Cùng lúc đó, bên trong kết giới Thời Quang.
Trần Dương nhìn Trương Hoàng bị phong ấn đến mức không thể động đậy: “Tên ông là Trương Bách Lý nhỉ?”
“Ngươi là thủ lĩnh quân Ma Vương?”
Trương Bách Lý nhìn Trần Dương, ánh mắt tràn đầy sự hận thù.
“Ông đừng có nhìn ta như thế, nếu ta không ra tay thì ông đã bị Diêu Thái Nhất giết lâu rồi. Tính ra ta còn là ân nhân cứu mạng của ông đấy!”
“Câm đi, đồ vô sỉ!”
Trương Bách Lý tức giận vô cùng, nhưng lúc này cả người ông ta bất động, ông ta giống hệt con cá nằm trên thớt.
Sống sót bây giờ đã là hy vọng xa vời lắm rồi, chẳng bằng cứng rắn một chút, như vậy dù có chết thì cũng là chết một cách có khí phách.
Trần Dương lắc đầu, giơ năm ngón tay ra, hút Long Hồn bên trong cơ thể ông ta ra ngoài, Long Hồn phát ra những âm thanh gào rú bất khuất.
Nhưng đáng tiếc, ở trong tay Trần Dương thì nó chỉ như một con lươn nhỏ bị kìm nén mà thôi.
Không có Long Hồn giúp đỡ, cảnh giới của Trương Bách Lý tụt dốc không phanh, trong nháy mắt đã rơi xuống cảnh giới Quy Nhất.
Ông ta vốn ở rất gần cảnh giới Siêu Thoát, nhưng vì cả người trọng thương nên bị tụt xuống Quy Nhất viên mãn.
Lúc ở Siêu Thoát hậu kỳ ông ta đã không phải đối thủ của Trần Dương rồi, giờ là Quy Nhất thì càng không phải.
“Không ngoan ngoãn thì tao cho mày đi trước một bước vậy!”
Trần Dương xóa luôn ý chí của Long Hồn. Về cơ bản thì Long Hồn này được ngưng tụ từ quốc vận của Trương vực, thực lực hùng hậu vô cùng.
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm vui vẻ hấp thu.
Nhìn cảnh này, Trương Bách Lý trừng mắt: “Ngươi… Ngươi lại…”
“Ta tiêu hoang chứ gì?”
Trần Dương mìm cười: “Hiên Viên Đại Khí cũng nói vậy đấy”.
“Hiên Viên Đại Khí? Ngươi giết ông ta rồi sao?”
“Không, ta thả ông ta đi rồi”.
Cái gì cơ!
Trương Bách Lý không dám tin: “Miếng ăn đến miệng rồi mà còn nỡ để rơi ư?”
“Thích thì tin không thích thì thôi”.
Trần Dương không muốn nói nhiều, tách kiếm Thiên Hoàng và bảo tỉ Thiên Hoàng ra rồi xóa ý chí của chúng ngay trước mặt Trương Bách Lý.
Trương Bách Lý lòng đau như cắt, mở miệng ra định nói nhưng lại không biết nói gì.
“Cũng được chứ nhờ, Tiểu Trương. Pháp bảo của Trương vực các ông có khí vận dày đặc thật. So với Cơ vực, Khương vực và đại vực Hiên Viên thì đậm hơn nhiều!”
“Ngươi… Ngươi…”
Trương Bách Lý tức điên lên: “Khoan đã, ngươi nói là Khương vực? Khương Hoàng đã chạy trốn rồi cơ mà? Trừ phi ngươi…”
“Ừ, ông đoán đúng rồi đấy!”
Tâm trạng của Trần Dương rất tốt, ngay sau đó anh lại lấy Càn Khôn Đồ mà mình đã cướp được từ Diêu Hoàng ra.
Chủ yếu là những kẻ kia sợ chết, nếu không thì muốn cướp được e là cũng không đơn giản như vậy.
Lại là một bảo vật Siêu Thoát rất gần thượng phẩm.
Tính ra là có hai món bảo vật Siêu Thoát trung phẩm và hai món thượng phẩm.
Số sức mạnh khí vận cung cấp cho Trần Dương sẽ nhiều vô kể, có lẽ… anh có thể nhân cơ hội để đột phá Siêu Thoát đấy!
“Muốn sống không?”
Trần Dương đột nhiên nói.
Ánh mắt Trương Bách Lý hiện lên một chút nghi ngờ, không lẽ, tên này muốn tha cho ông ta?
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Nói chuyện với người thông minh thích thật”.
Trần Dương mỉm cười: “Chắc Trương vực vẫn còn hai, ba mươi nghìn tỉ tàn quân nhỉ. Đơn giản thôi, đi quấy nhiễu bọn họ, đại vực nào cũng được!”
“Đánh xong thì chạy, đừng lấy cứng chọi cứng với bọn họ. Tóm lại là cứ không ngừng quấy nhiễu, còn quấy nhiễu ra sao thì đó là chuyện của ông. Chỉ cần ông làm được thì ông sẽ được sống!”
Trương Bách Lý chau mày: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Nói đơn giản thì là đơn giản, bảo nó phức tạp thì cũng phức tạp. Ta không đảm bảo là những Hoàng giả đó sẽ không ra tay đâu, nhưng nếu ông không đồng ý thì sẽ chỉ có một con đường chết thôi”.
Trần Dương vừa cười vừa nói.
“Được, ta đồng ý!”
“Lập lời thề đại đạo đi…”
Sau khi trả Trương Bách Lý về, Trần Dương bắt đầu bế quan.
Bốn bảo vật Siêu Thoát lớn, có thể nói đây là lần thu hoạch lớn nhất của Trần Dương.
Anh rất mong chờ sự thay đổi của Hỗn Nguyên Kiếm. Nằm trong kết giới Thời Quang gần một trăm năm, Hỗn Nguyên Kiếm mới hấp thu được toàn bộ số khí vận.
Những pháp bảo này khi mất đi khí vận thì vẫn sẽ rất mạnh mẽ. Mà bọn chúng vì chứa đựng khí vận cho nên đã trở thành vật chứa đựng khí vận.
Chỉ cần sử dụng đúng đắn thì việc chúng trở thành bảo vật Siêu Thoát một lần nữa sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm đang biến đổi. Nó đã vượt qua cả bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm và đạt đến cấp độ cực phẩm rồi, thậm chí còn đang tiến hóa nữa. Sức mạnh phản hồi cho Trần Dương cũng rất mạnh.
Nền tảng của thế giới bên trong cơ thể cũng ngày càng vững chắc, cảm giác đột phá ngày một mạnh hơn, khiến anh áp chế không nổi nữa!
Oành!
Vũ trụ chủ tối cao thành công đột phá thành vũ trụ Vô Hạn.
Sau đó là sự bành trướng nhanh chóng, pháp lực cũng tăng lên không ngừng.
Không chỉ vậy, dương thần và sức mạnh thân xác cũng đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Lúc này, Trần Dương đã hiểu được Siêu Thoát là cái gì.
Thân xác, dương thần và pháp lực!
Cả ba đồng loạt Siêu Thoát.
Cánh cửa Chúng Diệu ở dưới lớp da cũng đang không ngừng lan tỏa ra những khí tức huyền diệu. Lần bộc phát này mạnh hơn những lần khác cả trăm lần!
Thậm chí đè ép cả khí tức Siêu Thoát của Trần Dương.
Một nghìn năm sau, Trần Dương tỉnh lại.
Mỗi một tế bào trong thân xác đều rất gần với cảnh giới Siêu Thoát, suy nghĩ dương thần đã đạt đến Siêu Thoát sơ kỳ, giống với pháp lực.
Cảnh giới của anh cũng được ổn định.
Lần này, thế giới lại càng trở nên yếu ớt. Anh cảm giác bản thân chỉ cần khẽ chuyển động thì cũng có thể khiến nó lún xuống vậy.
Xem ra sức chiến đấu cao nhất của thế giới này là Siêu Thoát. Thần niệm mở rộng, xuyên qua những oán linh dày đặc như một lưỡi đao, anh nhìn thấy vách thế giới rực rỡ bảy màu.
Như kiểu anh chỉ cần khẽ chọc một cái thì vách thế giới sẽ bị xuyên thủng vậy.
Cũng tức là, anh không cần đến vé tàu thì cũng có thể dễ dàng lên thượng giới được!
Ngoài ra, anh còn phát hiện một chức năng vô cùng hữu dụng của cánh cửa Chúng Diệu, đó là che đậy khí tức.
Sau khi đột phá Siêu Thoát, khí tức của Trần Dương lại không bị lộ ra chút nào!
Bảo bối tốt!
Nhưng mà… mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu này nhỏ quá, sức mạnh tỏa ra của nó không có tác dụng gì quá lớn cho anh, nếu như có nhiều hơn một chút thì tốt rồi.
Có lẽ các đại vực khác cũng có mảnh vụn cửa Chúng Diệu không chừng.
Anh cứ có cảm giác nếu thu thập đủ các mảnh vụn thì chắc chắn sẽ có được thu hoạch rất lớn!
Nhìn Hỗn Nguyên Kiếm, bảo vật Siêu Thoát cực phẩm, nhưng nếu muốn phá vỡ hàng rào bảo vật Siêu Thoát thì vẫn còn kém một chút.
Anh cũng không chắc phía trên Siêu Thoát rốt cuộc là cảnh giới gì!
Khá là nhức đầu.
Quan trọng nhất là, hiện giờ bế quan đã không còn tác dụng nữa rồi. Tuy rằng thế giới Vô Hạn vẫn đang mở rộng, nhưng công pháp sau này đã bị đứt đoạn.
Anh muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến Hoàng tộc để rời khỏi thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Sau khi xuất quan, Trần Dương báo tin mình đã đột phá cảnh giới Siêu Thoát và cảm ngộ cho mọi người.
Tuy bọn họ là hóa thân của Trần Dương, và không đi cùng một con đường, nhưng vẫn có thể lấy cảm ngộ của Trần Dương để làm mẫu.
Ví dụ, hiện giờ phương hướng chính của Ma Dương là mở ra thế giới ở trong tế bào. Sau khi thất bại vô số lần và thông qua phương pháp dung luyện thì cũng đã thành công.
Nhưng số lượng tài nguyên cần thiết quá lớn, không hề kém hơn Trần Dương chút nào.
Nhưng trong thời gian ngắn, Trần Dương cũng không cần quá nhiều tài nguyên, nên có thể cung cấp cho Ma Dương toàn bộ.
Anh có thể cảm nhận được tâm trạng vội vã muốn đột phá của mọi người, để nghênh đón trận chiến sắp tới.
Còn có Nguyên Dương vẫn luôn đi theo hướng nghiên cứu vi mô.Ví dụ như hiện giờ anh ta đang nghiên cứu qua cả hạt vi lượng, phát hiện hạt Siêu Hoàn. Nếu nghiên cứu thành công thì anh ta có thể chứng minh được khởi nguồn của sức mạnh.
Điểm này càng khủng bố hơn, nắm chắc được khởi nguồn sức mạnh. Trần Dương còn đang sợ, không biết Nguyên Dương có trèo lên đầu anh hay không đây.
Dĩ nhiên đây chỉ là đùa thôi. Bọn họ đột phá thì tức là Trần Dương cũng đột phá, Trần Dương có thể tìm được linh cảm từ trong đạo của bọn họ.
Ví dụ như Dương Phật. Chưởng Trung Phật Quốc mà anh ta cai quản đã có 1,08 tỉ Tiểu Thiên thế giới, 480 triệu Trung Thiên thế giới, 120 triệu Đại Thiên thế giới, vũ trụ lớn của Phật Dương đã thành hình rồi.
Vô số sinh linh chỉ nghe theo một mình Dương Phật!
Thêm với sức mạnh đức tin mà vũ trụ bên trong cơ thể Dương Phật sản sinh ra có thể được tùy ý điều động, vô cùng khủng bố.
Mấy lần chiến đấu trước anh ta đều không hề dốc hết sức lực.
Hiện giờ, có lẽ nếu bạo phát toàn lực thì anh ta có thể trấn áp được Siêu Thoát sơ kỳ.
Vì ở một trình độ nào đó thì sức mạnh của đức tin không hề kém sức mạnh khí vận.
Dương Phật đã dựa vào sức mạnh của đức tin để phát triển bản thân mà.
Còn Kiếm Dương và những người kia thì đi theo đạo vũ trụ vô hạn.
Vũ trụ vô hạn tức là, lấy Âm Dương làm nền tảng, Ngũ Hành sản sinh, vạn vật phát triển theo tự nhiên, hiện giờ đã sắp hình thành Hỗn Nguyên rồi.
Một khi hình thành Hỗn Nguyên thì cũng là lúc bảy người bọn họ chứng đạo!
Nghĩ ngợi một hồi, Trần Dương ấn lên kết giới Thời Quang, tăng tốc độ lên một lần nữa. Một năm ở bên ngoài bằng năm triệu năm trong kết giới Thời Quang.
Trong một thời gian ngắn, có lẽ thế giới bên ngoài sẽ không xảy ra đại chiến, đủ để bọn họ nâng cấp bản thân.
Đại vực Liên Minh có Trần Tú và những người khác nên Trần Dương không lo lắng nhiều.
Cầm Hỗn Nguyên Kiếm và Hỗn Nguyên Đỉnh, Trần Dương bước vào vùng Hỗn Độn niết bàn.
Tài nguyên để mười một người tu luyện quá nhiều, anh phải tăng tốc quá trình thu thập.
Một kiếm tiêu diệt trăm triệu oán linh, Hỗn Nguyên Đỉnh bay ra, bắt đầu luyện hóa căn nguyên Hỗn Độn.
Cầm la bàn định giới ra, pháp bảo này có tiềm lực thăng cấp rất lớn.
Nắm một cái, hàng trăm triệu căn nguyên Hỗn Độn đã bay vào trong la bàn định giới.
“Tất cả đều là bảo bối tốt. Rồi sẽ có một ngày tao luyện chúng mày thành bảo vật Siêu Thoát!”
“Ầm ầm ầm!”
La bàn định giới rung lên, như đang trả lời câu nói của Trần Dương.
Một đường bay nhanh, oán linh Hỗn Độn của khu vực xung quanh đã bị quét sạch.
Nhưng vẫn không theo kịp tốc độ bổ sung.
“Vô cùng vô tận? Đúng là đáng sợ!”
Trần Dương thật sự phải cảm ơn tiền thân của mình. Nếu không phải anh ấy đã tốn bao nhiêu công để tiến vào vùng Hỗn Độn niết bàn thì e là bọn họ đã khó mà thoát chết được.
Sinh mệnh như kiến cỏ, thậm chí còn không bằng.
Từng thế giới Hỗn Độn niết bàn đại diện cho sự diệt vong của vô số sinh linh.
Trần Dương tiện tay nắm lấy một cái, tử khí và oán khí nồng đậm bao trọn trong tay anh.
Đây là tài nguyên rất tốt để luyện khí.
Anh lấy ra một mớ tài nguyên và bắt đầu luyện khí.
Tử khí và oán khí cũng là một loại sức mạnh Siêu Thoát, có lẽ… cũng không kém sức mạnh khí vận.
Sau khi Siêu Thoát, Trần Dương có thêm một cái nhìn sâu hơn về sức mạnh.
Sức mạnh khí vận mạnh mẽ như vậy có lẽ là hình thành từ một số lượng khổng lồ.
Thay đổi về lượng sẽ dẫn đến thay đổi về chất.
Hàng chục triệu kỷ nguyên bờ bên kia đã sản sinh ra bao nhiêu sinh mệnh, thu thập được bao nhiêu khí vận. Việc Trần Dương hấp thu chúng thì có vẻ đơn giản, nhưng thật ra đều là sự tích lũy từng chút một.
Cũng không biết thế giới bờ bên kia Hỗn Độn đã tồn tại được bao lâu rồi.
Thời gian mà vùng niết bàn tồn tại cũng không kém thế giới bờ bên kia Hỗn Độn đâu.
Những tử khí, oán khí này, nếu như có thể sử dụng thì có lẽ sẽ tạo ra được một bảo vật Siêu Thoát thuộc loại khác nữa không chừng?
Anh gia tăng tốc độ luyện chế lên, ít lâu sau, một thanh kiếm lớn màu đen đã xuất hiện trên tay anh.
Vì là sự dung hợp giữa oán khí và tử khí nên cảm giác rất khác.
Phất tay một cái, hàng vô số Hỗn Độn bị hủy diệt.
Tử khí bay thành vòng.
“Tự mình hấp thu đi!”
Trần Dương ném thanh kiếm lớn vào chỗ sâu nhất của vùng niết bàn, anh đâu rảnh mà đi giám sát chứ.
“Hỗn Nguyên Đỉnh, mày đi sau kiếm Sinh Tử đi!”
Kiếm Sinh Tử là tên mà Trần Dương đặt cho chiếc kiếm lớn kia. Khí linh Hỗn Nguyên Đỉnh đồng ý, rồi đi theo.
“Tốt lắm, tốc độ hấp thu tử khí và oán khí rất nhanh”.
Trần Dương gật đầu, thu Hỗn Nguyên Kiếm lại, ném những căn nguyên Hỗn Độn đã luyện xong vào vũ trụ bên trong cơ thể. Lúc này, mỗi một vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đã dung nạp được hơn 1,56 triệu tỉ tinh vực.
Trần Dương cũng mở ngưỡng cửa Quy Nhất ra cho vũ trụ trong cơ thể.
Lại có thêm một đợt sinh linh đột phá lên Quy Nhất mới.
Chớp mắt một cái đã vượt qua một trăm triệu cường giả.
Sức mạnh đem đến cho Trần Dương lại vô cùng đáng sợ.