Lòng Ta Nào Phải Đá

Lòng Ta Nào Phải Đá - Chương 10: Duy tương chung dạ trường khai nhãn




– Chỉ biết chong mắt suốt đêm dài –

Edit : Lẳng

Thạch Cô Hồng sửng sốt giây lát mới hiểu rõ, cả giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Thạch Hàn Chi cười lạnh: “Đối với loại ra vẻ đạo mạo đệ tử chính phái này ngươi mộng tưởng một ngày nào đó hắn cam tâm tình nguyện đón nhận tình cảm của ngươi, chỉ e đợi đến bạc đầu cũng không thành. Đối với người như thế, biện pháp tốt nhất chính là thượng hắn trước, bày tỏ sau. Lúc đó cho dù không chịu nhận cũng khả dĩ áp chế ngạo khí của hắn vài phần”

Thấy Thạch Cô Hồng biểu cảm hơi dịu xuống, Hàn Chi lấy từ trong ngực một bình sứ trắng: “Đây là bình xuân dược, cho hắn ăn một ít. Sau đó nói là độc châm có dính, nếu không cùng hắn như vậy thì lập tức độc công tâm mà tử vong. Mà ngươi thì vì cứu hắn mới cố làm, hắn nghe xong lời này nhất định vừa thẹn vừa cảm kích”

Cô Hồng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng ngẩng đầu nói: “Như vậy cả đời hắn sẽ trốn tránh ta”.

Hàn Chi lạnh lùng: “Vậy ngươi để cho hắn thượng ngươi, có được không? Hắn tự xưng là danh môn chính phái, tổng sẽ không dưng tiếp nhận điều trái đạo. Nếu ngươi không đẩy hắn một phen, hắn thà chết cũng sẽ không tiếp nhận ngươi. Đừng quên ngươi có thân phận gì, chờ hắn ta biết được chân tướng có lẽ nhận ngươi làm bằng hữu bình thường cũng là không thể”.

“Không được!” Thạch Cô Hồng sắc mặc kịch biến, cắn răng nói: “Ta sớm thề đời này quyết không bao giờ lại bị nam nhân đặt dưới thân.”

Thạch Hàn Chi đem mị dược ném vào lòng hắn: “Thì ngươi áp hắn đi. Đừng ở đó mà lề mề, ngươi nếu không nghe ta cả đời này cũng đừng nghĩ với được mâm son. Dù sao chúng ta vốn là đường ngang ngõ tắt, bất chấp thủ đoạn miễn có thể đạt tới mục đích là tốt rồi”.

Nói tới đây y đứng lên: “Cơ hội này muốn có lần thứ hai có thể nói khó hơn lên trời. Ta đi ra ngoài, xong việc nhớ gọi ta một tiếng”. Nói rồi phủi phủi y phục, ly khai sơn động.

***

Hoàng hôn trời mới mưa một trận nhưng đêm nay không trung trong trẻo, trăng sáng sao thưa. Thạch Hàn Chi đi đến dưới một bóng cây nằm xuống, trên mặt đất cỏ còn ướt sũng khiến một luồng hơi lạnh xuyên thấu qua y phục, chạm vào da thịt, chạm vào cõi lòng băng giá khôn cùng.

Y mở to mắt nhìn bầu trời, trong lòng thầm nhẩm đếm sao đêm, một sao, hai sao, ba sao… lại chẳng làm thế nào đếm hơn được nữa. Hình như một vì sao hướng y âm lãnh nháy nháy, chớp mắt lại như hút hết ánh sáng của bầu trời, tất cả chỉ còn là một màn ảm đạm vô thường.

Bứt rứt rút bích tiêu lặng lẽ dưới tàng cây huy vũ, đập nát một tảng đá lớn. Ngực làm sao lại quá đau, lòng làm sao lại quá xót. Trận trận hàn ý đánh tới, ngàn ngàn mũi kim buốt nhói châm khắp người. Nhẹ buông tay, bích tiêu rớt xuống đất, thân người cũng tựa vào cây mà cuộn thành một khối.

Gần đây hàn độc phát tác ngày càng thường xuyên, thời gian càng lúc càng kéo dài. Mỗi lần hàn độc phát tác y lại loại hoài nghi liệu rằng bản thân có thể sống qua được không?

Dưới tàng cây lăn lộn, cố nén tiếng rên rỉ phát ra, trong khoảnh khắc quần áo đều đã đẫm mồ hôi lạnh.

“Cô Hồng…… Cô Hồng……” Trong lòng nhẹ nhàng gọi, kỳ vọng như ngày còn nhỏ, mỗi lần như thế này gọi hắn, hắn đều chạy tới ôm mình, dịu dàng an ủi. Chỉ là đã sớm qua, chỉ là bản thân hiểu được có rất nhiều chuyện đã không thể quay lại như trước. Chỉ là chưa bao giờ từng hối hận đã giết Thạch Lãnh Châu, việc đã rồi, hối hận có ích gì nữa đâu?

“Nương… Nương…” Lại bắt đầu gọi một người, người không có khả năng xuất hiện. Hận làm sao, hận chính mình quá yếu ớt, yếu ớt đến thảm thương.

Nếu sống, sống khổ như thế, chi bằng cứ như thế này mà chết đi, chết thật là tốt.

Nghĩ tới đây lòng đột nhiên thoải mái, đúng vậy! Chính mình đến tột cùng là vì điều gì mà đau khổ chống đỡ đến tận bây giờ? Tại sao cứ phải một mực vùng vẫy tìm kiếm con đường sống hiểm nguy cận kề, cheo leo miệng vực trong tinh phong huyết vũ?

Giữa lúc hoảng hốt lại thấy thân mình lọt vào vòng ôm ấm áp, vội đưa tay gắt gao nắm chặt, chỉ sợ tuột tay lập tức sẽ mất đi. Bên tai là tiếng gọi trầm trầm: “Hàn Chi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại……”, một luồng chân khí ấm áp không ngừng theo huyệt đạo bên hông tràn vào cơ thể, nhất thời dễ chịu thật nhiều.

Khó khăn chớp mở hai mắt, thấy phía trên là khuôn mặt lo lắng của Thạch Cô Hồng đang gọi mình, Thạch Hàn Chi giễu cợt một tiếng: “Ngươi không phải không khỏe a- nhanh như vậy đã xong!”

Thạch Cô Hồng lắc đầu: “Kỳ thật ta chưa làm gì, ta hiểu được những điều ngươi nói, bất quá cũng không nghĩ sẽ đem những khuất nhục chính mình từng chịu đặt lên người hắn. Nếu ta làm như vậy, ta cùng với tên cầm thú Truy Thạch Lệnh Chủ kia có gì khác nhau?”

“Nhưng lệnh chủ làm vậy là trừng phạt ngươi chống lệnh, còn ngươi là bởi vì thương hắn.”

“Lấy danh nghĩa yêu để cường bạo người khác thì sẽ không còn là cường bạo sao?” Hắn dừng một chút, biểu cảm kiên định trên mặt càng thêm quả quyết: “Ta sẽ cố gắng theo đuổi, nếu ta dùng hết toàn lực vẫn không chiến được tâm của hắn, như vậy ta cũng không tiếc nuối”.

Thạch Hàn Chi mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng thầm mắng “Ngu xuẩn”, sau một lúc lâu thở dài nói: “Ngươi tội gì làm vậy? Người tốt đời này nhất định ngươi làm không được, người xấu ngươi cũng không cam lòng. Chân không đến đất, cật chẳng tới trời, sống như thế có bao nhiêu là thống khổ, vì sao không dứt khoát chọn một cho thoải mái?”

Thạch Cô Hồng cười khổ: “Ta hiểu được cứ thế này chỉ ngập tràn uất ức, chỉ là ta không cam lòng lâm vào vạn kiếp bất phục. Ta làm sát thủ, hai tay vấy máu hoàn toàn là bị bức. Thân thể dơ bẩn cũng không phải là nguyện ý, ta chỉ cố gắng không chủ động làm chuyện xấu để tâm tự vấn có thể không hổ thẹn.”

Thạch Hàn Chi nghe câu này đưa tay vuốt vuốt hai gò má người đối diện, dần dần có đôi phần hiểu được tâm tư người ấy, y than nhẹ: “Ai nói thiện ác không phải trời sinh? Ngươi đây vùi trong bùn lầy tăm tối đã hơn mười năm, lòng vẫn tinh khiết. Còn ta? Aiiii…”

Thạch Cô Hồng biến sắc, thân thể cũng cứng ngắc lên, Thạch Hàn Chi nhận thấy được tâm tình của người kia biến hóa, liền lạnh lùng đẩy hắn ra: “Ta trời sinh chính là kẻ ích kỷ, nếu có sự tình nghiêm trọng phát sinh, ta vẫn sẽ như ngày đó, lựa chọn đổi Thạch Lãnh Châu đổi lấy sinh cơ”.

Thạch Cô Hồng sắc mặt nặng nề đứng lên, giọng khàn khàn: “Về sau đừng đề cập đến chuyện này”. Nói xong xoay người vào sơn động.

Nhìn bóng lưng người vừa quay đi, Thạch Hàn Chi lẩm bẩm tự nói: “Ngươi dù ngoài miệng không nhắc nhưng vẫn là vĩnh viễn để trong lòng. Chẳng lẽ một bước lỡ chân thành thiên cổ hận? Cô Hồng, Cô Hồng, bốn năm này ta trả giá đại giới chẳng lẽ không đủ để bù lại sai lầm giết chết Lãnh Châu?”

Khi Hàn Chi bước vào sơn động thì Cô Hồng đang ôm Diệp Khinh Phomg ngồi bên đống lửa, liền đi tới nói: “Hắn sắp tỉnh lại, nếu không muốn bại lộ thân phận liền lập tức đi thôi”

Thạch Cô Hồng chần chờ một chút, gật gật đầu: “Cũng tốt”, bèn cởi ngoại bào, trải xuống rồi cẩn thận đặt Diệp Khinh Phong nằm lên.

Thạch Hàn Chi lẳng lặng nhìn, đột nhiên nói: “ Hóa ra ngươi cũng là một người thực dịu dàng a”.

Thạch Cô Hồng ho nhẹ một tiếng, đứng lên nói lảng đi: “Hắn nằm ở nơi này có thể có nguy hiểm không?”

Thạch Hàn Chi nở nụ cười nhạt: “Nguyên lai ngươi chẳng những dịu dàng mà lại thực săn sóc, tại sao đối với ta ngươi thực hung dữ?”

Thạch Cô Hồng bình tĩnh liếc y một cái: “Ngươi đối với ta chẳng lẽ không hung? Ta còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt ta đã bị ngươi đá ngã vào nước, sau lại bị phong hàn. Thiếu chút nữa toi mạng”

Thạch Hàn Chi trong chớp mắt tim mạnh mẽ loạn nhịp, cuối cùng lớn tiếng cười: “Nguyên lai ngươi cũng thù dai, vậy hôm nay ta tặng ngươi một cái nhân tình. Chúng ta tránh trong góc tối, chờ tiểu tình nhân của ngươi tỉnh lại rồi mới rời đi”

“Cái gì…… Tiểu tình nhân? Ngươi nói chuyện tại sao càng lúc càng khó nghe?”

Ngay lúc này mi mắt Diệp Khinh Phong đột nhiên giật giật, Thạch Hàn Chi đưa ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, hai thân ảnh lóe lên, dời thân tới một nơi bí mật ngoài động.

Không bao lâu, Diệp Khinh Phong bước khỏi sơn động, trong miệng khẽ gọi vài tiếng nhưng chỉ thấy bốn bề vắng lặng, do dự một hồi rồi lắc lắc đầu bỏ đi.

Một lát sau đó, thân ảnh Cô Hồng Hàn Chi xuất hiện, Cô Hồng đột nhiên nhớ ra: “Nguy rồi, quên nói cho hắn biết hắn đã bị trúng độc”

Thạch Hàn Chi khinh thường nhíu mi: “Còn muốn nói gì? Chỉ cần độc chưa được tiêu trừ hết trên mi gian của hắn sẽ có điểm đỏ. Đường Kinh là người biết dụng độc Đường Môn, tất nhiên liếc mắt liền biết nguyên do, mà nói không chừng hắn sẽ có biện pháp trừ độc.”

“Chính là độc này nói không chừng đúng là do Đường Kinh sắp đặt. Hắn ta dùng Đường Môn thất truyền chi độc ám toán, hư giả thật chi, thật giả hư chi, ngược lại sẽ không làm cho người hoài nghi. Nhưng động cơ đầu độc Diệp Khinh Phong của Đường kinh đến tột cùng là gì đây?”

Thạch Hàn Chi trầm tư một lát,“Có lẽ là vì luận kiếm đại hội, nghe nói bát đại môn phái từng có hiệp định bất thành văn rằng, bất luận là đệ tử môn phái nào đoạt quán quân trên đài luận kiếm, hơn nữa tại trận đấu tiết Trùng Cửu đả bại truyền nhân Ma Tâm Cốc thì sẽ được suy tôn làm thống lĩnh bát đại môn phái còn tên đệ tử đó sẽ trở thành Minh Chủ Võ Lâm”.

Thạch Cô Hồng ngẩn ra: “Nói như vậy bát đại môn phái cũng có tâm tư riêng”.

Thạch Hàn Chi lại cười lạnh: “Đó là đương nhiên, nghe nói Ma Tâm Cốc là do một đám nữ tử tạo thành, võ công cũng không lấy gì làm đặc sắc. Như thế nào mười tám năm trước lại có tài năng đảo loạn giang hồ chướng khí mù mịt. Nếu không là bát đại môn phái bằng mặt chứ không bằng lòng, làm thế nào Ma Tâm Cốc có cơ hội?”

_____

Tựa đề của chương được trích từ bài thơ Khiển bi hoài số 3 – Nguyên Chẩn

Nguyên tác:

遣悲懷其三

元稹

閒坐悲君亦自悲,

百年都是幾多時。

鄧攸無子尋知命,

潘岳悼亡猶費詞。

同穴窅冥何所望,

他生緣會更難期。

唯將終夜長開眼,

報答平生未展眉。

Phiên âm:

Nhàn toạ bi quân diệc tự bi,

Bách niên đô thị kỷ đa thì.

Đặng Du* vô tử tầm tri mệnh,

Phan Nhạc* điệu vong do phí từ.

Đồng huyệt diểu minh hà sở vọng,

Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ.

Duy tương chung dạ thường khai nhãn,

Báo đáp bình sinh vị triển my.

Đặng Du: Người thời Lục Triều, trong lúc chạy loạn bất đắc dĩ ông đã hy sinh con để cứu cháu, về sau lại tuyệt tự. Người đời nhắc đến như nói về lẽ trời bất công.

Phan Nhạc: Nhà thơ đời Tấn, tự An Nhân – Cũng còn gọi là Phan An (èo – các sắc nữ còn lạ gì nữa nhỉ:P) – ông có ba bài thơ “Điệu vong” khóc vợ rất nổi tiếng.

Dịch nghĩa:

Lúc rỗi ngồi thương nàng lại tự thương mình,

Trăm năm cũng chẳng là mấy chốc.

Đặng Du không có con mới biết thiên mệnh,

Phan Nhạc làm thơ địêu vong cũng chỉ lời suông.

Chung một nấm mồ trong cõi u minh thì có chi mà mong ước,

Kiếp sau đoàn tựu càng khó lòng hò hẹn.

Ta chỉ còn biết chong mắt mãi súôt đêm dài,

Để báo đáp ân tình của nàng suốt đời chưa hề được tươi nét mặt.

Dịch Thơ:

Giải Nỗi Sầu Nhớ 3

Ngồi rỗi thương em, anh tự thương

Trăm năm trần thế được bao nhường?

Đặng Du con mất biết do mệnh

Phan Nhạc thơ buồn điếu vợ suông

Chung huyệt cùng em e vọng tưởng

Lai sinh với bạn khó hẹn thường

Nhớ em chỉ biết đêm đêm ngóng

Báo đáp tình em mắt lệ vương.

—Bản dịch: Trương Đình Tín—

Nguyên Chẩn, một trong những nhà thơ Đường tên tuổi, hàng đầu, sinh trưởng trong môt gia đình không hẳn nghèo khổ nhưng cũng không sung túc. Vợ ông là con gái nhà quan, nàng chịu cực khổ với chồng khi chồng nàng hàn vi nhưng nàng vắn số, không sống để hưởng vinh hoa, phú quí cùng chồng. Nàng qua đời khi Nguyên Chẩn ba mươi tuổi, còn giữ một chức quan nhỏ. Năm năm sau Nhà Thơ làm Tể Tướng. Ngày giỗ vợ ông làm bài thơ: Khiển Bi Hoài có ba phần, đây là trích phần thứ 3.

Dịch: QTrans

Biên tập: Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc