"Tô Diệu à, không phải nói em đâu, nhưng loại đàn ông cứ ra ngoài là mặc đồ bần hàn thế này, người làm vợ như em phải làm thế nào đây? Hiện giờ nhà em đã khó khăn tới mức này rồi sao? Còn nữa, bộ đồ em đang mặc là hàng giả chỉ đáng mấy trăm tệ phải không?" Tô Hải đắc ý nói: "Vợ chồng hai người kỳ lạ thật đấy, quần áo bần hàn thế này mà cũng mặc ra ngoài."
"Có thấy bộ âu phục tôi đang mặc không? Do bậc thầy thiết kế của xưởng âu phục Napoli ở Ý làm riêng đấy, để có bộ đồ này tôi đã bỏ ra tới năm mươi nghìn đô la."
"Ồ!"
"Trời ạ, năm mươi nghìn đô la, như vậy chẳng phải sẽ tốn ba mươi bốn mươi vạn tệ sao?"
Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên, rất nhiều cô gái tỏ ra kinh ngạc, đây đúng là một chàng rể giàu có, nếu có thể gả cho anh ta, chẳng phải sau này sẽ được gia nhập giới thượng lưu, toàn thân đều là đồ hiệu hay sao?
Khuôn mặt tươi cười của Tô Diệu lập tức trở nên trắng bệch, đúng là cô chỉ bỏ ra 2000 tệ để mua bộ váy dạ hội không phải là hàng hiệu này.
Một bộ âu phục đáng giá năm mươi nghìn đô la, cô có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Nhìn ánh mắt châm chọc của mọi người, Tô Diệu có cảm giác như thể sau lưng có gai, khuôn mặt dần trắng bệch không còn một giọt máu, cô ngây người tại chỗ, như một gã hề bị mọi người nhìn chằm chằm vậy.
Đột nhiên, Trần Dương đi tới, giơ hai tay ra, sờ bộ âu phục của Tô Hải.
"Cái quái gì thế, mau cút đi." Tô Hải bị dọa một trận, nổi giận mắng: "Đồ nghèo túng, đã rửa tay chưa hả, bộ đồ này mà bị mày sờ bẩn, mày đền nổi chắc?"
Trần Dương cười nhạt, nói: "Bộ đồ anh đang mặc do xưởng âu phục Napoli làm riêng thật sao, anh nói đồ của anh do xưởng âu phục Napoli thiết kế, xin hỏi Napoli là xưởng âu phục gì vậy? Đến cả đồ của mình do xưởng nào sản xuất mà anh cũng không biết, làm sao mà chứng minh được bộ đồ này của anh có phải hàng thật hay không chứ?"
"Phải...tôi nhớ nhầm, bộ đồ này đúng là do bậc thầy ở xưởng âu phục Napoli thiết kế." Tô Hải dõng dạc nói.
"Ha ha." Trần Dương cười lạnh nói: "Vậy xin hỏi bộ đồ này của anh do vị bậc thầy nào thiết kế vậy?"
"Chuyện này...chuyện này..." Tô Hải luống cuống, làm sao mà anh ta biết được người đó tên là gì chứ.
"Không biết thật sao?" Trần Dương vỗ vai anh ta: "Không biết thì để tôi nói cho anh, nếu tôi không nhìn nhầm thì hẳn là bộ đồ của anh do người sáng lập xưởng âu phục Napoli - CiroPanoe thiết kế, mỗi bộ âu phục do ông ấy thiết kế đều là độc nhất vô nhị trên thế giới, không thể có bộ âu phục thứ hai kiểu dáng tương đồng được. Hơn nữa chất liệu bọn họ dùng để làm âu phục đều là cao cấp nhất trên thế giới, không nói tới chuyện đồ anh đang mặc sờ chỉ thấy thô ráp, đường chỉ ở vai lại còn bị đứt quãng. Hơn nữa, trang phục được thiết kế riêng đều không có nhãn hiệu, phiền anh cắt mác áo của thương hiệu kém chất lượng trên cổ áo anh đi được không?"
"Bộ đồ anh đang mặc chẳng qua chỉ là hàng nhái mà thôi, thậm chí còn chẳng so được với bộ đồ mà vợ tôi mua với giá 2000 tệ, anh mặc bộ đồ này ra ngoài lừa bịp người khác, cho rằng nhà họ Tô chúng tôi không ai biết nhìn hàng chắc? Lại còn nói cảm thấy người nhà họ Tô chúng tôi đều là một lũ đáng thua kém, không có kiến thức? Có phải anh cảm thấy mọi người rất dễ bị lừa không?"
Ba câu hỏi liên tiếp của Trần Dương khiến Tô Hải á khẩu không trả lời được, khuôn mặt anh ta dần biến thành màu gan heo.
Yên lặng, xung quanh không có lấy một tiếng động!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ đồ Tô Hải mặc lại là hàng nhái không đáng giá, điều mọi người càng không ngờ tới là, Trần Dương lại có thể nói ra những lời này!
"Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, vợ của tôi không quan tâm tới chuyện ăn mặc cho lắm. Nhưng, cô ấy rất để ý tới trang sức trên người." Trần Dương nhìn Tô Diệu, nói: "Vợ của tôi đang đeo trên cổ sợi dây chuyền ‘Thiên Không Chi Thành’, nếu mọi người chưa từng nghe tới, thì lên mạng tìm kiếm bậc thầy trang sức nước Pháp - Ellen là sẽ rõ."
Có người lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, một lúc sau thì sửng sốt: "Trời ạ, ‘Thiên Không Chi Thành’ là tác phẩm cuối cùng của bậc thầy trang sức nước Pháp, Ellen Walker, năm ngoái nó được đem ra đấu giá ở phòng đấu giá Garde với cái giá trên trời hai mươi triệu đô la."
"Ồ"
Câu nói kia tạo thành một cơn sóng, mọi người đều ồ lên.
"Trời ạ, ‘Thiên Không Chi Thành’, đúng là ‘Thiên Không Chi Thành’ rồi. Đẹp quá đi mất."
"Mọi người nhìn viên ngọc thạch kia mà xem, có người nói, bậc thầy Ellen đã chọn ra viên đẹp nhất trong số mấy nghìn viên ngọc thạch đấy."
Mọi người đều kinh ngạc tới ngây người, mặc dù chưa ai từng nhìn thấy "Thiên Không Chi Thành" thật sự, nhưng nhìn viên ngọc thạch xanh thẳm trên sợi dây chuyền kia là có thể nhận ra, sợi dây chuyền này có giá trị không nhỏ đâu.
So sánh với hình ảnh tìm kiếm được qua điện thoại di động, thì giống như đúc, đây...đây là sợi dây chuyền thật!
Trời ạ, đeo một sợi dây chuyền có giá trị hai mươi triệu đô la trên cổ.
Trong nháy mắt Tô Diệu trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, các cô gái lập tức vây cô lại để "chụp hình" với sợi dây chuyền.
"Oa, sợi dây chuyền này đẹp quá đi mất."
Bọn họ không ngừng nói những lời ngưỡng mộ.
Tô Diệu không nhịn được mà nhìn về phía Trần Dương, không hiểu sao cô lại cảm thấy nhìn anh thuận mắt hơn trước không ít, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn nhận anh như vậy, trong suốt hai năm qua.
Nhưng Tô Diệu cho rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh có thể biết được những chuyện này, tới tám phần mười là do vừa rồi anh lén lút dùng điện thoại tìm kiếm thông tin.
Nhìn Tô Diệu bị mọi người bao vây ở giữa, Tô Hải cũng không kiềm chế nổi, anh ta điên cuồng nói: "Mày nói láo, đồ tao mặc là hàng thật!"
"Ha ha..." Trần Dương bật cười, không nói gì.
"Chát!"
Một âm thanh vang vọng dứt khoát.
Mặt Trần Dương đau rát, anh che mặt lại theo bản năng.
Cái tát này rất mạnh, cũng rất bất ngờ, Đường Tĩnh ra tay không một lời báo trước, đến khi Trần Dương nhận ra thì đã không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ trang viên trở nên yên lặng không một tiếng động, ai nấy đều quay lại nhìn.
"Mày...Tên vô dụng này, nói hươu nói vượn cái gì thế hả, còn không mau xin lỗi Tiểu Hải đi!" Đường Tĩnh nổi giận mắng.
Chẳng lẽ tên vô dụng này không biết Tô Hải là đứa cháu được bà Tô yêu quý hay sao, toàn bộ quyền lực của nhà họ Tô đều nằm trong tay lão thái cả.
Đắc tội với Tô Hải, cả nhà còn được sống thoải mái chắc?
"Mẹ, sao mẹ lại đánh người ta chứ?" Tô Diệu từ trong đám đông bước ra, đứng chắn trước mặt Đường Tĩnh.
Cho dù có ghét Trần Dương thế nào, vừa rồi nếu không có anh giải vây giúp cô, thì tối hôm nay cô đã hoàn toàn trở thành trò cười của mọi người rồi.
"Con đừng có xía vào, chuyện này không liên quan tới con!" Đường Tĩnh đẩy Tô Diệu ra rồi nói.
Gương mặt Trần Dương đau rát, điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui mừng là hành động của Tô Diệu.
Anh ở rể hai năm, đây là lần đầu tiên Tô Diệu giúp anh nói chuyện.
Trần Dương mỉm cười, anh dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Tô Diệu, sau đó quay người rời khỏi đây.
"Mày...mày định đi đâu hả?"
Đường Tĩnh vô cùng tức giận, bà ta chỉ vào bóng lưng Trần Dương đang rời khỏi đây: "Còn không mau cút về đây xin lỗi!"
Nghe lời chửi rủa của Đường Tĩnh ở sau lưng, nụ cười trên gương mặt Trần Dương càng lúc càng lạnh đi, bước chân của anh cũng càng lúc càng nhanh.
Đúng lúc đó, cánh cổng trang viên đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một bà lão lớn tuổi từ bên trong bước ra.
"Mọi người đến đông đủ cả chưa?"
Bà Tô được cháu gái đỡ bước lên bục cao trong trang viên.
Sự xuất hiện của bà lão khiến mọi người yên tĩnh lại, ai nấy lẳng lặng nhìn bóng người già nua trên bục.
"Thành viên của nhà họ Tô ngày càng nhiều, năng lực của mọi người đều rất tốt, hậu bối nhà họ Tô là phải như vậy." Lão thái thái nhìn con cháu nhà họ Tô ở bên dưới, tâm trạng rất tốt: "Đừng im lặng như vậy chứ, ăn uống đi, ta tới đây ấy à, muốn tuyên bố một chuyện."
Bà cụ đã lớn tuổi, không đứng được lâu, dưới sự giúp đỡ của người khác, bà ngồi xuống vị trí êm ái, rồi nói: "Ta nhận được một tin tức đáng tin cậy, tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu thay đổi rồi, có người nói, là nhân vật rất quan trọng của nhà họ Trần, ngày mai sẽ tới nhận chức."
"Cái gì, tập đoàn Huyễn Ngu đổi tổng giám đốc sao?"
"Không thể nào, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Huyễn Ngu chẳng phải là con trai của tộc trưởng nhà họ Trần hay sao?
"Ai tới nhận chức vậy, còn quan trọng hơn cả con trai của tộc trưởng nhà họ Trần hay sao?"
Đột nhiên, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, cực kỳ tò mò về người ngày mai sẽ tới nhận chức tổng giám đốc.
"Chẳng lẽ là trưởng bối của nhà họ Tô sao?" Có người đoán.
60% sản nghiệp của nhà họ Tô liên quan tới lĩnh vực giải trí, nếu bọn họ có thể thành công hợp tác với nhà họ Trần, thì nhất định nhà họ Tô có thể mượn thời thế của nhà họ Trần leo lên địa vị cao hơn nhiều.
Nhưng, ngưỡng cửa hợp tác với tập đoàn Huyễn Ngu rất cao, gia tộc hạng ba như nhà họ Tô, căn bản không có tư cách hợp tác với Huyễn Ngu, dù sao thì sau lưng tập đoàn Huyễn Ngu cũng là gia tộc đệ nhất Giang Nam, nhà họ Trần.
Mặc dù nói như vậy, nhưng người nhà họ Tô vẫn muốn thử một chút.
Bà Tô nhìn quanh bốn phía, nhìn mọi người ở bên dưới, chậm rãi nói: "Có ai đồng ý tới Huyễn Ngu bàn chuyện hợp tác không? Nếu có thể thành công đạt được hợp đồng, thì người đó chính là công thần của nhà họ Tô chúng ta, gia tộc nhất định không tiếc phần thưởng!"