Long Tế

Chương 347




"Thôi, về đi, sau này có cơ hội sẽ gặp được", Lý Nhạc vỗ vai Trần Phong, an ủi Trần Phong một câu.

Nhưng trong lòng cậu ta lúc này lại hơi thương hại Trần Phong, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Trần Phong thì rõ ràng là đã bị tổng giám đốc mới hớp hồn rồi.

Giữa hai người chắc chắn sẽ không có bất kì cơ hội nào vì khác biệt thân phận quá lớn.

Trần Phong lắc đầu cười, trong lòng Lý Nhạc đang nghĩ gì, anh ít nhiều gì cũng đoán được, nhưng lại không cần phải giải thích.

Lúc này, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

Một hàng nam nữ xuất sắc ăn mặc chỉnh tề vừa nói vừa cười đi ra, Lý Thế Bình và Vương Thi Viện không ngờ cũng ở đó.

Cũng không biết hai người đang nói gì, Lý Thế Bình hiển nhiên là rất hưng phấn, còn Vương Thi Viện thì lại ở bên cạnh phụ họa một cách hời hợt, so với Lý Thế Bình thì nụ cười trên mặt Vương Thi Viện có vẻ hơi gượng gạo.

Lúc này, hai người đã nhìn thấy Trần Phong, nụ cười trên mặt Lý Thế Bình bỗng biến mất, sắc mặt Vương Thi Viện thì thoáng cái lạnh đi.

Bịch, bịch, bịch.

Vương Thi Viện giẫm đôi giày cao gót màu đen, chỉ mấy bước đã đến trước mặt Trần Phong, nhìn Trần Phong với vẻ chán ghét, lạnh lùng chất vấn: "Anh đến đây làm gì?".

"Liên quan gì đến cô sao?", Trần Phong cau mày, người phụ nữ Vương Thi Viện này rốt cuộc có ý kiến với anh đến mức nào mà sao mỗi lần gặp anh đều là dáng vẻ như ăn phải thuốc nổ?

Lúc này, Lý Thế Bình cũng đi đến, khi thấy Lý Nhạc mặt đỏ tai hồng, bứt rứt, không yên bên cạnh Trần Phong thì Lý Thế Bình chợt hiểu ra có chuyện gì.

Hai người này cũng tới để nhìn Hạ tổng vừa đến.

Lý Thế Bình nhếch mép khinh bỉ, nhìn Trần Phong một cái đầy khinh thường: "Đồ vô dụng cậu cũng muốn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Cũng không xem lại mình là thứ gì", Lý Thế Bình bật cười, cố ý tăng âm lượng.

Lúc này, ở cửa phòng hội nghị, nhân viên bình thường của công ty như Trần Phong và Lý Nhạc không ít, nghe thấy lời mỉa mai của Lý Thế Bình, những người này không những không cười, ngược lại còn hơi xấu hổ.

Người sáng suốt đều nghe ra được lời này của Lý Thế Bình không chỉ mỉa mai Trần Phong mà cũng đang chế nhạo bọn họ.

"Còn không cút về làm việc đi? Cái đồ bẩn mắt người khác!", Vương Thi Viện mắng một câu với vẻ mặt chán ghét, mắng xong thì trực tiếp giẫm giày cao gót cạch, cạch, cạch vào thang máy.

Thực ra cô ta muốn nổi giận với Trần Phong không có liên quan gì Trần Phong lắm, Trần Phong chỉ là dây dẫn thôi.

Người khiến cô ta tức thực sự là Hạ Mộng Dao mới đến.

Cô ta cứ tưởng tổng giám đốc mới của công ty sẽ là một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai, kết quả lại là một người phụ nữ.

Là phụ nữ thì thôi, người phụ nữ này còn đẹp như tiên nữ trên trời, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn... hầu hết những từ dùng để hình dung cái đẹp dùng hết để tả cô cũng không quá.

So với Hạ Mộng Dao, thân hình và tướng mạo cô ta tự hào đúng là chả là gì.

Hạ Mộng Dao vừa xuất hiện đã trở thành trung tâm của cả công ty, ánh mắt mọi đàn ông trong công ty đều trố hết cả lên, đến cả Lý Thế Bình vẫn luôn nịnh nọt cô ta lúc này cũng là dáng vẻ bằng lòng lên núi đao, xuống biển lửa vì Hạ Mộng Dao, bằng lòng liều chết vì Hạ Mộng Dao.

Việc này sao có thể khiến Vương Thi Viện không tức chứ?

Cô ta vốn được mọi người vây quanh, bỗng chốc lại thành phàm nhân, sự khác biệt lớn như vậy bảo cô ta chấp nhận thế nào?

Đúng lúc cơn giận đang cháy phừng phừng như vậy, Vương Thi Viện lại thấy Trần Phong.

Sau khi thấy Trần Phong, Vương Thi Viện như tìm được chỗ trút giận, nên đã xả hết tức giận, ghen tị trong lòng lên người Trần Phong.

Sau khi Vương Thi Viện rời đi, Lý Thế Bình cũng ngâm nga một bài hát rời đi.

Đến tận khi Lý Thế Bình đi rồi, Lý Nhạc mới lau mồ hôi trên trán, hơi dè dặt nhìn Trần Phong một cái, hỏi: "Anh... anh Phong, anh với giám đốc Lý không hợp nhau à?".

Cảnh Lý Thế Bình chế nhạo Trần Phong vừa nãy cậu ta nhìn thấy cả, cậu ta cứ tưởng quan hệ của Trần Phong và Lý Thế Bình chắc rất khá, nhưng không ngờ...

"Ừ", Trần Phong gật đầu sau đó xoay người xuống tầng, không nói nhiều gì.

Lý Nhạc thì thở dài, theo bước chân Trần Phong.

Sau khi hai người đi, cửa phòng họp mới xuất hiện một bóng người thon gầy.

Chính là Hạ Mộng Dao.

So với mấy hôm trước, Hạ Mộng Dao lúc này vẻ mặt rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều, trong đôi mắt đẹp vẫn còn vài phần mệt mỏi không giấu được.

"Hạ tổng?".

"Hạ tổng?!".

Đến tận khi nữ thư ký mặc bộ váy bên cạnh gọi liên tục mấy tiếng, Hạ Mộng Dao mới bừng tỉnh, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười gượng gạo: "Sao vậy?".

"Hạ tổng, cô không sao chứ?", nữ thư ký hơi lo lắng nhìn Hạ Mộng Dao một cái, cô nhận ra trạng thái hiện tại của Hạ Mộng Dao rất kém, cả người ở trạng thái hoảng hốt, lúc nãy khi gặp mặt quản lý cấp cao của công ty trong phòng họp, cả quá trình Hạ Mộng Dao đều không tập trung.

"Không sao, tôi rất ổn", Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tươi tỉnh hơn.

"Đúng rồi, vừa nãy cô nói gì, tôi không nghe rõ".

"Hạ tổng, con trai chủ tịch Lưu vừa gọi điện thoại cho cô, nói buổi tối muốn ăn cơm với cô, nhà hàng anh ấy đã đặt sẵn rồi, ở Giang Tâm Các, cô xem...".

"Không đi! Bảo với anh ta tôi không rảnh!", nữ thư ký còn chưa nói xong, Hạ Mộng Dao đã lạnh lùng ngắt lời, cô không phải là mấy cô nữ sinh vừa bước vào xã hội, Lưu Văn Bác nghĩ gì cô hiểu rõ.

Nữ thư ký hơi sửng sốt, Hạ Mộng Dao thế mà lại... từ chối?

Cô ấy chẳng lẽ không biết Lưu Văn Bác là con một của chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Nguyên Khánh, đồng thời cũng chắc chắn là người thừa kế tập đoàn bạc tỉ sao?

Hơn nữa nơi Lưu Văn Bác mời Hạ Mộng Dao ăn cơm còn là Giang Tâm Các, là nhà hàng đồ Âu có vị trí đẹp nhất, đồng thời cũng đắt nhất Trung Hải, kiểu bình thường có tiền cũng không đặt được chỗ, nhưng Hạ Mộng Dao lại từ chối dứt khoát như vậy.

Thế chẳng phải là không nể mặt Lưu Văn Bác sao?

"Được, tôi sẽ nói với cậu Lưu", nữ thư ký vội vàng gật đầu, mặc dù trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài miệng lại không dám qua quýt chút nào.

Sau khi trở thành một nhân viên quèn của Y dược Khang Mỹ, Trần Phong hiếm có được yên bình mấy hôm.

Nhưng mấy hôm yên bình này Trần Phong cũng không rảnh rỗi.

Mà là thông qua việc tra cứu tìm hiểu về tình hình kinh doanh và cơ cấu cổ đông của Y dược Khang Mỹ.

Anh muốn âm thầm giúp Hạ Mộng Dao.

Dù sao Hạ Mộng Dao cũng vừa đến Trung Hải, trong tay vẫn chưa có quan hệ gì.

Hơn nữa cô vừa đến đã làm tổng giám đốc công ty luôn, dưới một người, trên vạn người.

Việc này khiến những quản lý cấp cao khác của công ty nghĩ sao?

Chắc chắn sẽ nhiều người không phục, âm thầm giở trò.

Nên Trần Phong phải lặng lẽ giúp Hạ Mộng Dao xử lý hết nhưng nhân tố bất ổn.

"Anh Phong, tôi lần đầu tiên thấy người mới như anh ấy đấy, vừa đến đã liều mạng như vậy, anh cứ thế này e là chẳng mấy chốc đã có thể làm tổ trưởng tổ kinh doanh rồi", Lý Nhạc hơi ghen tị nói, mấy hôm nay Trần Phong thường xuyên hỏi cậu ta về tình hình kinh doanh của công ty, còn hỏi một số thông tin cá nhân của quản lý cấp cao công ty, theo Lý Nhạc thấy, đây đều là nỗ lực của Trần Phong, là điềm báo muốn gây dựng sự nghiệp.