Long Tế Chí Tôn

Chương 52: Khoa học kỹ thuật Liệt Dương




Sau khi trở về nhà Vu Lan, trong tay Trần Dương có thêm mấy túi dược liệu đóng gói cẩn thận bằng giấy dầu.

Trong sách nói luyện chế đan dược dùng lò luyện đan là tốt nhất, nếu không có lò luyện đan thì dùng ấm sắc thuốc cũng được, nhưng hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi một chút.

Lò luyện đan tạm thời không tìm được.

Đành phải dùng tạm ấm sắc thuốc vậy.

Chia dược liệu theo tỉ lệ xong, Trần Dương bắt đầu luyện chế Phá Chướng Đan.

Lúc này sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật hiện đại được thể hiện ra, luyện chế Phá Chướng Đan yêu cầu nhiệt độ rất khắt khe, nhưng sử dụng bếp gas có thể dễ dàng điều chỉnh.

Chỉ là thời gian luyện chế tương đối dài, tốn khoảng hai tiếng, Trần Dương thấy nhàm chán liền lấy cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" ra từ từ đọc.

Cuốn sách về thuật phong thủy này viết rất tốt, cứ tưởng rằng sẽ khó hiểu nhưng không ngờ kiến thức trong sách tăng dần từ đơn giản đến phức tạp, Trần Dương đọc đến say mê.

Vừa đọc sách Trần Dương không nhịn được vừa xem bố cục nhà của Vu Lan, sau đó tham khảo đối chiếu với trong sách.

Một tiếng sau, Trần Dương đưa ra kết luận bố cục nhà của Vu Lan cực kỳ hợp lý, tuy rằng không thể nói là rất tốt nhưng cũng không tồi.

Bất giác đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.

Trần Dương gấp sách lại, tắt lửa, nhanh chóng mở ấm thuốc.

Trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngát từ trong ấm bay ra.

Thật là thần kỳ, bên trong là thuốc đông y, đáng lẽ ra phải có mùi khó ngửi nhưng trong ấm lại tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

Anh vội vàng nhìn xem, bên trong ấm thuốc thật sự có một viên đan dược màu tím đen khiến Trần Dương vừa chấn động vừa hưng phấn, các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Trần Dương nhanh chóng gói kỹ Phá Chướng Đan, trở về phòng khách.

Thấy thời gian đã gần rạng sáng, lo lắng nửa đêm Vu Lan sẽ xảy ra chuyện, Trần Dương liền nằm trên sô pha cả đêm.

Tờ mờ sáng hôm sau, trong phòng ngủ, Vu Lan bị khát đến tỉnh dậy.

Cô đi vào phòng khách, phát hiện ra Trần Dương đang cuộn mình trên sô pha.

"Ơ, sao anh còn ở đây?" Vu Lan đi tới, lắc lắc Trần Dương.

Trần Dương mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm nhìn Vu Lan đứng bên cạnh, xoa xoa mắt nói: "Chị tỉnh rồi à?"

"Ừm." Vu Lan gật đầu: "Sao anh còn chưa đi?"

"Chị yếu như thế, tôi sợ viên tán lực có tác dụng phụ, cho nên..." Trần Dương sờ mũi, đứng lên khỏi sô pha.

Vu Lan đỏ mặt, nhớ tới đêm qua mình ở chung phòng với một người đàn ông khiến mặt cô nóng lên: "Cảm ơn."

"Không có gì." Trần Dương nói, bỗng nhiên anh nhìn Vu Lan, cảm thấy hơi nghi hoặc: "Chị nói sau hai mươi tiếng mới có thể khôi phục hành động mà? Bây giờ mới có mười mấy tiếng."

"Thường thôi, nếu tôi đột phá lên Tiên Thiên thì hai ba tiếng đã có thể khôi phục rồi." Cô bất chợt cười khổ, đột phá lên Tiên Thiên đâu phải chuyện dễ dàng như thế, rất nhiều người đi trước chỉ còn kém một bước là có thể đột phá nhưng không ai vượt qua được, tuy tư chất của cô không tồi nhưng muốn đột phá lên Tiên Thiên cũng rất khó khăn.

Trần Dương suy nghĩ một lát, cười cười: "Chỉ là Tiên Thiên thôi mà, có gì khó đâu."

Vu Lan ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không dễ như thế đâu, tôi mất mười năm mới đến Hậu Thiên viên mãn, muốn đột phá Tiên Thiên ít nhất phải mất thời gian một hai năm nữa. Chuyện tu luyện không đơn giản như anh nghĩ, nếu anh không hiểu thì đừng nên nói bừa."

Trần Dương nhún vai, lấy viên đan dược được bọc kỹ trong túi ra, cười nói: "Tôi có một viên đan dược, chắc là có thể giúp chị."

Đan dược?

Đan dược gì? Vu Lan ngây người.

Trần Dương mở gói giấy, lộ ra đan dược màu tím đen trong.

Trong nháy mắt Vu Lan đã bị viên đan dược này hấp dẫn.

"Đây… đây là đan dược gì vậy?" Vu Lan khó hiểu hỏi.

Trần Dương định nói là Phá Chướng Đan nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên luyện chế, cũng không chắc có hiệu quả hay không, nhỡ không có hiệu quả thì xấu hổ chết: "Tôi cũng không biết là đan dược gì, là bạn tôi tặng cho tôi."

Cuối cùng anh nói thêm một câu: "Ban đầu còn một viên nữa, nhưng tôi ăn mất rồi..."

Còn chưa nói xong Vu Lan đã lấy đan dược trong tay anh nhét vào miệng.

Tuy rằng không biết viên đan dược này có tác dụng hay không nhưng anh ta chắc chắn sẽ không hại mình, đối với Vu Lan mà nói, Trần Dương không chỉ là thần may mắn của cô mà còn là ân nhân cứu mạng, tối qua không nhờ có anh ta, bản thân cô khó mà giữ được trong sạch.

Trần Dương nhìn cô chăm chú, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Qua một phút đồng hồ, Trần Dương hỏi: "Thế nào, có cảm giác gì không?"

Vu Lan lắc đầu: "Chả thấy gì hết."

Đậu má, sao lại không thấy gì hết?

Mình luyện ra thuốc giả mất rồi, Phá Chướng Đan cái gì, đúng là đồ lừa đảo.

Thấy Trần Dương xấu hổ, Vu Lan hiểu ý nói: "Tôi không sao, anh đừng lo lắng."

Trần Dương hơi ngại ngùng gãi đầu, đang định nói chuyện thì chuông điện thoại của Vu Lan vang lên, đội trưởng gọi tới bảo cô nhanh chóng trở về cục cảnh sát.

Trần Dương không nói gì thêm, tạm biệt Vu Lan xong liền đi xuống lầu.

Anh vừa lái xe ra khỏi tiểu khu thì Tô Diệu gọi đến.

"Trần Dương anh đang ở đâu?” Vừa tiếp điện thoại đã nghe được giọng nói kích động của Tô Diệu: "Trong nhà xảy ra chuyện rồi!"

"Làm sao thế?" Trần Dương căng thẳng, nhanh chóng hỏi.

"Người bạn tên Jack của bố tôi biến mất rồi, toàn bộ số tiền bố tôi giữ của gia tộc đều… Aiz, bỏ đi, nói với anh cũng vô dụng." Tô Diệu chưa nói xong đã cúp máy.

Cô có chút bực bội, không hiểu sao cô lại gọi điện cho anh, nói với anh chuyện này làm gì? Anh cũng không giúp gì được.

Trần Dương bị cúp điện thoại nhưng cũng không tức giận, anh đã sớm biết chuyện Tô Trường Hà mang tất cả vốn lưu động của nhà họ Tô đi đầu tư.

Cái người gọi là thầy Jack kia rõ ràng là kẻ lừa đảo, đây là một cái bẫy.

Nhưng Tô Diệu là con gái Tô Trường Hà, ông ta không chỉ hại chính mình, còn liên lụy cả vợ con, Trần Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Aiz"

Trần Dương thở dài: "Thôi, dù sao cũng là vợ chồng, giúp em thêm lần nữa vậy."

Nói xong anh tìm trong danh bạ một dãy số, đã vài năm rồi anh chưa từng liên hệ dãy số này.

"Chủ tịch Trần, anh có chuyện gì giao phó!" Sau khi đối phương tiếp điện thoại, ngữ khí cực kỳ cung kính.

"Tiểu Kiệt, có chuyện, cậu đi giúp bạn tôi một chút." Trần Dương thản nhiên nói với điện thoại.

Tiểu Kiệt tên đầy đủ là Đinh Kiệt, chủ tịch khoa học công nghệ Liệt Dương, là ông chủ trên danh nghĩa của công ty, nhưng ông chủ thực sự chính là Trần Dương.

Năm năm trước Trần Dương đầu tư thành lập công ty khoa học kỹ thuật Liệt Dương, giao toàn bộ quyền kinh doanh cho Đinh Kiệt.

Anh ta dùng thời gian năm năm biến Liệt Dương từ một công ty nho nhỏ thành tập đoàn khoa học kỹ thuật đứng đầu cả nước.

Đương nhiên chuyện Trần Dương đầu tư vào Liệt Dương ngoài Định Kiệt ra không có ai biết, ngay cả nhà họ Trần cũng không biết Trần Dương còn có một công ty như vậy.

"Anh nói đi, tôi nhất định sẽ giúp anh làm tốt." Định Kiệt hơi kích động nói, sau năm năm, rốt cuộc Trần Dương cũng liên hệ với anh ta.

Giống với Triệu Hà Cầu và Chu Hữu Danh, trước đây Đinh Kiệt cũng chỉ là một kẻ tầm thường với hai bàn tay trắng, nếu không có sự tín nhiệm của Trần Dương chỉ e hiện giờ anh ta vẫn làm việc không kể ngày đêm, mỗi tháng nhận đồng lương ba cọc ba đồng.

"Cậu hãy cho người đến nhà họ Tô thành phố Tây Xuyên, sau đó..."

Trần Dương vừa nói Đinh Kiệt vừa lấy bút ghi lại, lo sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì, đợi Trần Dương nói xong, Định Kiệt gật đầu: “Tôi đã hiểu thưa chủ tịch Trần, tôi sẽ làm ngay."

"Ừ." Trần Dương gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói với Đinh Kiệt: "Tiểu Kiệt, mấy năm nay cậu làm rất tốt, không khiến tôi thất vọng."

"Chủ... chủ tịch..." Đinh Kiệt được Trần Dương khen ngợi, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời…