Long Tế Chí Tôn

Chương 168




Cho dù Lý Thiên Bá nói gì thì Tô Diệu cũng không tin lời anh ta.

Người lịch lãm như Thẩm Lãng, sao có thể là hạng người như thế được?

Lần này thì Lý Thiên Bá mất kiên nhẫn rồi.

Đầu óc của cô gái này có vấn đề đấy à?

Hơn nữa Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt. Lần trước nhà họ Tào tổ chức du lịch gặp phải sự cố, vợ chồng bọn họ và Tô Diệu có thể coi là từng cùng nhau vượt qua khó khăn. Bây giờ Tô Diệu không chịu tin anh ta mà lại tin tưởng người ngoài ư?

Nghĩ vậy Lý Thiên Bá không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ tới Trần Dương anh ta đành kiềm chế: "Tôi không cần biết cô có muốn đi hay không, dù sao hôm nay cô cũng phải rời khỏi đây cùng tôi! Đã tối rồi mà cô còn tới quán bar uống rượu với đàn ông, Tiểu Dương có biết chuyện này không vậy?"

Trần Dương?

Ha ha!

Lý Thiên Bá còn chưa nói dứt lời, nhắc tới Trần Dương Tô Diệu đã cảm thấy buồn cười.

Có lẽ Lý Thiên Bá vẫn chưa biết chuyện người anh em tốt của anh ta đi trộm nội y phụ nữ nên đang bị bắt giam?

Trong thời gian Trần Dương không ở đây, cô bị đuổi khỏi gia tộc. Khi cô bất lực nhất cần sự giúp đỡ nhất thì Trần Dương ở đâu? Hy vọng vào Trần Dương thì cô đã chết đói từ lâu rồi!

Còn Thẩm Lãng thì ngược lại, vừa trẻ trung lại giàu có, hơn nữa còn là một quân tử khiêm tốn. So sánh hai người này, thật sự khác nhau một trời một vực.

Nghĩ vậy Tô Diệu cười lạnh, cô không để ý tới Lý Thiên Bá mà đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Lãng không nói câu nào.

Thấy vậy Thẩm Lãng khẽ nhếch miệng. Hắn ta nhìn về phía Tô Diệu, dịu dàng nói: "Diệu Diệu, đừng nóng giận. Để tôi giúp em đuổi tên nhãi này đi!"

"Đừng, chúng ta đi thôi!" Tô Diệu cắn môi, có chút lo lắng nói: "Thế lực của bọn họ ở Tây Xuyên rất lớn!"

"Không sao." Thẩm Lãng tự tin mỉm cười: "Chỉ cần em vui, có trở thành kẻ địch của cả thế giới cũng có sao!"

Nói xong Thẩm Lãng vỗ tay một cái.

Mười mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ xông tới. Ai nấy mặt mũi dữ dằn, trên tay trên mặt đều có vết dao. Vừa nhìn là biết bọn họ là người hung ác.

Lý Thiên Bá không hề hoảng sợ, anh ta bật cười.

"Mẹ kiếp, ngày hôm nay gặp phải chuyện buồn cười thật. Lý Thiên Bá này mà lại bị người ta bao vây ở thành phố Tây Xuyên!"

Lý Thiên Bá bị bao vây, Tống Huyên đang ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh cũng lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát: "Các người muốn làm gì!"

Mấy người này muốn chết đấy phải không, đến cả Lý Thiên Bá cũng không nhận ra mà còn dám làm loạn ở thành phố Tây Xuyên?

"Vợ, em qua đây!" Lý Thiên Bá kéo Tống Huyên tới chỗ anh ta.

Thẩm Lãng bật cười, lắc đầu nói: "Trên địa bàn của tôi ai cho anh can đảm mà hung hăng như thế? Tôi nói cho anh biết, quán bar này là nhà tôi mở. Anh ở đây gây sự cũng chẳng sao, nhưng anh lại khiến Diệu Diệu không vui. Đã thế thì tội không thể tha!"

Nói đến nửa câu sau, giọng của Thẩm Lãng hoàn toàn lạnh đi.

Hắn ta nhấc tay lên, mười mấy người đàn ông cao lớn kia lập tức xông tới chỗ Lý Thiên Bá.

Trong nháy mắt, Lý Thiên Bá lao vào đánh nhau với bọn họ. Anh ta là tu sĩ Hậu Thiên viên mãn, mặc dù đối phó với những người này có chút vất vả những cũng không đến nối không chống đỡ nổi.

Thấy thuộc hạ của mình bị đánh gục, vẻ mặt Thẩm Lãng càng lạnh đi. Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Thẩm đấy.

Ở thành phố Đông Nam, nhà họ Thẩm là gia tộc lớn hàng đầu. Thành phố Đông Nam là khu vực trung tâm nhưng nhà họ Thẩm cũng phải xếp hạng nhất hạng hai, bởi vì bọn họ không phải gia tộc mà là thế gia!

Lý Thiên Bá lợi hại thật, nhưng hai quyền khó mà địch lại bốn tay. Anh ta dần dần phải chịu không ít nắm đấm.

Nhìn Lý Thiên Bá bị người ta vây đánh, mặc dù Tô Diệu không đành lòng nhưng nghĩ tới quan hệ dây dưa không rõ ràng giữa cô và Trần Dương, cô quyết định chấm dứt tất cả. Vì vậy Tô Diệu quay đầu sang hướng khác không nhìn Lý Thiên Bá nữa.

"Các người...các người muốn chết phải không!" Tống Huyên nhíu mày, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ!

"Bịch bịch bịch!"

Lý Thiên Bá bị tấn công thì chẳng những không sợ hãi mà còn trở nên điên cuồng hơn. Ở thành phố Tây Xuyên người ta gọi Lý Thiên Bá là "Lý điên" cũng chính vì mỗi khi đánh nhau, anh ta đều đánh tới mức liều mạng.

Lý Thiên Bá đấm đá một hồi đánh gục mấy kẻ kia. Mấy người đàn ông cao lớn đó lần lượt nằm rạp trên mặt đất đau đớn rên la.

Sau khi đánh gục bọn họ, Lý Thiên Bá lau máu ở khóe miệng rồi nói với Tống Huyên: "Vợ, em mau đi đi. Đi gọi người tới đây!"

Tống Huyên không phải đồ trang trí, cô ở bên Lý Thiên Bá nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp. Đương nhiên Tống Huyên biết cô nên làm thế nào!

"Ha ha, công phu không tệ!"

Nói rồi Thẩm Lãng lại vỗ tay một lần nữa.

Huỳnh huỵch...

Lại có mười mấy người đàn ông cao lớn bao vây Lý Thiên Bá.

Lần này bầu không khí trở nên căng thẳng đến tột độ.

Nhưng Lý Thiên Bá không hề để bọn họ vào mắt. Anh ta cười lạnh rồi lại đi tới trước mặt Tô Diệu, kéo tay cô: "Dù có thế nào thì hôm nay cô cũng phải đi theo tôi!"

Tô Diệu hất tay anh ta ra rồi tức giận ra mặt, nói: "Anh là ai chứ? Anh có tư cách gì mà quản chuyện của tôi? Hơn nữa Thẩm Lãng là người tốt, anh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"

"Được rồi Diệu Diệu, em việc gì phải lãng phí nước bọt với anh ta!" Thẩm Lãng quay đầu lại mỉm cười nói với Tô Diệu: "Người như vậy nên giết chết cho xong, tránh để anh ta còn sống làm chướng mắt!"

Nói xong Thẩm Lãng vung tay lên: "Giết chết anh ta!"

Soạt!

Mười mấy người đàn ông cao lớn rút con dao dài ở sau lưng ra rồi chém tới chỗ Lý Thiên Bá.

Lý Thiên Bá vừa hoảng hốt vừa tức giận. Anh ta không ngờ đám người này dám dùng cả dao, bọn họ muốn khiến anh phải chết mới thôi.

Sắc mặt Lý Thiên Bá xấu đi, thầm gọi một tiếng. Một khắc sau trên tay anh ta xuất hiện một thanh kiếm thời nhà Đường, liền xông lên chém giết.

Vừa rồi Lý Thiên Bá đã tiêu hao không ít thể lực. Bây giờ mấy người này đã dùng tới dao, thần kinh Lý Thiên Bá cũng đã mệt mỏi cực hạn. Chỉ cần sơ sẩy một chút là phải dùng mạng trả giá.

Keng keng keng!

Dao chạm dao tới tóe lửa, mười mấy người cùng xông lên khiến cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tô Diệu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này bao giờ. Cô hoảng sợ ra mặt, rõ ràng là đã bị dọa.

"Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi!" Thẩm Lãng an ủi cô.

"Keng keng!"

Thanh kiếm thời nhà Đường của Lý Thiên Bá đụng trúng dao dài của bọn họ, anh ta vừa định nhấc kiếm lên chém thì cảm giác đau xót từ sau lưng truyền tới. Một con dao chém rách áo Lý Thiên Bá, lưỡi dao sắc bén rạch một đường trên da anh ta.

"A!"

Lý Thiên Bá đau đớn rên lên một tiếng, trán anh ta đổ mồ hôi lạnh. Anh ta bị thương rồi, nếu không nhanh chóng xông ra ngoài chỉ chỉ sợ sẽ thật sự lành ít dữ nhiều.

Lý Thiên Bá vận nội khí, cố nén cơn đau rồi nhấc kiếm lên chém. Những người xung quanh hoảng sợ lùi lại phía sau ba bước không dám xông lên.

Nhưng thời gian trôi qua, sức lực của Lý Thiên Bá dần dần biến mất. Hai tay anh ta nặng như chì.

"Soạt!"

Mấy kẻ xung quanh thấy thể lực của Lý Thiên Bá không chống đỡ nổi nữa, lập tức nhấc dao xông tới.

Lý Thiên Bá đau đớn tới ngất xỉu, cả người anh ta bị máu nhuộm thành người máu. Cho dù ý chí của Lý Thiên Bá kiên định tới mức nào thì cũng không gắng gượng nổi nữa, mắt anh ta tối sầm lại.

"Uỵch" một tiếng, Lý Thiên Bá ngã xuống mặt đất không rõ sống chết.

Sau đó mấy người đàn ông cao lớn kéo Lý Thiên Bá máu me đầy người chẳng khác nào một con chó chết ném vào bên cạnh thùng rác ở bên ngoài quán bar như ném rác.

Cùng lúc đó, Tống Huyên rời khỏi quán bar tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Nhưng cô liên tục gọi vài cuộc điện thoại, không một ai nghe máy.

"Chết tiệt, hôm nay là ngày tổng kết hàng quý hàng năm của gia tộc, chắc chắn lúc này lão gia đang phát biểu trong đại sảnh!" Tống Huyên đánh vào đầu cô một cái, tại sao trí nhớ của cô lại kém như thế chứ. Sau khi Lý Thiên Bá lên nắm quyền, ngoài những cuộc họp cần thiết trong gia tộc thì những cuộc họp khác anh đều muốn đi thì đi không đi thì thôi.

Nghĩ tới đây Tống Huyên lập tức gọi điện thoại cho Trần Dương: "Xin anh, nhất định phải nghe điện thoại, cầu xin anh!"

Tống Huyên sốt ruột tới nỗi sắp khóc đến nơi rồi.

Nhưng may là điện thoại chỉ đổ chuông hai lần là đã được kết nối. Tống Huyên thấy điện thoại được kết nối thì lo lắng nói: "Trần Dương, anh mau tới đây đi. Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, Trần Dương vừa giải quyết công việc xong đang nằm trên sô pha nghỉ ngơi thì nghe Tống Huyên nói vậy. Anh lập tức ngồi dậy, gấp gáp hỏi: "Chị dâu đừng sốt ruột. Nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!"

"Anh mau tới quán bar Bar Shepherd, Thiên Bá đang bị người ta bao vây đánh ở trong bây giờ không rõ sống chết!" Tống Huyên không chịu nổi áp lực, òa một tiếng rồi bật khóc.