Long Tế

Chương 60




“Mày nói mày hiểu đàn dương cầm, vậy được, mày nói xem, tao đàn có vấn đề ở chỗ nào?” Thẩm Quân Văn lạnh lùng hỏi, cái tên ngốc Trần Phong này, dám giả bộ trước mặt mình, ông đây cũng không phải không biết rõ về mày, chỉ là một thằng giao đồ ăn, loại năng khiếu phải tốn vô số tiền bạc mới bồi dưỡng được như dương cầm, không phải là thứ mày có thể tiếp xúc được.

Hạ Mộng Dao khẽ chau mày, cô ấy thấy có lẽ Trần Phong bị Thẩm Quân Văn chọc tức đến mức đánh mất lí trí rồi, cô ấy và Trần Phong sống với nhau ba năm, nên cô ấy hiểu rõ hơn Thẩm Quân Văn, Trần Phong căn bản chưa từng đụng tới dương cầm chứ đừng nói tới hiểu.

Cho dù Trần Phong có hiểu, e là cũng không hiểu sâu, mà trình độ của Thẩm Quân Văn lại rất cao, người bình thường căn bản sẽ không nghe ra Thẩm Quân Văn đánh có vấn đề ở chỗ nào. Hiện giờ Trần Phong nói vậy, e là phải tự mình chuốc nhục rồi.

“Muốn tao nói thật sao?”, Trần Phong híp mắt hỏi. “Nói!”. Trần Phong thở dài, đây là mày ép tao, không phải tao tự muốn nói nhé. “Hay là đang làm màu, mày căn bản không hề hiểu dương cầm…”

Thẩm Quân Văn vừa định châm chọc, thì bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Trần Phong: “Đoạn mở đầu nốt la thứ, son trưởng, mày đàn chậm rồi, còn có nốt thứ bảy, nốt thứ chín, hai âm này quá thừa thãi, cách đánh quá kém, đàn sai luôn rồi…”

Trần Phong vừa mở miệng, Thẩm Quân Văn đã biến sắc, anh ta rất rõ, Trần Phong nói không sai chút nào! La thứ và son trưởng ở đoạn mở đầu đúng là anh ta đánh có vấn đề!

Điều khiến Thẩm Quân Văn khó mà chấp nhận hơn nữa, đó là miệng Trần Phong như súng liên thanh, nói liên tùng tục, trong chớp mắt đã nói ra mười mấy lỗi sai của anh ta!

Trong đó, tuyệt đại đa số đều là lỗi anh ta sai thật sự, thậm chí có vài chỗ, đến anh ta cũng không phát hiện ra mình sai!

Sắc mặt Thẩm Quân Văn dần dần trắng bệch, trán cũng đổ mồ hôi, đồ vô dụng này làm thế nào nhìn ra được, lẽ nào hắn thật sự hiểu đàn dương cầm, nhưng cho dù hắn hiểu, cũng không thể hiểu nhiều như vậy chứ.

Phải biết là đến cả thầy anh ta, nghe anh ta đánh một khúc, cũng không nhìn ra nhiều lỗi như vậy. Lẽ nào trình độ về dương cầm của Trần Phong còn cao hơn cả thầy giáo dương cầm Hoa kiều kia sao? Trong đầu Thẩm Quân Văn đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, có điều đến bản thân anh ta cũng không thể chấp nhận được.

“Vẫn muốn tao tiếp tục nói sao?” Trần Phong châm chọc hỏi, anh chỉ nói mười mấy chỗ sai của Thẩm Quân Văn, phía sau ít nhất cũng còn hai mươi mấy lỗi nữa, chỉ là anh lười không muốn tiếp tục nói nữa.

“Mày… mày làm sao nhìn ra được?” Thẩm Quân Văn nuốt nước bọt, vẫn có chút không thể tin được. “Trình độ của mày kém như vậy, chỉ cần là người hiểu đàn dương cầm là có thể nhìn ra.” Trần Phong cười nói một cách khinh thường.

“Mẹ kiếp! Trình độ ông đây kém chỗ nào!” Thẩm Quân Văn mặt đỏ tía tai, tài nghệ khiến anh ta tự hào nhất lại bị người khác nói thẳng là kém, chuyện này làm sao chịu được. Trần Phong lắc đầu nói: “Mày không muốn thừa nhận, tao cũng không có cách nào, dù sao trong mắt tao, trình độ của mày thật sự rất kém.”

Hạ Mộng Dao khẽ hé môi, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy kinh ngạc, Trần Phong… thật sự hiểu dương cầm! Hơn nữa nhìn bộ dạng tự tin hiện giờ của anh, rõ ràng không phải là hiểu bình thường, trình độ của anh, chí ít cũng phải cao gấp mười lần Thẩm Quân Văn! Người đàn ông trước mắt thật sự chỉ là một người giao đồ ăn sao?

Phòng phát trực tiếp lại một lần nữa bùng nổ. “Đồ vô dụng chết tiệt này, lại nói cậu Thẩm trình độ rất kém, hắn lấy đâu ra dũng khí* đấy, Lương Tịnh Như cho sao?”, “Một thằng giao hàng, khéo chưa bao giờ chạm vào đàn dương cầm ấy chứ, nó dựa vào cái gì mà nghi ngờ cậu Thẩm.”

“Nhưng mọi người nhìn dáng vẻ của cậu Thẩm xem, hình như mấy lỗi mà thằng vô dụng này nói, đúng là cậu Thẩm có bị thật.” Dĩ nhiên, cũng có đám đông nói giúp Trần Phong, có điều bình luận vừa nhảy ra đã bị những bình luận chửi Trần Phong nhấn chìm.

“Mày nói trình độ của ông đây rất kém, vậy mày thì sao? Mẹ kiếp mày thì có trình độ gì?” Thẩm Quân Văn hung hãn hỏi. “Trình độ của tao, cũng chỉ hơn mày mười mấy lần.” Trần Phong lạnh nhạt nói. “Mẹ kiếp!” Thẩm Quân Văn bỗng cảm thấy mình bị sỉ nhục.

“Làm màu cũng không cần phải như vậy chứ, còn mười mấy lần, sao mày không nói là một trăm lần đi.”, “Cậu Thẩm, để thằng vô dụng này đàn thử xem, chúng tôi muốn xem thử, trình độ đàn dương cầm của hắn có phải giống như hắn bốc phét không.” Sắc mặt Thẩm Quân Văn tối sầm lại: “Nếu mày đã nói trình độ của mày hơn tao mười mấy lần vậy mày dám đàn một bài để mọi người xem không?”

Hiểu dương cầm và biết đàn dương cầm là hai chuyện khác nhau, Thẩm Quân Văn thấy, Trần Phong có thể có chút năng khiếu bẩm sinh trong nhạc lý, nên có thể nghe ra âm tiết người thường không thể nghe ra, nhưng cụ thể trong việc đánh đàn thì năng khiếu này không dùng được rồi.

Muốn đàn dương cầm hay, không chỉ biết nhạc lý là được, các khía cạnh như biểu diễn, còn cả tiết tấu nữa không thể thiếu một cái nào! “Mày chắc chắn muốn tao đàn sao?” Trần Phong cười giả lả hỏi, xem ra Thẩm Quân Văn vẫn chưa bị mình đả kích đủ. “Chắc chắn!” Thẩm Quân Văn nghiến răng nói, anh ta vẫn không tin, anh ta học mười mấy năm dương cầm, còn không so được với một tên giao hàng.

“Được thôi, vậy mày nghe cho kĩ, hôm nay tao dạy mày, “Thư gửi Elise”, rốt cuộc nên đàn như thế nào!” Trần Phong tự tin cười một cái, anh phải trị đến nơi đến chốn cái tật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này của Thẩm Quân Văn!

“Mày muốn đàn cùng bài với tao?”, sắc mặt Thẩm Quân Văn thoáng cái vô cùng khó coi, Trần Phong rõ ràng đã tự tin tới cực điểm rồi, phải biết là, đối với đám đông không hiểu âm nhạc mà nói, rất khó nghe ra điểm khác biệt nhỏ trong cùng một khúc nhạc, trừ khi một bên có thể diễn dịch tinh tế khúc nhạc đó, biểu đạt được ý cảnh thật sự trong khúc nhạc, có thể khiến người khác chìm đắm trong đó không thể thoát ra được. Nhưng có thể có trình độ này, nhất định phải là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, bọn họ phần lớn là đã đi trên con đường chơi dương cầm này năm sáu mươi năm rồi, Thẩm Quân Văn không tin, Trần Phong có thể có trình độ này.

Trần Phong gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu không đàn cùng khúc nhạc với mày, sao có thể để mày biết, trình độ của mày rốt cuộc kém thế nào?” Ngông cuồng! Hết sức ngông cuồng! Sắc mặt Thẩm Quân Văn đỏ rực, đồ bỏ đi này, rốt cuộc dũng khí của nó ở đâu ra?

“Hạ Mộng Dao, kết hôn ba năm, anh rất ít đi tặng em thứ gì có giá trị, hôm nay bài “Thư gửi Elise” này tặng em, nếu đàn không hay em cũng đừng chê.” Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao, dịu dàng nói, Beethoven cả đời không kết hôn, nhưng ông cũng có thích một cô gái, đó chính là chủ nhân của ca khúc này, một học sinh nữ của ông.

Vậy nên “Thư gửi Elise” không chỉ là một khúc nhạc, có những lúc, nó có thể dùng để biểu đạt tình yêu. “Em không chê đâu, chỉ cần là anh đàn, bất luận thế nào em cũng đều thích.” Mặt Hạ Mộng Dao ửng hồng, chỉ nghe mấy lời này của Trần Phong trái tim cô ấy đã đập rộn ràng rồi, ngập tràn vui vẻ.

Vì ý tứ trong câu này của Trần Phong rất rõ ràng, cô ấy chính là Elise của anh, tình yêu duy nhất. Trong đôi mắt của Thẩm Quân Văn ở bên cạnh như muốn phun lửa, lúc này anh ta xem như đã hiểu, bất luận Trần Phong đàn thế nào, anh ta cũng đều thua, vì từ đầu tới cuối trong mắt Hạ Mộng Dao chỉ có Trần Phong! Cho dù Trần Phong đàn chả ra làm sao, Hạ Mộng Dao cũng thích!