Long Tế Chí Tôn

Chương 224




Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian này, Trần Dương cảm thấy anh cần phải phát triển thế lực của riêng mình.

Sau trận chiến này, có thể nói hầu hết mọi người trong Thần Long Giáo đều sẽ trung thành đến chết với anh.

Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ xông lên không chút do dự.

Sau khi giao phó xong mọi chuyện của Kim Lân Hội, anh trở về nhà đã là mười hai giờ đêm.

Lúc này Tô Diệu đã ngủ, Trần Dương không làm phiền cô mà đến phòng ngủ.

Kết quả, vừa nằm xuống thì điện thoại anh vang lên.

Trần Dương lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Từ Tiểu Nhu gửi đến: "Trần Dương, anh ngủ chưa?"

Tính ra Trần Dương cũng đã nửa tháng không gặp cô ấy, cũng không biết dạo này cô ấy thế nào.

"Vừa đặt lưng xuống, sao vậy?", Trần Dương trả lời.

Bên kia, Từ Tiểu Nhu trốn trong chăn, đỏ mặt gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Anh... mai có rảnh không? Có thể đến Trân Bảo Các một chuyến không? Tôi có việc cần anh giúp".

Lại có bảo vật gì cần giám định sao?

Trần Dương nghĩ một lát rồi trả lời: "Được, sáng mai tan học tôi đến tìm cô".

"Ừm, được".

Tắt điện thoại, Từ Tiểu Nhu vùi mặt vào chăn, nói thật, cô ấy nhớ Trần Dương rồi...

Buổi sáng hôm sau, sau khi tan học, Trần Dương đến Trân Bảo Các đúng giờ.

Vừa vào cửa, Từ Tiểu Nhu đã tiến lên đón, vẻ mặt hân hoan nhìn Trần Dương: "Trần Dương, anh đến rồi".

Nửa tháng không gặp, Từ Tiểu Nhu càng xinh đẹp hơn, hơn nữa nhìn lớp trang điểm là biết cô đã dành nhiều thời gian tô vẽ.

Anh vừa định lên tiếng, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng ở bên cạnh Từ Tiểu Nhu bước đến, chìa tay ra: "Chào cậu, cậu chính là chuyên gia giám định mà Nhu Nhu nói sao?"

Trần Dương cau mày, bắt tay với anh ta, nhìn về phía Từ Tiểu Nhu: "Đây là?"

Từ Tiểu Nhu chỉ vào người đàn ông bên cạnh, giới thiệu với Trần Dương: "Trần Dương, anh ấy tên Diệp Thiên Khôn, cũng là một chuyên gia giám định".

Thực ra đây là đối tượng mà bố cô ấy giới thiệu, nhưng trái tim cô ấy đã bị Trần Dương chiếm mất từ lâu, sao còn chứa được người khác?

Cô ấy vốn đã từ chối, nhưng tên Diệp Thiên Khôn này vẫn mặt dày tìm đến tận nơi.

Nghe bố cô ấy nói, tên Diệp Thiên Khôn này là học trò của bậc thầy giám định đồ cổ hàng đầu thành phố Đông Nam Trương Nhất Qua, chân truyền rất sâu, tay nghề giám định đồ cổ cực kỳ cao.

Nghe nói anh ta đã giành được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp do nhà nước cấp, cả nước có không quá hai mươi người sở hữu chứng chỉ này, đủ thấy trình độ giám định của anh ta lão luyện đến đâu.

Diệp Thiên Khôn này giỏi thì có giỏi đấy, nhưng không thích vẫn là không thích, ở bên cạnh anh ta cứ có cảm giác ngượng gạo thế nào ấy, cô ấy thật sự không thích như vậy

Nhưng Từ Kiến Quốc lại không nghĩ vậy, ông ta và Triệu Nhất Qua là bạn thân, vô cùng tán thưởng Diệp Thiên Khôn.

Con gái ông ta thích Trần Dương chẳng phải là vì anh có chút năng lực giám định đồ cổ sao?

Diệp Thiên Khôn tuổi còn trẻ đã nhận được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp, tiền đồ rộng mở!

Trần Dương chỉ có xuất thân hèn kém, e là đến chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ sơ cấp cũng không có, làm sao so được với Diệp Thiên Khôn?

Vì vậy ông ta không cần nghĩ ngợi đã bảo Diệp Thiên Khôn đến Trân Bảo Các tìm Từ Tiểu Nhu.

"Tiểu Nhu, hôm nay cô gọi tôi đến là có bảo bối gì cần giám định sao?", Trần Dương lên tiếng.

Nghe thấy Trần Dương gọi mình như vậy, trong lòng Từ Tiểu Nhu vui mừng, đây là lần đầu Trần Dương gọi cô ấy thân mật như vậy.

"Nhu Nhu, giám định đồ cổ em gọi anh là được rồi, sao phải làm phiền Trần Dương chứ?", lúc nói câu này Diệp Thiên Khôn nhìn Trần Dương một cái: "Thế này đi, em lấy bảo bối ra đây, anh giám định cho em xong thì chúng ta đi hẹn hò, được không?"

"Diệp Thiên Khôn, tôi đồng ý đi hẹn hò với anh lúc nào..."

Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn đã cười nói: "Ngại rồi à? Chú Từ nói rồi, sau này sẽ giao em cho anh..."

Lúc nói câu này, anh ta nhìn Trần Dương.

Trần Dương cau mày, không nói gì.

"Trần Dương, anh đừng hiểu lầm, tôi với anh ta thực sự không có gì..." Từ Tiểu Nhu sốt ruột, vội vàng giải thích với Trần Dương.

"Không sao, lấy bảo bối ra giám định đi", Trần Dương nói.

"Vậy... được thôi!", Từ Tiểu Nhu gật đầu, sau đó bảo Dương Quân gọi điện cho chủ sở hữu.

Khoảng bốn mươi phút sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước vào.

Sau lưng ông ta còn có hai thanh niên đi cùng, nhìn tướng mạo của bọn họ, đây hẳn là ba bố con.

Người đàn ông trung niên còn ôm một cuộn tranh trong lòng.

"Triệu tiên sinh, đây là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu của cửa hàng chúng tôi thầy Trần, ông có thể lấy tranh ra rồi", Dương Quân ở bên cạnh giới thiệu với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên họ Triệu thấy Trần Dương còn trẻ như vậy, lại mặc đồ vỉa hè, lập tức cau mày lại.

"Có nhầm không vậy? Anh ta mà là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu?", lúc này, một thanh niên phía sau người đàn ông trung niên họ Triệu chỉ Trần Dương, nói với vẻ mặt không dám tin.

Cái vẻ nghèo xác xơ này mà cũng biết giám định?

Chắc không làm bẩn tranh của anh ta đấy chứ?

"Này, các người cũng lừa đảo quá đấy", một thanh niên khác nói: "Có thể đổi người cao tay hơn chút không?"

"Việc này...", Dương Quân ngây ra, theo bản năng nhìn sang Từ Tiểu Nhu.

"Tiên sinh, ông yên tâm, kỹ thuật giám định của anh ấy chắc chắn là..."

"Để tôi!"

Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn ở bên cạnh đã bước lên, đưa chứng chỉ chuyên gia giám định cao cấp của mình cho người đàn ông trung niên họ Triệu: "Tôi là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp quốc gia, đây là chứng chỉ của tôi, nếu không tin ông có thể tra".

Chà!

Anh ta vừa dứt lời, các khách hàng đang lựa chọn đồ cổ trong Trân Bảo Các đều đổ dồn ánh mắt lại.

Thật hay giả vậy? Trẻ thế này đã là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp sao?

Nghe thấy mọi người xung quanh tán tụng, Diệp Thiên Khôn cực kỳ đắc ý.

Người đàn ông trung niên họ Triệu cầm chứng chỉ nhìn một cái, bàn bạc với hai con trai, gật đầu: "Được, chỉ có chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp như cậu mới có tư cách giám định bảo vật của tôi".

Dứt lời ông ta đưa cuộn tranh trong tay cho Diệp Thiên Khôn.

Diệp Thiên Khôn đeo găng tay trắng, cẩn thận mở cuộn tranh ra.

Vừa mở ra, một luồng hơi thở lịch sử ập vào mặt, đập vào mắt là hàng chữ: Tống Huy Tông Vân Yên Điệp Chướng Đồ chân tích.

Bên trên còn rải rác mấy con dấu sưu tầm cần có: thần phẩm, bảo vật của Thái Thượng Hoàng đế, giám định đồ cổ, Ngũ Phúc Ngũ Đại Đường Cổ Hi Thiên Tử Bảo, bảo vật Càn Long ngự lãm, cổ hi thiên tử, thiên hạ nhất nhân ngự bút...

Nhìn cả bức tranh nét mực thấm đẫm, lột tả cảnh tượng kỳ diệu của trời đất núi non trong làn mưa.

Chà!

Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh này, Diệp Thiên Khôn kinh ngạc nói: "Vân Yên Điệp Chướng Đồ của Tống Huy Tông, đây... đây là bút tích thật đó".

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong Trân Bảo Các đều xúm lại, trong đám người không biết ai đứng ở cửa kêu lên một câu: "Mau đến xem đi, ở đây có bút tích thật của Tống Huy Tông này, mau đến xem đi..."

Vừa dứt lời, các ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh lao luôn sang.

Còn có không ít người yêu thích đồ cổ chen vào, bọn bọ cũng muốn chiêm ngưỡng bút tích thật của Tống Huy Tông.

Ai cũng biết Tống Huy Tông Triệu Cát là vị Hoàng đế mất nước nổi tiếng, nhân vật chính của mối nhục Tĩnh Khang. Thời gian trị vì ông ta tham lam hưởng lạc, tiếng xấu về việc cống nạp "Hoa Thạch Cương" là do ông ta mà ra.

Tống Huy Tông tuy trị quốc không ra gì, nhưng "Sấu Kim Thể" do ông ta sáng tạo vẫn được dùng đến ngày nay. Đặc biệt ông ta rất thích hội hoạ, là một hoàng đế “giỏi về nghệ thuật” hiếm hoi.

"Vân Yên Điệp Chướng Đồ"!

Nếu đây thực sự là của Tống Huy Tông thì trời ơi, đây chính là tác phẩm hội hoạ cao quý cấp quốc gia.

Trần Dương chớp mắt một cái, khẽ cau mày.

Lúc này ánh mắt những người vây quanh cũng vô cùng kích động.

Bức tranh này chắc chắn là thật! Vân Yên Điệp Chướng Đồ, đây đúng là một bảo bối!

Không ngờ tám chín trăm năm rồi mà bức tranh này vẫn được giữ gìn tốt đến vậy.

Ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh vươn cổ ra, ai nấy đều vô cùng thèm muốn.

Nhưng quy định của ngành đồ cổ là khi người khác giám định, người ngoài không được nhúng tay vào.

Nhất là đang trong địa bàn nhà họ Từ, bức tranh này chắc chắn sẽ bị nhà họ Từ mua đứt.

Nghĩ đến đây, ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ không nhịn được thở dài, đúng là ngưỡng mộ nhà họ Từ, sao lúc nào cũng có đồ tốt đưa đến tận cửa?

Lúc này, Diệp Thiên Khôn mỉm cười, nói với Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, em xem bút mực trên bức tranh này, nét bút sắc bén, mạnh mẽ quyết đoán, chắc chắn là bút tích thật của Tống Huy Tông Triệu Cát, cũng chỉ có người sáng tạo ra "Sấu Kim Thể" như ông ấy mới có thể viết ra những chữ có thần thái như thế này".

Nghe Diệp Thiên Khôn nói vậy, Từ Tiểu Nhu không nói gì, mà nhìn về phía Trần Dương.

Nhưng lúc này Trần Dương không nói gì, mà đang quan sát tỉ mỉ bức tranh này.

"Đúng vậy, mắt nhìn quả là tốt, đây chính xác là bút tích thật của Tống Huy Tông", người đàn ông họ Triệu tự tin mỉm cười: "Đây là tổ tiên tôi truyền lại, tổ tiên nhà tôi là hoàng tộc, bức tranh này là Hoàng đế lúc đó thưởng cho tổ tiên tôi".

Chà!

Người đàn ông trung niên họ Triệu vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, hoá ra tổ tiên của người đàn ông xấu xí này là hoàng tộc.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Xem ra bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này là thật, không ít người móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, gửi vào nhóm bạn bè khoe khoang.

Đây là bảo bối cấp quốc gia, bọn họ được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của quốc bảo, đúng là quá kích động.

"Triệu tiên sinh, ông ra giá đi", đúng lúc này, Từ Tiểu Nhu mở miệng hỏi.

Người đàn ông họ Triệu và hai cậu con trai đưa mắt nhìn nhau, lập tức đáp: "Ít thôi, ba trăm triệu".

Cái gì?

Ba trăm triệu?

Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc ngây ra, sao mà kinh khủng thế?

"Ba trăm triệu thì nhiều quá", Từ Tiểu Nhu cau mày nói.

"Nhu Nhu, bức tranh này Triệu tiên sinh ra giá ba trăm triệu, em thấy sao?"

Nói thật thì cái giá này thực sự không đắt.

Mười năm trước, buổi bán đấu giá Caltex đấu giá Tả Sinh Trân Cầm Đồ của Tống Huy Tông được hai mươi lăm triệu.

Điều này có nghĩa là gì?

Hai mươi lăm triệu của mười năm trước, thời buổi tỷ giá lạm phát, tình ra so với ba trăm triệu bây giờ thì đúng là không đắt.

Đặc biệt là bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này còn đáng giá hơn Tả Sinh Trân Cầm Đồ nhiều, ba trăm triệu tính kiểu gì cũng không lỗ.

Nếu đem đi bán đấu giá, ít nhất có thể tăng gấp đôi.

Qua tay đã có thể kiếm được ba trăm triệu, còn nhanh hơn in tiền, tại sao lại không lấy?

Thấy Từ Tiểu Nhu nhất thời không quyết định được, ông chủ mấy cửa hàng đồ cổ khác không nhịn được lên tiéng: "Từ tiểu thư, bức tranh này cô có lấy không? Nếu cô không lấy thì mấy người chúng tôi lấy đấy nhé".

Bọn họ đều là những tay lão luyện mấy chục năm trong ngành đồ cổ, đương nhiên nhìn một cái đã biết bức tranh này là thật.

Bảo bối cỡ này, cho dù chỉ có 1% khả năng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

"Đúng đấy, Từ tiểu thư, cô cho câu trả lời chính xác đi".

Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ, Từ Tiểu Nhu cũng cảm thấy áp lực. Nhưng ba trăm triệu thì nhiều quá, vốn lưu động hiện giờ trong gia tộc mới chỉ có bốn năm trăm triệu, cô vẫn chưa có khả năng quyết định lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Nhu lên tiếng: “Mọi người hãy đợi chút, tôi hỏi bố tôi đã!”

Dứt lời, cô ấy bước sang một bên, gọi điện cho bố mình là Từ Kiến Quốc.