Long Tế Chí Tôn

Chương 303: Mẹ vợ sám hối




"Không, không phải vậy đâu, cháu đã đầu tư vào 20 triệu, cháu không hề từ chối...", Tô Diệu lắc đầu nguầy nguậy nhìn lão phu nhân: "Bà nội, bà nói một câu đi ạ, chẳng phải chúng ta đã kí hợp đồng rồi sao?"

"Ý cô nói là thứ này à?"

Tô Hải lấy một bản hợp đồng phía sau lưng ra rồi vứt qua nói: "Trợn mắt lên mà đọc cho kỹ đi!"

Tô Diệu lật hợp đồng xem thì thấy có một hàng chữ rất nhỏ ở tờ sau cùng: "Tất cả những điều kể trên đều do người kí hợp đồng tự nguyện quyên góp không cần hoàn trả".

"Sao... sao có thể như vậy được?", Tô Diệu cắn môi, lúc đó cô còn cố ý nhờ luật sư đến xem, không có vấn đề gì mà.

Trừ phi luật sư đó có vấn đề!

Nghĩ đến đây thì Tô Diệu đã hiểu rõ tất cả.

"Các người quá bỉ ổi rồi!"

"Chị, chị ly hôn với anh rể rồi à?", hai anh em Đường Viễn nhìn Đường Tĩnh hỏi: "Thế chẳng phải đang lãng phí thời gian của chúng tôi sao? Chị cũng đã ly hôn rồi thì chạy tới nhà họ Đường làm gì thế?"

"Nhà họ Đường chúng tôi không thể chịu mất mặt thế được đâu, bị chồng bỏ cơ đấy!", Đường Trung dẩu môi nói.

"Hai cậu nói gì?", Đường Tĩnh trợn mắt nói: "Nói lại lần nữa xem!"

"Thế nào? Chứ chẳng phải bị chồng bỏ thì là gì?", Đường Trung chỉ Thôi Nghiên Tinh và Tô Linh Nhi phía trên rồi nói: "Nhìn đi, ai đứng phía trên thế kia? Chị đã bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, đến nỗi bị gạch tên khỏi gia phả nữa!"

"Thế mà bọn tôi còn trông chờ chị có thể giúp nhà họ Đường, thân chị chị còn lo chưa xong, lấy gì giúp bọn tôi chứ?!", Đường Viễn nhìn Đường Tĩnh bằng ánh mắt khinh khi.

"Đám vô lương tâm các cậu, tôi là chị các cậu đấy!", Đường Tĩnh sắp sụp đổ rồi.

Nghe vậy thì hai anh em kia cười khẩy. Đối với họ mà nói, con gái mà gả đi rồi thì như bát nước hắt đi, nếu không thể giúp được gì thì chính là đồ bỏ đi.

"Bây giờ nhà họ Đường đã có bọn tôi quán xuyến rồi. Rõ ràng chị đã làm sai gì đó mới bị nhà họ Tô ruồng bỏ", Đường Viễn ra vẻ như trong chuyện này ắt có ẩn tình.

"Đúng thế, chắc chắn là không giữ đạo làm vợ, hoặc phạm lỗi gì đó không thể tha thứ thì anh rể mới ly hôn với chị!"

"Các cậu nói bừa, tôi chẳng làm gì cả!", Đường Tĩnh tức đến sắp ngất.

"Ồ đúng rồi, 8 triệu mà chị đưa cho bọn tôi chắc là phí ly hôn nhà họ Tô cho chị nhỉ?", Đường Viễn cười khinh nói.

Ngay sau đó Đường Trung đứng ra nói: "Hôm nay trước mặt mọi người, tôi tuyên bố từ bây giờ trở đi, Đường Tĩnh không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Đường của chúng tôi nữa!"

Há!

Đầu Đường Tĩnh ong ong, cả người lùi ngã về phía sau trong nháy mắt.

Tất cả người nhà họ Tô đều tập trung nhìn về mấy người bọn họ với ánh mắt phức tạp.

Có châm biếm, có mỉa mai, cũng có thương tiếc.

Hệt như đang nhìn một con chó nhà có tang đáng thương vậy.

"Mẹ..."

Tô Diệu vội vàng chạy tới đỡ Đường Tĩnh, tức giận nhìn hai kẻ khốn nạn hại hai mẹ con cô: "Hai người không xứng làm cậu của tôi, từ nay trở đi, tôi và mẹ cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường các người".

"Mày ăn nói với người lớn kiểu gì đấy?", lúc này Đường Trung ra vẻ bề trên, bước lên trước rồi hung ác nhìn cô: "Hôm nay, tao thay Đường Tĩnh dạy dỗ mày phải ăn nói với người lớn như thế nào mới được!"

Vừa nói, ông ta vừa vung tay lên.

Ngay lúc cái tát sắp giáng xuống thì Trần Dương tóm tay ông ta lại rồi bẻ hơi mạnh một chút.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên giòn tan.

Đường Trung hét lên như heo bị chọc tiết.

Thế còn chưa hết, Trần Dương còn nhấc chân đạp một phát vào đầu gối của ông ta.

Rắc!

Một tiếng động khiến người ta thấy tê cả răng vang lên, xương bánh chè của Đường Trung bị Trần Dương đá nát vụn ngay tại chỗ.

"A..."

Đường Trung kêu lên thảm thiết, đau quá ngất luôn.

Há!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều không khỏi sợ hãi.

Trần Dương trở nên tàn bạo như vậy từ bao giờ thế?

"Mày... mày mau thả em trai tao ra...", Đường Viễn vừa bất ngờ vừa tức giận, con ngươi không ngừng láo liên trong hốc mắt, trong lòng sợ hãi đến cực độ.

Bịch!

Trần Dương ném Đường Trung xuống đất như ném một bọc rác rồi nói: "Cút!"

Đường Viễn vội vã đỡ Đường Trung đã ngất bò lết ra khỏi nhà.

Lúc này, Đường Tĩnh chợt bừng tỉnh rồi đứng tại chỗ hét lên với bọn họ: "Hai cậu trả tiền lại cho tôi".

"Con rể bà đánh Đường Trung bị thương rồi, số tiền này coi như tiền thuốc men".

Vừa nói vừa sợ hãi chạy ra khỏi nhà họ Tô.

Ha ha ha...

Đám người nhà họ Tô chợt cười lớn.

Không ngờ hai anh em nhà họ Đường còn vô dụng hơn cả Trần Dương nữa, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng thấy được.

"Mẹ, bỏ đi, xem như thí cho chó!", Tô Diệu an ủi.

"Làm tám triệu đó con!", Đường Tĩnh vỗ đùi gào lớn lên, đau lòng không kể xiết.

"Đường Tĩnh, lâu rồi không gặp. Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Đường ngày xưa bây giờ lại thảm đến mức này", lúc này Thôi Nghiên Tinh rảo bước đi tới trước mặt Đường Tĩnh, liếc nhìn xuống bà ta rồi nói: "Nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi, khác gì con đàn bà chanh chua không".

"Cô... Thôi Nghiên Tinh, con đàn bà đê tiện phá hoại gia đình người khác, cô cũng chỉ là con điếm thôi!"

Đường Tĩnh oán hận nhìn bà ta. Chính người đàn bà này đã phá hoại gia đình vốn êm ấm của Đường Tĩnh, khiến bà ta và con gái bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa.

"Ha ha..."

Thôi Nghiên Tinh cười lạnh lùng rồi nói: "Tôi với Trường Hà là thanh mai trúc mã, chính cô ỷ mình là đại tiểu thư nhà họ Đường đến cướp người tôi yêu, nếu nói đến đê tiện thì tôi chịu thua cô".

"Bây giờ tôi chỉ đang lấy lại những thứ vốn tuộc về mình thôi. Cô đợi đó đi, nhục nhã mà bao năm qua tôi đã chịu, tôi bắt cô phải trả lại gấp trăm gắp ngàn lần. Đây... chỉ là mới bắt đầu thôi".

"Con đàn bà đê tiện, mày sẽ không thể đạt được đâu!"

Đường Tĩnh tức giận hùng hổ đứng lên, bà ta nhìn bà cụ Tô rồi nói: "Mẹ, mẹ gạch tên con ra khỏi gia phả nhà họ Tô thì con không ý kiến gì, nhưng Diệu Diệu là cháu gái của mẹ mà, mẹ gạch tên nó là quá đáng rồi đó".

"Lúc đầu, nhà họ Tô bàn hợp tác thành công với Tập đoàn Huyễn Ngu cũng là do Diệu Diệu đi đàm phán. Không nhờ Diệu Diệu thì nhà họ Tô cũng không thể nào từ gia tộc hạng ba lên được gia tộc hạng hai. Sau đó, chủ tịch Đinh của công ty Công Nghệ Liệt Dương đã mua 51% cổ phần của nhà họ Tô, sau đó chủ tịch Đinh đã sang nhượng số cổ phần này vô điều kiện cho Diệu Diệu, cuối cùng cổ phần vẫn quay trở về tay các người".

"Sau đó, các người đuổi tôi và Diệu Diệu ra khỏi gia tộc, chúng tôi còn mộng tưởng một ngày nào đó có thể trở về gia tộc mình. Thế nên, lúc đó các người tới nhà tìm Diệu Diệu để lấy tiền giúp gia tộc qua cơn khốn đốn, Diệu Diệu cũng đã đưa cho các người 20 triệu tệ. Người đang làm trời đang nhìn đó mẹ à, làm người phải có lương tâm chứ!"

"Câm miệng! Bà ăn nói với bà nội kiểu gì đấy?", Tô Hải quát lên: "Bây giờ bà đã không còn là người nhà họ Tô nữa rồi, chú ý thân phận của bà đó, nếu không đừng trách tôi không niệm tình cũ".

"Bà bớt ở đây đổi trắng thay đen đi, từ nhỏ Tô Diệu lớn lên ở nhà họ Tô, là nhà họ Tô đào tạo bồi dưỡng ra cô ta, làm việc cho gia tộc là bổn phận của cô ta, là chuyện hiển nhiên!"

Anh ta vừa dứt lời, thì đám người nhà họ Tô đã nháo nhác hết cả lên.

"Những cổ phần đó là của nhà họ Tô chúng tôi, mấy người làm gì có tư cách chiếm giữ!"

"Chứ gì nữa, đó là của tất cả chúng tôi chứ không phải của Đường Tĩnh bà!"

"Cái đồ bị chồng bỏ như cô thì có tư cách gì nói ra những lời này chứ?"

Nghe bọn họ chỉ trích thì cuối cùng Đường Tĩnh cũng đã cảm nhận được mùi vị bị tất cả mọi người sỉ nhục ngay trước mặt của Trần Dương rồi.

Thật sự nhục nhã và đáng giận!

Thôi Nghiên Tinh đứng bên cạnh bà cụ Tô thì cười tươi như hoa, bà ta đã chờ đợi hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng chờ được ngày này.

Không phải Đường Tĩnh cô ức hiếp tôi không có gia thế, không giúp được nhà họ Tô sao?

Bây giờ thì sao?

Bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, đến nhà họ Đường cũng không thèm nhận cô.

Cái gì gọi là bị cô lập hoàn toàn chứ? Chính là tình cảnh trước mắt đây.

Báo ứng, đúng là báo ứng mà.

Ha ha ha...

"Tô Trường Hà, nếu ông là một thằng đàn ông thì nói một câu đi chứ!", Đường Tĩnh tức giận nhìn Tô Trường Hà nói: "Diệu Diệu là con gái của ông đó! Lẽ nào ông trơ mắt nhìn con bé bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài sao?"

Tô Trường Hà mím chặt môi, sắc mặt khó coi, sau cùng dứt khoác quay đầu nhìn chỗ khác.

Được, được lắm!

Giây phút này, lòng Đường Tĩnh thật sự nguội lạnh hoàn toàn!

"Im lại đi con đàn bà đĩ thõa!", bà cụ Tô đập bàn lạnh giọng nói: "Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện. Vốn dĩ niệm tình mày làm dâu nhà họ Tô hơn 20 năm, tao còn chuẩn bị chút ít bồi thường, nhưng bây giờ thì khỏi đi".

"Người đâu, đuổi ba người bọn chúng ra ngoài, từ nay về sau, dám bước chân vào nhà họ Tô một bước thì đánh gãy chân chúng đi!"

Xôn xao!

Bà cụ Tô vừa dứt lời thì đám người nhà họ Tô đã đồng loạt tới vây ba người họ lại.

Sau đó liền muốn ra tay.

Nhưng ngay tại giây phút này, một luồng khí thế mạnh mẽ phóng ra từ người Trần Dương.

Ầm!

Cương khí ngưng tụ phóng ra đè ép hơn 200 người trong sảnh lớn chợp nằm rạp xuống, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được.

"Vợ, mẹ, chúng ta đi thôi!"

Vừa nói, Trần Dương vừa kéo hai người đi thẳng ra ngoài, suốt cả quá trình ấy không một ai đứng dậy nổi.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của ba người khuất dần.

Đến sau khi họ rời đi, tất cả mọi người mới đứng dậy, hoảng loạn nhìn nhau như vừa gặp quỷ.

Chuyện gì thế? Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?

Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Tô thì Đường Tĩnh như một cái xác không hồn, để mặc Trần Dương kéo đi.

Thật ra, Trần Dương hiểu rất rõ cảm giác này, lúc đầu anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần cũng giống thế này.

Tô Diệu vừa khóc vừa ôm Đường Tĩnh đang ngơ ngác, sao lại thế này?

Suốt quảng đường đi xe về nhà, Đường Tĩnh không nói tiếng nào.

Về nhà, bà ta ngồi trên sofa, không ăn không uống, ánh mắt vô hồn.

"Mẹ, ăn miếng cơm đi mẹ", Tô Diệu xót xa nói: "Chuyện đã vậy rồi, sức khỏe quan trọng hơn".

"Mẹ, con nấu canh dưỡng nhan mà mẹ thích nhất, có thể gìn giữ sắc đẹp đó", Trần Dương bưng một chén canh nóng sang.

Có thể là do ngửi được hương thơm của canh dưỡng nhan nên ánh mắt Đường Tĩnh sáng hơn một chút. Bà ta chậm rãi quay đầu nhìn Trần Dương nói: "Trần Dương, mẹ xin lỗi! Mẹ sai rồi, mẹ thật sự sai rồi".

Vừa nói Đường Tĩnh vừa quỳ xuống dưới chân Trần Dương: "Hai năm nay mẹ luôn hành hạ đánh mắng con, còn không ngừng sỉ nhục con trước mặt tất cả mọi người, mong con tha thứ cho mẹ!"

"Mẹ, mẹ mau đứng lên đi ạ".

Trần Dương cũng quỳ xuống theo: "Mẹ thế này con giảm thọ mất! Những chuyện kia đã xưa rồi, trí nhớ con không tốt nên quên cả rồi. Hơn nữa, chúng ta là người một nhà, không cần tính toán rạch ròi nhiều vậy đâu ạ".

“Mẹ, mau đứng dậy đi ạ”.

Trần Dương và Tô Diệu cùng kéo Đường Tĩnh đứng lên.

"Cảm ơn con nhé Trần Dương!", Đường Tĩnh nhìn anh chăm chú.

Mẹ vợ nói chuyện kiểu này khiến Trần Dương thấy không quen lắm.

Tâm trạng buồn bã của Tô Diệu cũng đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất thì từ nay về sau mẹ sẽ không căm thù Trần Dương nữa.

Cũng sẽ không khuyên cô ly hôn với Trần Dương nữa.