơn nữa nếu hợp tác được với tập đoàn Liệt Dương, nhà họ Tô sẽ chính thức có được một chỗ dựa vững chắc.

Bà Tô thở dài một hơi, gật đầu với Đinh Kiệt: "Chủ tịch Đinh, tôi đồng ý điều kiện này."

"Bà ơi, suy nghĩ kỹ đã."

"Đúng vậy, không thể đồng ý được đâu bà ơi."

"Nếu đồng ý, tập đoàn nhà họ Tô sẽ không còn là họ Tô nữa mà thành họ Đinh rồi."

"Bà nội..."

Lúc bà Tô đồng ý điều kiện của Đinh Kiệt, người nhà họ Tô đều đứng ngồi không yên, hết lời khuyên nhủ.

"Đủ rồi, im miệng hết đi!" Bà Tô đứng lên, tức giận mắng người: "Tranh cãi ầm ỹ trước mặt khách quý thế này còn ra thể thống gì? Chuyện này quyết định như vậy đi, ai dám nhiều lời liền cút ra khỏi nhà họ Tô, từ nay về sau đừng nói mình là người nhà họ Tô nữa."

Bà Tô khó thở, nếu không phải tại đám con cháu vô dụng này thì sao bà ta lại quyết định như vậy được!

Ngay cả chuyện đuổi khỏi gia tộc cũng nói ra, có thể thấy bà Tô thực sự rất tức giận, trong nháy mắt tất cả im lặng như ve sầu mùa đông, không dám phản đối thêm câu nào nữa.

Đinh Kiệt mỉm cười, sau khi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần xong thì đưa tiền cho người nhà họ Tô.

Hai mươi phút sau, trên một chiếc Bentley ngoài trang viên nhà họ Tô, Đinh Kiệt gọi điện thoại cho Trần Dương.

"Chủ tịch, tôi đã giải quyết xong chuyện nhà họ Tô." Đinh Kiệt kính cẩn báo cáo.

"Tốt, chuyện này cậu làm rất ổn, hiện giờ tôi không có việc gì, cậu cứ làm chuyện của mình đi."

"Vâng, chủ tịch."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương nở một nụ cười hài lòng.

Anh đang đọc "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", cuốn sách này rất thú vị, nội dung bên trong khiến Trần Dương như được mở ra cánh cửa thế giới mới, thu thút anh tiến vào.

Còn cuốn "Thiên Kim Dược Phương" thì Trần Dương chả buồn nhắc tới, Phá Chướng Đan do anh luyện chế dựa theo phương pháp trên sách này chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vậy có thể thấy được cuốn "Thiên Kim Dược Phương" này chính là hàng rởm.

Ngay khi Trần Dương đang lẩm bẩm, điện thoại của anh đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên xem, không ngờ là Vu Lan, đúng là vừa nhắc nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới.

Anh vừa bấm nhận cuộc gọi thì đã nghe thấy giọng nói kích động của Vu Lan: "Trần Dương, đan dược anh cho tôi là gì vậy? Sau khi tôi ăn nó đã đột phá Tiên Thiên thành công rồi, bây giờ tôi đã là tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ."