Long Phượng Tình Trường

Chương 95: Phù sinh hiểu mộng




Trong thao trường Tu La toàn là đầu người, đông đúc chưa từng có.

Cửu Ly bị Hùng Lực giữ lấy nên ngoan ngoãn đứng trong đội ngũ phòng vệ vớidáng vẻ một tiểu binh lính nghiêm chỉnh. Lúc nó ngẩng đầu trông thấy tabình yên trở về thì nhoẻn miệng tươi cười, từ trong đội ngũ chui ra, len lỏi giữa đám đông rồi liếc nhìn xung quanh tranh công nói: “Ca ca, bâygiờ vẫn chưa đến lượt huynh đệ chúng ta lên sân đấu thi triển tài nghệ.” Bên cạnh có một người phụt bật cười. Nó bị Hùng lực bắt đi nên thật ratrong lòng vẫn không cam tâm, vì thế ta đành khen ngợi nó: “May mà có đệ ở đây, ca ca mới có thể yên tâm ra khỏi thành làm công việc.”

Nó cười đến ngọt ngào: “Tất nhiên ca ca phải cần có sự trợ giúp của đệ mới đoạt được ngôi vị phò mã.”

Ở phía sau, Nhạc Kha đã kéo ta qua, nghi ngờ nói: “Thanh nhi, chẳng lẽ tiểu tử này cũng đi báo danh rồi?”

Bổn tiên suy nghĩ một lượt mới chợt hiểu ra trước khi đi U Minh Địa Phủ,mặc dù hắn ở phía sau hai chúng ta nhưng dường như cũng chỉ nghe đượcđôi ba câu nên tất nhiên không biết bổn tiên cũng đã đi báo danh. Cònchưa mở miệng, Cửu Ly đã kéo ta qua, đắc ý nói: “Huynh đài tự tiện lôikéo gia huynh là có đạo lý gì? Gia huynh Võ Thử Nhân, tại hạ Võ Cửu Ly,cố ý đến đây tham gia tuyển Phò mã.”

Hắn như thể đầu đau đến sắp nứt ra, đỡ đầu hỏi: “Thanh nhi không tin ta có thể đoạt được tước vị phò mã?”

Ta mừng rỡ, dù hiện tại mang bộ dáng nam nhi Tu La, người bên ngoài nhìnthấy cũng không sao, chỉ vào hắn cười nói: “Huynh đài nói gì thế, tại hạ ngưỡng mộ công chúa nên có ý muốn tranh chức Phò mã, mong có thể cùngnàng loan phượng song phi.” Nhìn thấy bộ dáng nhức đầu không thôi củahắn, ta không khỏi càng cười thoải mái hơn.

Hắn đành cười khổ:“Bướng bỉnh!” Trong mắt tràn ngập tình ý, nhưng từ trước đến nay da mặtbổn tiên vốn dày, vẫn cười đến là sung sướng.

Cửu Ly chen vào bên cạnh ta, oán giận nói: “Ca ca, người đến tham gia tranh tuyển cũng rấtđông, chẳng lẽ tất cả đều chưa thành thân?”

Một hán tử cao caođứng bên cạnh cởi mở trả lời nó: “Tiểu ca không phải đến góp vui sao?Nhiều người như vậy, số người đã thành thân ít nhất chiếm hơn phân nửa,tất cả mọi người tới góp vui uống rượu đánh nhau.”

Nhạc Kha biếtđược tình hình thực tế, nhịn không được che miệng rên một tiếng. Bổntiên biết hắn nghiêm túc đến tham gia tranh tuyển, thề muốn đoạt tước vị phò mã. Cũng không ngờ rằng tộc Tu La, từ công chúa cho tới các binh sĩ Tu La làm việc đều chẳng ra sao, tất cả đều khiến cho đại sự lần nàytrở nên lộn xộn.

Cửu Ly nhìn thấy bộ dáng khốn khổ của hắn thìcười rất vui vẻ. Ta đưa tay ra, ẩn trong tay áo rộng lặng lẽ nắm lấy tay hắn, thấy hắn nhìn ta chăm chú thì đắc ý trừng mắt nói nhỏ: “Nếu mọichuyện chàng đều nghe lời ta thì ta sẽ giúp chàng một tay, ngược lại thì tự ta sẽ tranh tước vị phò mã.”

Tinh thần hắn rất phấn chấn,ngón trỏ vẽ một vòng trong bàn tay ta, như cười như không gật đầu,nghiêng người thổi một làn khí nóng bên tai ta: “Mọi chuyện vi phu đềunghe theo lời Thanh nhi, cho dù sau này sinh mấy đứa con cũng chắc chắcnghe theo nàng.”

Da mặt vốn dày của bổn tiên cũng nóng lên, giẫmmạnh lên chân hắn một cái, xoay người chen vào đoàn người đi xem cuộcđấu, từ phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Tuy rằng việc báo danh có chút càn quấy, nhưng trận đấu phía trên đài trong thao trườngTu La thật sự rất nghiêm túc, tình hình chiến đấu kịch liệt, quyết không phải chỉ tỷ thí công phu quyền cước như trước đây, mà ngay cả phápthuật tiên lực, mọi người đều dùng hết bản lĩnh xuất chúng, từng cặp thi đấu với nhau. Quan Thư Lại ở bên cạnh đài cao đang chăm chú ghi chép,chờ sau khi trận đấu phía trên kết thúc sẽ lập tức gọi đôi tiếp theo lên đài tham chiến.

Hán tử cùng đôi tỷ thí với bổn tiên là một người mày rậm mắt sáng, đôi vai dài rộng, thân hình cao lớn, lúc thấy bổntiên nhảy lên đài đấu thì nét mặt không khỏi lộ vẻ khinh thường: “Tiểutử, ngươi nho nhã yếu đuối như vậy, lão ca sợ chỉ đưa một tay ra đã chặt ngươi thành hai đoạn rồi.”

Nam nhi Tu La cao khỏe, bổn tiên biến thành dáng người nho nhã yếu đuối như vậy, không chỉ hán tử cùng đấuvới ta trên đài không thèm liếc nhìn ta mà ngay cả dưới đài cũng cóngười hét to: “Hừ tiểu nhi kia, lông còn chưa đủ dài mà dám tranh tướcvị phò mã. Mau mau về nhà, sau vài năm lại đến đi.”

Đã lâu rồibổn tiên chưa la khóc đánh nhau, hoạt động gân cốt. Giờ phút này đứngtrên đài cao, quan sát đám người đông đúc ồn ào náo động bốn phía, dướiđài, Cửu Ly và Nhạc Kha đã đánh thắng hiệp một đang ngẩng đầu liếc nhìnlên, phong cảnh tuyệt đẹp, vừa rung động xoay nhẹ cổ tay vừa cười nói:“Lão ca chớ hạ thủ lưu tình, hãy để tiểu đệ lĩnh giáo mấy chiêu.”

Hán tử kia cười vang như sấm, nhào đến với khí thế mãnh hổ xuất chuồng,quyền nặng tựa bát, hô một tiếng đánh vào đầu bổn tiên. Mặc dù vạt áobổn tiên không động, đợi tới khi nắm đấm sắp đến gần thì nhẹ nhàng tránh sang một bên. Hán tử đánh không trúng, lại liên tiếp bồi thêm mấyquyền, khí thế mang theo gió ngầm mà đến, từng quyền từng quyền khôngrời nơi yếu hại quanh thân bổn tiên, người dưới đài liên tục thán phục:“Tiểu tử kia nếu không chịu thua thì thế nào cũng bị nắm đấm sắt đánhmột quyền.” Lần này đấu nhau làm vui, chung quy vẫn không nên lấy mạngra đặt cược.

Tiếng kinh ngạc dưới dài vang lên không ngớt, ảnhquyền xèn xẹt, đều là tiếng tiếc hận thán phục. Nếu chỉ luận về quyềncước, hán tử kia thật sự rất lợi hại, có mười bổn tiên cũng không đánhlại hắn. Nhưng mà bổn tiên có mười vạn năm pháp lực của mẫu thân, nhẹnhàng chém một chưởng cũng mang theo khí thế phá núi, ban đầu xoaychuyển tránh né chỉ là chơi cho vui. Đợi sau khi hán tử kia đánh gần một trăm quyền, ta mới nhẹ nhàng xuất chưởng, thân mình nhẹ bẫng, nghiêngngười chọn đúng thời cơ, đánh một chưởng vào hai vai hán tử, chỉ nghe‘ba ba’ hai tiếng đã nghe hán tử kêu đau, hai tay đều buông xuôi, bị một cước của bổn tiên đá bay từ trên đài cao rơi xuống, dưới đài có nam nhi Tu La nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hán tử kia.

Biến cố này diễn rarất bất ngờ, bổn tiên đứng trên đài cao đều nhìn thấy rõ ràng nét mặtcủa mọi người bên dưới. Có người thán phục, có người kinh ngạc, tất cảsắc thái biểu cảm đều có đủ. Tiểu Cửu Ly bày ra bộ dạng vinh quang,ngược lại Nhạc Kha khí định thần nhàn giống như chắc chắn bổn tiên sẽthắng vậy.

Đợi khi quan Thư Lại trên đài kia hô to: Tề Cao đấuvới Thử Nhân, Võ Thử Nhân thắng—” Xa xa Tu La phụ thân đang ngồi trênđài cao xem trận đấu cũng đứng dậy, liếc nhìn từ xa về phía này. Bổntiên không cẩn thận quay đầu nhìn lại, thấy thị vệ bên cạnh người đãnhấc bước đi về phía ta, thầm nghĩ không tốt, lại sợ người bắt được nênvội vàng phi thân xuống đài, trà trộn vào đám người bên dưới kéo NhạcKha và Tiểu Ly cùng trốn đi.

Đêm nay lúc Tu La phụ thân hồi cungthì ta đã tắm xong, đang ôm nửa giỏ trái cây luôn miệng nhai nhai, némhột xuống đất. Người vẫn chưa đi vào chính điện thì đã qua Thiên điệnnói chuyện với ta: “Loan nhi, hôm nay sơ tuyển thật không ít nhân tàitham gia, hay là ngày mai con cùng phụ thân đi xem cuộc đấu?”

Talắc đầu, cười ha ha nói: “Phụ thân sao không hiểu rõ, nếu như nữ nhingồi trên đài cao xem cuộc đấu thì cả thành Tu La này sẽ lan truyền khắp nơi rằng công chúa muốn gả, không thể chờ đợi liền đến ngắm vị hônphu.”

Người trừng mắt: “Ai dám khua môi múa mép?” Rồi lại khenngợi: “Hôm nay trong cuộc tỷ thí ở thao trường Tu La đã xảy ra mộtchuyện lý thú, một thiếu niên mặc áo bào màu xanh đá nam nhi như cột sắt rớt xuống đài, bản lĩnh cực cao.”

Lòng ta có chút hốt hoảng liếc nhìn phụ thân, sợ người biết ta càn quấy báo danh mà nóng giận, vì thếnửa đùa mỉm cười bảo: “Phụ thân đã thấy bản lĩnh của thiếu niên đó không tồi thì sao không triệu kiến?”

Phụ thân cười nói: “Tiểu tử kiacòn nhanh hơn thỏ, đợi đến lúc thị vệ truyền lệnh qua đó thì hắn đã chạy mất không thấy bóng dáng. Nhưng mà cuộc đấu này còn kéo dài nhiều ngày, nhất thời không cần nóng lòng, quan Thư Lại cũng có ghi chép, cũngkhông sợ không tìm được người.”

Ta vừa cười vừa nói chuyện phiếmmấy câu với phụ thân, trong lòng mấy lần thầm suy nghĩ tuyệt đối khôngthể để phụ thân nhận ra ta. Ngày hôm sau lúc ra cung thì biến thànhtrang phục màu đen. Trong thành, mấy ngày tỉ thí gần đây phần lớn namnhi đều có cách ăn mặc thế này, trà trộn vào đám đông cũng không tính là nổi bật. Cùng Nhạc Kha, Cửu Ly thuận lợi thông qua vòng tuyển đầu, chỉchờ ba ngày sau mọi người tham dự vòng sơ tuyển xong thì sẽ vào vòngquyết chiến.

Hùng Lực vì nhiệm vụ phòng vệ quan trọng nên khôngthể rời khỏi thao trường Tu La. Ba người chúng ta rảnh rỗi hẹn nhau đếnthăm Ly Quang.

Bởi vì đã đến vài lần nên ta cũng quen biết vớiGiao nhân, lúc đi vào luôn chào hỏi cực kỳ thân thiết, mọi chuyện trênđời vốn không thể hoàn mỹ, Ly Quang vẫn không hề nhớ ra ta. Chẳng quagặp gỡ nhiều lần nên hắn không còn xa cách như lúc ban đầu. Nhưng thậtra phụ thân đã phái nhiều y tiên bản lĩnh rất cao đến đây, mất không ítthời gian nên vết thương trên mặt Ly Quang đã bằng phẳng hơn nhiều,thiết nghĩ chắc không còn bao lâu nữa hắn sẽ khôi phục dung mạo như xưa. Nhưng theo ta thấy thì hắn thật ra cũng không để ý đến dung mạo xấu hay đẹp.

Ngày thứ nhất của cuộc quyết chiến, Cửu Ly dùng pháp thuậtkhiến cho gã nam tử cao lớn trên đài ưỡn ẹo học theo nữ nhân nhà ngườita khiêu vũ, cuối cùng bước vào khoảng không té xuống đài, nó đươngnhiên thắng.

Ta quyết đấu với một nam tử có đôi chùy tử kim, song chùy tiến công lên trời, từng luồng sấm sét bổ xuống muốn đốt bổn tiênthành một con chim loan trụi lông, lúc nguy hiểm ta dùng tiên chướng bao quanh thân mới thoát một kiếp. Đối thủ lợi hại như vậy, bổn tiên đươngnhiên cũng không thể khinh địch, hóa ra kiếm Thanh Phong dài ba thước,ánh kiếm tỏa sáng đấu với hắn một trận, xa xa trên đài quan sát ẩn hiệnbóng dáng cao ngất của phụ thân.

Lòng ta cười khổ: chỉ sợ lần này giấu không được nữa.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, mặc dù ta thắng hán tử dùng chùy tử kim vẫnbị phụ thân gọi vào thư phòng giáo huấn một trận. Nét mặt phụ thân rấtnghiêm túc, hỏi: “Phụ thân để con thư thả hai ngày, đây là kết quả? VõThử Nhân…ha ha ha, tên này quả thật rất hay!” Ta nghĩ người đang khíchlệ ta nên lập tức vui mừng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

Lại thấy người đột nhiên ngừng cười, tức giận nói: “Võ Thử Nhân, nếu con đoạtđược tước vị phò mã thì trước mặt mấy vạn dân Tu La,phụ thân làm sao anbày việc hôn nhân này?”

Ta vừa nghe thấy thì biết lúc này phụthân thật sự tức giận. Từ lúc quen biết phụ thân đến nay đây là lần đầutiên. Ta tự biết bản thân đuối lý, lặng lẽ lấy ống tay áo lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cười trừ nói: “Sao có thể chứ? Nữ nhi cũng không phảichỉ vì rảnh rỗi quá nên nhàm chán, muốn tham gia góp vui thôi sao? Hơnnữa, cuối cùng con cũng sẽ không đoạt vị trí đứng đầu, cho dù pháp lựcvô địch, thật sự có năng lực đoạt được tước vị phò mã…” Dưới ánh mắtphun lửa của người, ta cũng không dám nói tiếp những từ ngữ kiêu ngạo,giọng dần hạ thấp gần bằng tiếng muỗi kêu: “…cũng có ý muốn nhường…”

Người cười lạnh: “Đều là do bổn vương quá cưng chiều, vốn chỉ là một con khỉ, hiện giờ lại vô pháp vô thiên rồi!”

Ta lén nhìn đôi mắt hổ của người, hình như có ý buông lỏng nên nhào vàolòng người, ôm cổ người làm nũng: “Nữ nhi rõ ràng là chim Loan, người cứ khăng khăng nói con là con khỉ….phụ thân đảo ngược trắng đen!”

Người chỉ vào mũi ta chỉ hừ lạnh một tiếng: “Càn quấy!” Nhưng trên gương mặt nghiêm khắc chung quy đã thả lỏng hơn nhiều.

Ta vô cùng vui sướng: “Phụ thân đừng giận Loan nhi?”

Người nhìn vẻ mặt vui vẻ của ta, lửa giận sớm đã nguội, thở dài một tiếng,tận tình khuyên nhủ: “Phụ thân không biết con lại chung tình với têntiểu tử Nhạc Kha đó như vậy. Nếu như nó vốn là con trai thứ ba của LongVương thì không có gì. Nhưng nó hiện giờ chẳng những là trưởng tử củaThiên Đế, mà mấy ngày trước thám tử báo lại Thiên Đế đã phế đi thái tửtrước đây rồi lập nó làm thái tử. Cho dù Loan nhi giúp nó đoạt được tước vị phò mã thì cũng khó trọn mối nhân duyên này.”