Long Tế Chí Tôn

Chương 408




“Bành!”

Khi đạo kiếm khí thứ 500 chém ra, một dòng khí mát lạnh chảy xuyên qua đầu Trần Dương.

Trong vùng dưới đồi, thân thể người tí hon thần niệm trở nên cao lớn, rồi lại co rút lại, cứ thế lặp đi lặp lại ba lần!

Nếu nhìn kỹ một chút, thì trên thân thể người tí hon thần niệm đã xuất hiện đường vân, thân thể hiện ra những phù văn kỳ diệu.

Phóng ra thần niệm, trong vòng bán kính 20 kilomet thì mọi nhất cử nhất động anh đều thấy được.

Thần niệm đã tăng lên gấp đôi!

Quả là có ích!

Lần này đúng là nhặt được bảo bối rồi!

Thần niệm tăng như vũ bão là cảm giác gì, chính là những điều trước đây chưa thể hiểu, bây giờ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.

Cảm giác này đã quá đi.

Tiếp tục tu luyện!

Tầng thứ 2 là phải tự cắt mình 1 nghìn đao!

Chuyện nhỏ, vài cái huyệt khiếu là được thôi mà!

Trần Dương đã quá quen với việc dùng kiếm khí để đả thông khuyệt khiếu, từng khuyệt khiếu bị mở ra, nhưng cũng kèm theo đó là sự đau đớn cũng sẽ tăng lên.

Sự đau đớn tăng lên hàng 10, hàng trăm lần.

Sắc mặt Trần Dương có chút méo mó, quá đau đớn, lúc này đúng là không có từ ngữ nào có thể hình dung ra nổi.

Đau như vậy, nhưng anh vẫn muốn ngộ ra được con đường đau đến cùng cực!

Trải qua sự đau đớn, tối nay Trần Dương đã đả thông được huyệt khiếu thứ 10!

Tầng thứ hai trong “Thiên Đao Vạn Qua” Trần Dương cũng đã tu luyện thành công, thần niệm càng được mở rộng, cánh tay rồi cổ của người tí hon thần niệm được bao phủ bởi rất nhiều hoa văn huyền diệu.

Nhưng khi chém ra kiếm khí, thì càng đau hơn nữa!

Cho dù Trần Dương che giấu quan thứ 6 cũng vô ích!

Bất kể là ra sao, tối nay anh nhất định phải đả thông được 100 huyệt khiếu!

18 nghìn đạo kiếm khí, đủ để anh luyện đến tầng thứ 3 của “Thiên Đao Vạn Qua”!

Đêm dài đằng đẵng, sáng sớm hôm sau, Trần Dương chém ra một đao cuối cùng, toàn thân anh như thoát khỏi hư không, giống như là ngoi từ dưới nước lên vậy.

“Đau thấy bà cố luôn!”

Nhưng sau nỗi đau ấy, chính là thành quả to lớn, thần niệm của Trần Dương đã có thể phóng ra bên ngoài hàng 50 kilomet.

Nếu như hiện giờ anh phải đối mặt với Sói Hoàng Trắng, thì anh cũng có thể dùng Thần Niệm Chi Đao để chém chết thần hồn của nó dễ như trở bàn tay.

Vào lúc kiếm khí đâm vào huyệt khiếu, đây cũng là lúc Trần Dương rèn luyện thân xác!

Anh có thể lấy ra bất kỳ một bảo khí thượng phẩm nào, sau đó chém thật mạnh lên thân xác, thì ngay cả một vết xước cũng không lưu lại.

Thân xác của anh đã mạnh hơn trước đó.

Anh không nghĩ rằng Vô Danh Kiếm Quyết lại có thể rèn luyện thân xác hiệu quả đến vậy.

Hiện giờ thủ đoạn công kích như vậy là đủ, thần niệm công kích cũng đủ, pháp bảo thì có Thích Tần, nếu Thích Tần chiếm đoạt được yêu hồn của Sói Hoàng Trắng, thì việc lên cấp vô cùng dễ dàng.

Vậy thì hiện giờ tiếp tục luyện Thần Binh Giải Trận thôi!

Anh có dự cảm, học trận pháp thì sau này sẽ có khá nhiều đất dùng.



Cùng lúc đó, trong núi Thập Vạn, Hồ Ly Hoàng đi đến bộ lạc của Gấu Hoàng.

Lúc này Gấu Hoàng đang thu lại tàn quân của Sói Hoàng Trắng.

Thật ra hắn chính là một con yêu hoàng đã tồn tại lâu đời trong núi Thập Vạn, hiện giờ bầy thú dưới trướng của hắn đã là hơn trăm nghìn con!

“Gấu Hoàng!”

Trong hư không, một con hồ ly màu nâu rơi xuống, hóa thành một người đàn ông trung niên gầy nhom.

Trên ghế phía dưới, một người đàn ông thân hình khôi ngô cao lớn đang ngồi ở đó.

Hắn chính là Gấu Hoàng!

“Sao anh về nhanh vậy?”

“Ha ha, tôi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, nên về thôi!”

Hồ Ly Hoàng cười một tiếng nói: “Tôi đã gặp được Thiên Yêu đại nhân, ông ta kêu tôi đến giúp anh thu thập máu ăn!”

Gấu Hoàng nhìn Hồ Ly Hoàng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Anh cũng lên đến Yêu Hoàng viên mãn rồi, còn cách yêu đế một bước nữa thôi nhỉ?”

“Đúng rồi!”

Hồ Ly Hoàng cười lớn: “Thiên Yêu đại nhân ban thưởng cho tôi một giọt tổ huyết!”

Tổ huyết?

Trong mắt Gấu Hoàng lóe lên một sự ngưỡng mộ.

Cả cái núi Thập Vạn này ai là không muốn có tổ huyết chứ!

Bọn chúng bán mạng cho Thiên Yêu đại nhân để thu thập máu ăn là vì cái gì chứ, không phải vì tổ huyết thì còn là gì?

Mấy năm trước, Gấu Hoàng chỉ là một Vương thú, trong lúc hắn đi kiếm ăn trong rừng, lọt vào mắt xanh của Thiên Yêu đại nhân, nên mới có Gấu Hoàng ngày hôm nay!

Đợi lần này sau khi đánh vào thành Vô Úy xong rồi, đoạt được máu ăn, Thiên Yêu đại nhân chắc chắn sẽ không bạc đãi hắn.

Đến lúc đó, Thiên Yêu đại nhân sẽ cho hắn mấy giọt tổ huyết nhỉ?

Ba giọt hay năm giọt?

Hay là nhiều hơn thế!

Nghĩ đến đây thôi hắn cũng vui mừng không thôi!

“Hồ Ly Hoàng, ở đây có tôi là đủ rồi, anh về đi!”

Gấu Hoàng cười một tiếng: “Chuyện nhỏ như con muỗi này thì sao phiền đến anh được chứ”.

Trong lòng hắn không ngừng cười mỉa, muốn cướp đoạt công lao của hắn sao, đừng có mơ.

Hồ Ly Hoàng đương nhiên là hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Chuyện tốt như này sao để một mình hắn độc chiếm được.

“Gấu Hoàng nói vậy là sai rồi!”

Hồ Ly Hoàng nói: “Trận pháp của thành Vô Úy cực kỳ lợi hại, chỉ dựa vào một mình anh sợ rằng không đánh vỡ được hàng phòng ngự, cho dù cộng thêm tôi cũng chắc gì đã đủ!”

“Thiên Yêu đại nhân sắp xuất thế, dĩ nhiên là chúng ta phải giải quyết được càng nhanh càng tốt, nên hôm nay tôi mới tìm thêm hai người bạn cũ nữa đến đây!”

Cái gì?

Gấu Hoàng vội vàng đứng lên: “Anh gọi ai đến vậy?”

“Rắn Hoàng và Chuột Hoàng!”

Hồ Ly Hoàng vừa dứt lời, bỗng có âm thanh từ trên trời truyền xuống: “Hồ Ly Hoàng, chúng tôi đến rồi!”

Theo đó, một cô gái ăn mặc yêu dị và một người đàn ông mặt chuột kẹp đi tới.

Đây là một đôi yêu thú rất nổi tiếng, rắn chuột một ổ, hai bọn chúng đều là cấp yêu hoàng!

“Anh Chuột, em Rắn!”

Hồ Ly Hoàng mừng rỡ, chắp tay về phía bọn chúng.

“Anh Hồ Ly đã lâu ngày không gặp!”

Tiếng của Chuột Hoàng khàn khàn, sâu trong đôi mắt hắn là đầy sự xảo quyệt.

“Anh Hồ Ly, nghe nói lần này anh hoàn thành nhiệm vụ xong, Thiên Yêu đại nhân đã thưởng hẳn một giọt tổ huyết, tôi thấy hâm mộ quá đi!”

Rắn Hoàng tính tình dâm đãng, cô ta và Hồ Ly Hoàng trước giờ vẫn ngấm ngầm chim chuột với nhau.

“Lần này là ăn may thôi”.

Hồ Ly Hoàng cười nói: “Lần này tôi cũng đã phải hy sinh 1 cái đuôi thì mới có thể chạy thoát được!”

Đám Rắn Hoàng lấy làm kinh hãi, đối với tộc Hồ Ly thì một cái đuôi chính là một mạng, xem ra nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm.

“Thôi gác chuyện này sang một bên đã, Gấu Hoàng chắc anh cũng biết, lần này Thiên Yêu đại nhân đã đồng ý để chúng tôi hỗ trợ anh đi cướp máu ăn!”

“Anh Gấu hân hạnh gặp mặt!”

Rắn Hoàng vừa híp mắt lại vừa nói, hai chiếc răng nhọn hoắt lộ ra, nhìn hết sức nguy hiểm.

Gấu Hoàng cười lạnh một tiếng: “Tôi khuyên mấy người chớ tham dự vào chuyện lần này!”

“Lần này trong thành Vô Úy có cường giả Nhân tộc!”

Cái gì?

Hồ Ly Hoàng ngẩn ra: “Cường giả Nhân tộc sao?”

“Những kẻ gian xảo đó mà cũng đến cái thành nhỏ xa xôi đó sao?”

Hắn ta đã ở trong phủ Diêu Quang nửa năm nay, nên cũng hiểu về đám người gian xảo đó.

Ai cũng nói Hồ Ly xảo trá, nhưng con người mới là thứ gian xảo nhất.

Bọn họ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, làm ra những chuyện oán giận đất trời.

Những cường giả Nhân tộc này bọn họ lúc nào cũng vênh váo, làm sao có thể chịu khom người xuống, chắc chắn là không rồi!

Nghe Hồ Ly Hoàng nói vậy, Gấu Hoàng cười nhạt: “Ai nói với anh là những người đó, tôi nghi ngờ kẻ lần này chính là tiên tông ngoài biển!”

Cái gì?

Lần này Rắn Hoàng và Chuột Hoàng đều trợn tròn mắt.

Tiên tông ngoài biển sao, sức nặng của 4 chữ này quá lớn, tiên tông ngoài biển thì đúng là không đơn giản thật.

Bọn họ giết yêu giống như giết chết một con kiến vậy, hơn nữa vui buồn bất thường.

Cứ cách hàng ngàn năm, đến khi Yêu tộc trở nên cường thịnh, tiên tông ngoài biển sẽ cử người đến quét sạch núi Thập Vạn, mỗi lần đều máu chảy thành sông.

Đây chính là những điều mà tổ tông bọn chúng truyền lại.

Ngay cả Hồ Ly Hoàng cũng phải run sợ: “Không đúng… giờ mới có tháng 6, tiên tông ngoài biển kia nhanh thì cũng phải tháng 9 mới đến thu nhận học trò, nên thời gian có vẻ không khớp!”

“Đúng vậy, huống chi chúng ta còn cách dịp nghìn năm đó hằng mấy trăm năm nữa, bọn họ không thể nào ra tay vào lúc này được!”

“Hừ, Gấu Hoàng, liệu có phải là ông định nuốt trọn nhiệm vụ lần này không?”

Chuột Hoàng cười lạnh nói.

“Tôi muốn nuốt trọn quả này sao?”

Gấu Hoàng khinh thường nhìn hắn một cái: “Đây vốn dĩ là nhiệm vụ của tôi, vậy tại sao lại nói là tôi muốn nuốt trọn được?”

“Tôi có lòng tốt nhắc nhở các người, các người không cảm ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ này nọ! Đúng là khó mà đoán được lòng yêu!”

“Tôi nói cho các người biết, hai ngày trước, Sói Hoàng Trắng đã bị một tu sĩ loài người chém chết, theo như lời một Vương thú sống sót kể lại, Sói Hoàng Trắng không thể đỡ lại được dù chỉ là một kiếm của người kia!”

“Không thể nào, Sói Hoàng Trắng nói thế nào cũng đứng hàng top 5 trong số Vương thú hạng trung, sao có thể không đỡ nổi dù chỉ một kiếm!”

Hồ Ly Hoàng nhìn dáng vẻ nói chuyện của Gấu Hoàng, thì càng cảm thấy nghi ngờ.

Hắn và Sói Hoàng Trắng cũng không thân thiết gì cho lắm, nhưng hắn biết Sói Hoàng Trắng rất lợi hại.

Đặc biệt kẻ này có tài năng thiên bẩm, công kích thần hồn, nên những yêu hoàng bình thường vốn không phải là đối thủ của hắn.

Gấu Hoàng cũng chẳng buồn giải thích: “Ba người các ngươi đi về phía đông chừng 300 dặm, chỗ đó vẫn còn lưu lại dấu vết trận chiến, giờ tuy là qua ba ngày rồi, nhưng dấu vết kiếm lưu lại tôi nghĩ là không hề phai mờ đâu, trở thành kiếm vực rồi đó!”

Ba con trố mắt nhìn nhau, mối nghi ngờ của Hồ Ly Hoàng tan biến: “Anh Chuột, em Rắn, tôi bỗng nhớ ra là trong tộc vẫn còn có chút chuyện, tôi xin đi trước, hẹn gặp mọi người sau!”

Dứt lời, hắn liền biến hình, rồi lao vụt đi!

Có cái chuyện khỉ gì chứ, Chuột Hoàng thì gan nhỏ nhất trong đám, hắn cũng đảo mắt nói: “Gấu Hoàng, tôi và em Rắn còn có chút chuyện, xin cáo lui trước!”

Dứt lời, hai bọn chúng cũng bay đi.

Nhìn bọn chúng biến mất tăm, Gấu Hoàng cười lớn, đúng là ba con yêu tinh nhát chết, vậy mà còn định đến để cướp công hắn.

Gấu Hoàng cũng là kẻ dày dặn kinh nghiệm, thật ra thì người kia đâu có làm gì, là Sói Hoàng Trắng đến trêu chọc người ta, chả khác nào tự đi tìm đường chết.

Kết quả là chọc vào không đúng người, rồi bị người ta chém cho một nhát chết tươi, nghe nói yêu hồn cũng bị diệt.

Hắn thầm nghĩ, vị cao nhân tiền bối kia chắc chắn là tiên tông ngoài biển, có lẽ cũng chỉ là qua đường thôi.

Những kẻ cao cao tại thượng như bọn họ, thì đâu có thèm đếm xỉa đến tính mạng của người thường.