Lòng Ta Nào Phải Đá

Lòng Ta Nào Phải Đá - Chương 15: Kiếm quang chiếu không thiên tự bích




(Kiếm quang chiếu tỏa trời xanh biếc)

– Hạ –

Thạch Cô Hồng chạy trong màn mưa ào ạt tới dưới tàng cây khi nãy, ngẩng đầu tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng Thạch Hàn Chi. Hắn ảo não đứng ngây ngốc ở đó, đang lúc thẫn thờ đột nhiên cảm thấy hết mưa, ngẩng lên lại thấy trên đỉnh đầu có một chiếc ô vải dầu che đỡ.

Trong lòng đầy vui mừng hắn vội vàng quay lại thì thấy Hàn Chi chống dù che, đứng ngay phía sau: “Ta còn nghĩ ngươi đã đi rồi”.

Hàn Chi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, hai người đứng trong tán dù be bé nên khoảng cách bất quá chỉ một thước, đối diện nhìn nhau khó tránh được cảm giác xấu hổ. Thạch Hàn Chi ngẩng đầu nhìn đỉnh dù, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chạy tới đây tranh dù của ta làm cái gì? Ở trong lều bên kia tránh mưa không tốt hơn sao?”

Nghe xong những lời này Thạch Cô Hồng cũng sững ra, trên mặt bất giác có tia ngượng ngùng. Hắn lấy từ trong người ra một bọc giấy, lật bỏ hai lớp giấy bao bên ngoài đã bị ướt đẫm lộ ra bên trong là hai chiếc my mao tô*. Bởi vì bị mưa làm ướt sũng cho nên lớp vỏ muốn bở ra, nhìn có phần lem nhem thảm hại.

“Bên kia có nhiều điểm tâm… cho nên ta tùy tiện lấy hai chiếc…” Nhìn xem món ăn đã vô cùng thê thảm, lại thấy Hàn Chi vẫn yên lặng không nói gì Cô Hồng mới thở dài: “Nhưng mà giờ cũng không thể ăn”, duỗi tay định ném đi.

Thạch Hàn Chi vội bắt lấy tay hắn, đoạt lấy chiếc bánh trên tay cúi đầu cắn một miếng, nhỏ nhẹ nhấm nuốt rồi ngẩng đầu nói: “Thoạt nhìn khó coi nhưng ăn vẫn ngon. Vừa lúc sáng sớm đến giờ chưa kịp ăn cái gì, giờ đói bụng đến khó chịu”.

Nhìn y ăn ngon lành, Cô Hồng trong lòng ngọt dịu, lại thấy trên trán y có một tầng mồ hôi trong suốt, kìm lòng không được vươn tay muốn lau đi.

Lúc này Thạch Hàn Chi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên khiến Thạch Cô Hồng giật mình, ngón tay dừng sững trước trán người đối diện khoảng một tấc. Nhìn đôi thủy mâu mênh mang của y bàn tay hắn quên tiếp tục mà cũng chẳng nghĩ thu hồi về, hai người liền vẫn duy trì trạng thái bất động này, ánh mắt dừng trên mặt đối phương.

“Cô Hồng!”

Một tiếng gọi phá tan bầu không khí ngưng trệ, bất giác cả hai đều tự giác lui về phía sau một bước, xoay người nhìn thì thấy Khinh Phong đang che ô đi tới trong màn mưa trắng xóa.

Diệp Khinh Phong thấy hai người, cười cười tiến lên nói: “Vậy ra Hàn Chi huynh đã tới”.

Thạch Hàn Chi hướng về phía hắn ta gật gật đầu, Diệp Khinh Phong bảo: “Chi bằng hai huynh cùng về trong lều tránh mưa”

Hàn Chi vẫn chỉ gật nhẹ, không nói, Diệp Khinh Phong lại hướng về Thạch Cô Hồng: “Cô Hồng, dù của ta so với bên Hàn Chi huynh lớn hơn một chút, không bằng lại đây đi cùng ta”.

Thạch Cô Hồng “Ừ” một tiếng rồi bước sang bên Diệp Khinh Phong, hắn quay lại xem vẫn thấy Hàn Chi đi theo cùng, bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nghỉ ngơi một lúc, mưa rốt cục cũng tạnh, phía dưới Phượng Hoàng đài đám đông  nhanh chóng tụ lại đông đúc. Đường Kinh cùng Sở Tư Viễn đã đi về lều Đường Môn nên bên trong lều của Thiên Cơ Viên chỉ còn lại Thạch Hàn Chi, Thạch Cô Hồng và Diệp Khinh Phong nhàn nhã tán gẫu. Vừa lúc này Đông Phương Lãng và mấy đệ tử cũng đi đến, Diệp Khinh Phong cùng Thạch Cô Hồng đứng lên thi lễ, Thạch Hàn Chi vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ cũ, vẻ thản nhiên như chưa từng thấy Đông Phương Lãng bao giờ.  Đông Phương Lãng đem ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn Hàn Chi, Diệp Khinh Phong vội giới thiệu hai người. Hàn Chi vẫn ngồi hướng về phía Đông Phương Lãng khẽ gật đầu, chẳng những không đứng dậy hành lễ mà ngay cả nửa câu xã giao cũng không có.

Trên mặt Đông Phương Lãng thoáng hiện một tia cười lạnh liền sau đó xoay người bắt đầu nói chuyện với Diệp Khinh Phong. Thạch Cô Hồng biết Hàn Chi đối với danh môn chính phái luôn có ác cảm cho nên thật cũng không cảm thấy hành động mới rồi của y có gì kỳ quái.

Bất chợt Diệp Khinh Phong tiến lên cạnh Đông Phương Lãng cúi đầu nói nhỏ vào tai ông vài câu, chỉ thấy ông ta gật gật đầu rồi xoay người nhìn sang Thạch Cô Hồng nói: “Bản viên chủ thấy Thạch công tử căn cốt kỳ giai, lại là người có tấm lòng hiệp nghĩa. Nghe Khinh nhi nói Thạch công tử chưa từng chính thức bái sư, không biết có hứng thú gia nhập bản môn?”.

Thạch Cô Hồng giật mình, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, nhất thời không biết phải ứng đối làm sao. Diệp Khinh Phong thấy biểu tình của hắn mờ mịt vội vàng bước lại kéo hắn sang một bên, nhẹ giọng nói: “Cô Hồng, sư phụ muốn nhận ngươi làm đệ tử chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Chỉ cần ngươi gật đầu, về sau chúng ta chính là sư huynh đệ đó”.

Thạch Cô Hồng bừng tỉnh nhìn sang, thấy ánh mắt Diệp Khinh Phong tràn ngập ý mong mỏi liền không thể cất lên tiếng “Không”. Từ sát thủ Truy Thạch Môn trở thành đệ tử của môn phái đệ nhất võ lâm, thật sự là một chuyện mỉa mai nực cười.

Đông Phương Lãng tựa hồ có phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Khinh nhi, nếu Thạch công tử vô tình đừng nên miễn cưỡng”.

Diệp Khinh Phong vốn đang níu tay áo Thạch Cô Hồng chậm rãi buông tay, thần tình đầy thất vọng. Thạch Cô Hồng thấy vẻ mặt ấy đột nhiên lại nhớ tới Lãnh Châu đã mất, lòng đau xót.

Cũng nhớ tới Truy Thạch Lệnh Chủ, lập tức cảm xúc phản kháng mãnh liệt trỗi dậy, cho dù căn bản không có dự định gia nhập Thiên Cơ Viên hắn vẫn là hướng tới Đông Phương Lãng nói: “Vãn bối đương nhiên muốn cầu cũng cầu không được”

Nói rồi tiến lên hành lễ.

Diệp Khinh Phong vui mừng quá đỗi, Đông Phương Lãng mặt mày cũng rạng rỡ. Thạch Hàn Chi thờ ơ đứng nơi đó, trên khuôn mặt lạnh lùng dần dần hiện vẻ bi ai mỉa mai. Y quay đầu nhìn hướng lá cờ thêu ba chữ Thiên Cơ Viên tung bay phần phật trước mái che, từng chữ từng chữ dưới nắng lấp lánh sáng rỡ, từ đáy lòng cười lạnh: Ai nói đứng trong nắng rực sẽ là quang minh?

Thạch Cô Hồng âm thầm đưa mắt về phía Thạch Hàn Chi, bắt gặp vẻ mặt ấy lập tức hiểu với hành vi vừa rồi của mình y không đồng ý. Chỉ có điều hắn không hề hối hận, cuộc sống tham sinh úy tử những ngày qua đã khiến hắn quá đỗi chán ghét, quá đỗi mệt mỏi. Nương theo cơ hội này chính thức đối địch cắt đứt cùng Truy Thạch Lệnh Chủ, mặc kệ về sau là sống là chết hắn cũng không còn quản nổi. Hắn cũng tính sau tiết Trùng Dương sẽ rời khỏi Thiên Cơ Viên, miễn phiền hà Diệp Khinh Phong phải liên quan tới hắc đạo.

Vòng đấu thứ hai đã bắt đầu, đấu trường bên trái Phượng Hoàng đài là Diệp Khinh Phong  đấu Nam Cung Tuyệt, bên phải là Đường Kinh đấu Từ Tình. Vì đã biết Từ Tình kia chính là Vãn Tình nên Thạch Cô Hồng đặc biệt chờ đợi sự xuất hiện của người này.

Thế nhưng khi tên Từ Tình của Bách Hiểu Châu được xướng lên cùng lúc một thân ảnh lộ diện lại khiến hắn ngây dại. Người mới bước lên đài là một thiếu niên khá xinh đẹp, nhưng mà cái làm cho Cô Hồng sợ hãi không phải vì người này đẹp mà bởi vì hắn đã từng gặp qua vị thiếu niên đó. Hắn ta không phải ai khác, chính là vị Tiểu Hầu Gia hắn đã gặp hai lần.

Nghĩ tới địa vị thân phận Tiểu Hầu Gia lại có thể chịu phong trần ở trên sông Tần Hoài giả làm nữ tử yên hoa một năm trời, quả thật khó có thể tưởng tượng. Lại một tia sáng chớp qua não, đột nhiên nhớ tới lời Sở Tư Viễn vừa nói “Băng Thanh Ngọc Cốt – Tự Thanh Lương Vô Hãn”, nguyên lai hắn từng gặp, đó chính là lời đề từ trên bức họa diễm sơn đảo (đảo có ngọn núi lửa) cổ quái tìm thấy trong Vãn Tình Lâu.

Bấy giờ trên đài hai trận đấu đã bắt đầu, một tả một hữu đều vùn vụt thân ảnh khiến người dưới đài nhìn không ra thế trận. Vòng đấu thứ hai đương nhiên so với vòng một càng thêm hấp dẫn nhưng Thạch Cô Hồng lại nhìn ra Diệp Khinh Phong có phần đuối sức, lực bất tòng tâm. Xem ra ảnh hưởng của “Yên Ba Túy” làm cho nội lực của hắn ta giảm sút không ít.

Ngay lúc đang lo lắng, Đông Phương Lãng đi tới sau hắn: “Cô Hồng, ngươi cùng Diệp sư huynh luyện công một tháng, ngươi đoán xem Diệp sư huynh có thể đả bại Nam Cung Tuyệt không? ”

“Lấy ý kiến Cô Hồng, Diệp sư huynh tuy trong thời gian ngắn chưa thể thắng nhưng chắc chắn không thua”

Đông Phương Lãng vui mừng gật đầu: “Cô Hồng, ngươi có lẽ sẽ lấy làm lạ vì sao vi sư đột nhiên thu ngươi làm đồ đệ. Kỳ thực là Khinh nhi nói ngươi vốn là một người có thiên phú về võ học, hắn nói nếu ngươi vào bổn môn nhất định sẽ đưa bổn môn dương quang đại phát”

Thạch Cô Hồng trong lòng cười khổ, lặng lặng đáp: “Chỉ sợ Cô Hồng về sau sẽ khiến lệnh sư thất vọng”

Đông Phương Lãng lắc lắc đầu nói: “Vi sư biết lai lịch của Cô Hồng cũng không đơn giản nhưng không muốn vấn ngươi về quá khứ đã qua vì vi sư nhận định ngươi quyết không phải kẻ gian tà. Chuyện cũ đã trôi, nay không cần nghĩ tới, chỉ cần về sau lời nói việc làm của ngươi không bêu xấu Thiên Cơ Viên chúng ta cũng là niềm vui mừng của vi sư”

Thạch Cô Hồng cả kinh hướng nhìn qua Đông Phương Lãng, chỉ thấy trên mặt ông là vẻ khoan dung thấu đạt, cõi lòng lạnh lẽo tựa hồ có một dòng ấm áp chạy qua.

Hắn vội di dời ánh mắt, vừa kịp lúc trên đài bên phải có biến, Đường Kinh một kiếm hướng thẳng ngực Từ Tình đâm tới mà Từ Tình chỉ kịp hơi ngửa đầu về sau, ánh mắt tà nghễ liếc đối phương. Đám đông dưới đài ồn lên một trận, rất nhiều người vội vã đưa tay bưng mắt không đành lòng nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia đương trường máu tóe thành sông.

Lúc này cánh tay Từ Tình chỉ khẽ nhúc nhích bỗng nhiên trước người hắn hàn quang lóe sáng, Đường Kinh vội vụt ngược về sau, nặng nề ngã khỏi sàn đấu rơi xuống đất. Mà lúc bấy giờ Từ Tình đã tra kiếm vào vỏ, song chưởng khoanh ngang ngực nhàn nhã ngẩng đầu nhìn thiên không. Trận đấu của hai người này thậm chí chưa tới hai mươi chiêu đã phân thắng bại.

Dưới đài im lặng trong chốc lát rồi nhanh chóng reo hò vang dội. Kiếm pháp cổ quái của Từ Tình tất cả mới lần đầu diện kiến, cơ hồ không ai thấy rõ hắn ta đả bại Đường Kinh như thế nào.

Một khoảng thời gian sau cặp đấu còn lại mới phân thắng bại, trận này không có bất ngờ, người thắng là Diệp Khinh Phong. Thấy Diệp Khinh Phong tươi cười đi xuống đài Thạch Cô Hồng liền tiến tới đưa cho hắn khăn tay lau mồ hôi, đột nhiên người kia lại bất ngờ tựa cả thân mình lên vai hắn.

Cô Hồng giật mình thì bên tai nghe Diệp Khinh Phong thở hổn hển nói: “Ta bị nội thương rất nặng, trụ không nổi. Thỉnh Cô Hồng nhanh điểm chút chân khí nhượng ta đứng vững một chút”

Cô Hồng vội vàng đặt tay bên hông Khinh Phong, một luồng chân khí chậm chậm chuyển qua. Thạch Hàn Chi cùng Sở Tư Viễn đứng xa xa nhìn tư thế ái muội của hai người, chăm chú quan sát một hồi thấy Diệp Khinh Phong sắc mặt cực kém cho nên cũng có phần minh bạch.

Lúc này Đường Kinh bất ngờ đi tới cửa lều, nói: “Hai vị huynh đài kia thầm thì rì rầm cái gì ở đó thế?”

Sở Tư Viễn vội chạy lại cửa lều giữ chặt Đường Kinh: “ Đường Tinh, ta đói bụng quá, nhanh quay về Đường Môn nhà ngươi kiếm thứ gì cho ta ăn”. Rồi không chờ hắn ta phân trần một câu, vội vàng túm tay Đường Kinh kéo đi.

Diệp Khinh Phong nhẹ nhàng thở hắt, hướng Thạch Cô Hồng chớp mắt ra hiệu. Cô Hồng hiểu ý quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn Chi lại thấy Hàn Chi đang nhìn nơi khác. Hắn cũng đành quay đi, theo Diệp Khinh Phong một trước một sau rời khỏi lều.

Thạch Hàn Chi ngồi trong mái che nhìn bóng lưng mấy người đó đi xa đột nhiên cảm giác mệt mỏi tịch liêu, y đang muốn rời khỏi nơi này lại thấy một bóng tím lướt ngang.

Mấy đệ tử Thiên Cơ Viên canh cửa thấy một thiếu nữ mặc tử y, mang khăn che mặt xăm xăm đi vào vội tiến lên, chưa kịp hỏi thì nàng đã đưa tay chỉ vào Hàn Chi, nói: “Bản cô nương tới tìm hắn, không liên quan tới các người”.

Mấy người nọ nghĩ nàng và Thạch Hàn Chi là người quen liền lui ra ngoài. Thạch Hàn Chi đứng lên lặng lẽ nói: “Có chuyện gì ra ngoài nói, đây không phải nơi ta nên ở”.

Thiếu nữ che mặt khẽ cười: “Nơi đây cũng không phải nơi ta muốn ở”. Lời chưa dứt đã liền xoay người rời đi.

Hai người nối tiếp bước, tới một nơi hẻo lánh phía sau sơn thạch. Thiếu nữ tháo bỏ mạng che mặt, đúng là Thủy Đạm Nguyệt, nàng hướng Thạch Hàn Chi cười dịu dàng: “Lãnh đại ca, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi”.

Thạch Hàn Chi nhíu mày lại nghe Thủy Đạm Nguyệt nói tiếp: “Nếu sớm biết rằng ngươi dịch dung ta sẽ không vất vả như vậy”, nói rồi nhìn chăm chú khuôn mặt Hàn Chi: “Lãnh đại ca, rốt cuộc khuôn mặt bây giờ là thật hay trước kia mới là thật? Hiện tại ngươi nhìn thật đẹp a.”

Thạch Hàn Chi nói: “Dù sao cũng đều là ta, điều này đúng hay sai có khác gì nhau? Đúng rồi, làm sao nàng lại nhận được ra ta?”

Thủy Đạm Nguyệt đắc ý chớp chớp nhãn tình: “ Đây là bí mật, nhưng dù sao cho ngươi biết một chút cũng được, vô luận ngươi dịch dung thành hình dáng nào ta cùng đều có thể nhận ra được. Cứ cho đó là tài năng thiên bẩm của ta đi.”

Thạch Hàn Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nàng còn dự định thất tung bao lâu nữa? Chẳng lẽ không sợ người nhà lo lắng cho an toàn của nàng sao?”

Nghe vậy, Thủy Đạm Nguyệt lại đắc ý chỉ chỉ trường kiếm bên hông: “Ta không hại thiên hạ, thiên hạ nên ngàn ân vạn tạ. Người thân của ta cho dù lo lắng cũng chỉ là lo lắng sau này mất bao sức lực đi bổ cứu cho nạn nhân của ta. Ngươi yên tâm đi! Chỉ cần ta đạt được mục đích ta sẽ tự giác hồi gia”.

Thạch Hàn Chi vừa định buột miệng hỏi mục đích của nàng là gì lại chú ý tới ánh mắt Thủy Đạm Nguyệt đang nhìn mình đột nhiên liền minh bạch. Sau khi dời ánh nhìn,  y nhàn nhạt nói: “Nàng làm sao phải khổ vậy?”

Thủy Đạm Nguyệt sắc mặt thoáng đổi: “Ngươi…” nàng chần chờ liếc sơ Hàn Chi một cái “Phải chăng ngươi đã có người khác trong lòng? Rốt cuộc ta có còn cơ hội chăng?”

Thạch Hàn Chi thấy nàng một câu nói thẳng không khỏi thầm than thói đời ngày nay. Y nhíu mày: “Nàng… Aiiiii! Nàng đừng khăng khăng cố chấp, chỉ biết rằng sẽ không có khả năng.”

Thủy Đạm Nguyệt mím chặt môi, nói: “Vì lẽ gì không có khả năng?”

Thạch Hàn Chi cúi đầu suy tư một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: “Bởi vì ta mang trọng bệnh, tính mạng chẳng còn giữ được bao lâu, nhiều thì một hai năm, ít thì chỉ vài tháng”.

Thủy Đạm Nguyệt tròn mắt, một hồi lâu không nói một lời. Vào lúc Thạch Hàn Chi nghĩ tới người ta sẽ thất vọng bỏ đi thì đột nhiên nàng mỉm cười ngọt ngào: “Ta hiểu rồi! Kỳ thật không phải ngươi ghét bỏ ta, ngươi chỉ là sợ phiền hà cuộc sống ta đúng không? Ta mới là không cần đâu. Nhân sinh nếu là hạnh phúc thì mấy tháng có nhiều hơn vài thập niên bao lăm? Chớp mắt cùng trường cửu lại có gì khác biệt?”

“Nàng…” Thạch Hàn Chi bị vẻ lạc quan mù quáng của nàng đánh bại, cuối cùng không có lý lẽ phản bác:“Nàng đừng cố đi theo ta” rồi bất ngờ khinh thân, bằng một chớp mi đã thoát mấy trượng xa, nhanh chóng biến mất trong biển người.

Thủy Đạm Nguyệt chỉ còn biết dậm mạnh chân:“Mặc cho ngươi trốn, ta không tin ngươi có thể trốn được mãi”

***

Đại hội luận kiếm đã đến hồi gay cấn nhất, trận chung kết người người mong đợi sắp diễn ra, phân cách giữa Phượng Hoàng đài đã bị dỡ bỏ. Toàn bộ đấu trường rộng rãi giờ chỉ còn thân ảnh Diệp Khinh Phong cùng Từ Tình. Hai người đều dung mạo tuyệt thế khiến cho đám đông dưới đài xem tới mắt tròn xoe, quên cả chớp mi.

Hai đối thủ rút kiếm ôm quyền, mũi chân khẽ nhấn lên đá nhỏ. Hai thân ảnh liền đồng thời bay lên giữa thiên không. Một lam, một lục nhanh chóng hòa thành một đạo vùn vụt trong không gian.

Kiếm thế Từ Tình tựa thiểm điện luôn hướng những điểm yếu hại của đối thủ công phá. Diệp Khinh Phong không chút bối rối, sau khi vòng tránh mấy chiêu đầu, trường kiếm trên tay liền họa xuất một đường cong hình quạt tựa khiên chắn, gạt đỡ thế công mau lẹ của đối phương.

Từ Tình xoay người lui về phía sau, trong miệng ngâm một tiếng khe khẽ, đến khi trở lại thế công mũi kiếm mau lẹ loang loáng di chuyển, chỉ thấy thấp thoáng kiếm khí sắc nhọn đồng thời trực chỉ hướng đến ấn đường, yết hầu và cả trái tim đối thủ mà đánh tới. Kiếm quang vùn vụt khiến người xem hoa mắt không phân biệt được đâu là đường kiếm thực.

Diệp Khinh Phong sắc mặt bình tĩnh, ngón tay trái đột nhiên bật lên một giọt huyết châu hướng thẳng Từ Tình bắn tới. Từ Tình biến sắc, kiếm thế đột thu (thu lại đột ngột). Trường kiếm trên tay Diệp Khinh Phong truy theo hướng huyết châu đang bay về phía Từ Tình, mũi kiếm xuyên thấu huyết châu chia nó thành vô số hạt nhỏ li ti như mưa bụi. Hạt hạt chạm vào nhau đều lóe hào quang, lấp lánh chói sáng còn hơn cả ánh dương quang. Mọi người chỉ nghe ầm một tiếng rồi bóng người màu xanh biếc thẳng tắp bay ra ngoài mấy trượng, đập mạnh vào vách đá.

Diệp Khinh Phong xoay người thu chiêu, lặng lẽ đứng trên đài. Phía dưới đài đám đông lặng ngắt như tờ, chiêu thức kỳ diệu kia đã khiến tất cả như hóa đá, nghẹn họng trân trối nhìn đến cả reo hò khen ngợi như thế nào cũng đã quên.

Vừa lúc Diệp Khinh Phong nhảy xuống đài bước đến nơi Từ Tình bị đánh rớt xuống, cúi người nâng đối phương dậy. Từ Tình vẫy vùng khó khăn đứng lên, ánh nhìn vẫn còn ngơ ngác. Hắn ta dung nhan nhợt nhạt nghiêm túc hướng Diệp Khinh Phong nói: “Ta thua”, nói xong “oa” một tiếng phun ra búng máu, bắn lên đầy người Diệp Khinh Phong.

Diệp Khinh Phong bối rối chết sững đứng đó, huyết trên người giọt giọt nhỏ xuống đất thành dòng. Bấy giờ Từ Tình đột nhiên đẩy mạnh Diệp Khinh Phong, bước thấp bước cao đi xuống. Mấy thiếu nữ bạch y mang mạng che của Bách Hiểu Châu vội vàng bước tới đỡ hắn ta, đoàn người hướng về khu vực riêng của Bách Hiểu Châu bước đi.

Lẫn lộn trong đám đông, Thạch Hàn Chi nhìn Diệp Khinh Phong, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó là lạ. đột nhiên phát hiện điểm đỏ trên mi tâm Diệp Khinh Phong đã biến mất trong lòng cả kinh: Chẳng lẽ độc “Yên Ba Túy” trên người hắn ta đã được giải? Lại hồi tưởng về chiêu thức tuyệt diệu vừa rồi, không khỏi lâm vào trầm tư.

__________

*my mao tô: 眉毛酥 – ờm, cái này không biết dịch là gì luôn, nó là loại bánh xốp hình hơi giống bánh gối của mình ý – nhìn thì giống mắt có viền lông mày hơn, chắc vì thế mới có tên my mao tô ~.~

Món bánh điểm tâm Quảng Đông, nguyên liệu chính là bột mì, nhân thường làm từ đậu đỏ, bánh được chiên rán giòn rụm, hương vị thơm ngon, được yêu thích bởi mọi lứa tuổi. ( theo baidu)

Hiệu chỉnh: Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc